Đến hơn mười giờ tối, tên xăm mình và đồng bọn tớithay ca. Hoắc Khải nhìn bọn chúng, thấy một tên mangtheo nước cất và Ngưu Lan Sơn.Anh hơi kích động, nhưng không nói gì cả.Đến khi hai tên kia đi, tên xăm mình bước tới nhìnxuống Hoắc Khải: “Nhìn cái gì? Muốn ăn đòn nữa hả!”“Bỏ đi, anh Lượng cũng nói rồi, nhốt nó vài tiếng, lấyđược tiền là thả, quát tháo như thế làm gì nữa”, một tênkhác đi tới khuyên vài câu rồi nói với Hoắc Khải: “Thằngranh, tao mua được đồ rồi, đến lúc đó mà không ngon thìmày có bị đánh cũng đáng đời!”Hoắc Khải gật đầu nói: “Tôi bị các anh trói như thếnày, dám lừa các anh sao?”“Không trói thì mày cũng không dám!”, tên xăm mìnhhừ một tiếng, vẻ mặt vô cùng hống hách.Một tên đi bày rượu thịt, tên còn lại nghe theo lời HoắcKhải, lấy nước cất pha với rượu trắng sáu mươi bảy độ,sau đó lại cho nước có ga thể lỏng vào.Bọt trào lên khiến tên xăm mình hoài nghi, thứ này màngon được hả?Thế nhưng khi bọt tan hết, hương rượu lại dần tỏa ra.Một tên đang định rót thử một chén thì bị tên xămmình ngăn lại: “Để thằng nhãi đó uống trước đã, cẩn thậnnó bày trò”.Đúng là hắn rất thích cách chế rượu đặc biệt này, coi nhưnể tình Hoắc Khải một lần.Nhờ có hắn khuyên bảo, tên xăm mình mới chịu bỏ qua.Tên kia cầm đùi gà nhét vào miệng Hoắc Khải rồi nói:“Cứ từ từ mà ăn, đừng mong bọn tao cởi dây thừng racho mày”.Hoắc Khải gật đầu, môi quặp lấy đùi gà và gặm từngchút một.Dùng nước cất và nước có ga làm giảm nồng độ cồn,khiến hương vị dịu hơn, uống rất vừa miệng.Tên xăm mình và đồng bọn vốn rất giỏi uống rượu,hiện tại uống hết chén này đến chén khác, không biết trờiđâu đất đâu nữa.Sau khi cho nước có ga thể lỏng vào rượu, nó khôngcòn hương vị như nước ngọt, thậm chí nếu không chú ýthì còn không nhận ra được mùi vị, nhưng vào trong cơthể là nó sẽ kích thích tế bào dạ dày liên tục, đẩy mạnhquá trình hấp thụ cồn.Hai tên đó uống vừa nhanh vừa nhiều, Hoắc Khải thì ởbên cạnh tâng bốc vài câu, khiến bọn chúng uống đếnmức không dừng lại được.Đến mười hai giờ đêm, hai tên đó tê cả mồm, mơmàng gục xuống mặt bàn, ngủ không biết gì nữa.Tửu lượng của hai tên này đúng là trâu, rượu cho thêmnước có ga mà uống những ba tiếng mới say, nếu khônguống cả lít rượu chắc chúng cũng không gục.Sau khi dùng thủ đoạn này để làm hai tên đó say bí tỉ,Hoắc Khải tự vật mình ra đất, sau đó cố gắng đẩy haichân như một con ốc sên, lết về phía tên xăm mình.Mất khoảng hơn hai mươi phút anh mới nhích tới gần,mệt đến mức mồ hôi đổ ra như mưa.May mà trước đó anh đã ăn đùi gà nên bổ sung đượcphần nào sức lực, nếu không có thể anh sẽ không làmđược động tác như thế này.Trên eo tên xăm mình có một con dao nhỏ, Hoắc Khảicố gắng lấy ngón tay để móc lấy con dao, hành động nàykhiến cổ tay anh rách da đau rát.Đau đớn không làm Hoắc Khải bỏ cuộc. Sau khi lấyđược con dao, trong không gian có hạn, anh dùng mộtđộng tác có hạn để cứa vào dây thừng trên cổ tay.Sợi dây thừng to bằng ngón tay thô, không dễ gì màcắt đứt được.Mất những hai tiếng Hoắc Khải mới cảm thấy phần cổtay được nới lỏng ra. Anh cố gắng dùng sức, cuối cùngcũng giật đứt dây thừng.Hoắc Khải nhanh chóng cởi hết dây thừng trên ngườira, bò dậy rồi thở phào một hơi.Hai ngày qua anh luôn sống trong sự lo âu, nghĩ kế làmột chuyện, nhưng thực sự thoát khỏi nguy hiểm thì lại làmột chuyện khác.Sau khi được tự do, Hoắc Khải nhìn hai tên đang mêman trên mặt đất. Anh ngẫm nghĩ rồi cắt sợi dây thành haiđoạn, trói tay chân của chúng lại.Sau đó anh tìm một cây gậy đánh tên xăm mình tới tấp.Bởi vì uống quá nhiều nên cồn đã làm tê dại đầu óccủa tên xăm mình, khiến hắn không cảm thấy quá đauđớn trong lúc mê man.Sau khi đánh cho tên đó một trận tơi bời, Hoắc Khảikhông đi ngay mà cầm lấy đùi gà và bánh bao còn thừatrên bàn, vừa ăn vừa đi ra ngoài.Bị bỏ đói hai ngày nên cơ thể anh rất yếu, đang cần bổsung dinh dưỡng, nếu không chắc đi được một hai cây sốlà anh sẽ ngất xỉu mất.Nhưng sau khi ra khỏi nông trại, Hoắc Khải mới pháthiện ra nơi này hoang vu đến mức chẳng thấy một tòa nhànào, xung quanh toàn là đồng ruộng.Anh ngẩng đầu nhìn trăng sao, xác định phươnghướng rồi mới thử đi theo một hướng.Đọc thêm cha của cục cưng là một tổng tài full Đến tám giờsáng, trong xưởng bình nước nóng Kinh Vận, Liêu Thiên Bằng lái xe tới đây.Bình nước nóng Kinh Vận bán rất chạy ở nông thôn,mọi người kháo nhau là vừa rẻ vừa chất lượng. Gần đâyLiêu Thiên Bằng lại nhập thêm mấy ngàn chiếc, lần nàyông ta tới đây là để ký một hợp đồng hàng chục ngànchiếc, mở rộng mạng lưới tiêu thụ của mình.Phải biết rằng giá nhập bình nước nóng Kinh Vận làhơn một ngàn, hàng chục ngàn chiếc thì sẽ là hợp đồngtrị giá chục triệu.Đối với khách hàng lớn như thế, đương nhiên là HoàngHữu Sơn phải ra sức bợ đỡ, Liêu Thiên Bằng còn chưa tớimà ông ta đã chờ trước cổng nhà máy từ nửa tiếng trước.Đến khi Liêu Thiên Bằng xuống xe, Hoàng Hữu Sơnlập tức nhiệt tình đón chào, vươn hai tay ra ngay từ đằngxa: “Tổng giám đốc Liêu, lâu rồi không gặp, lâu rồi khônggặp”.Liêu Thiên Bằng mỉm cười bắt tay với ông ta, nhìnxung quanh rồi hỏi: “Sao Tiểu Ninh chưa tới?”Tiểu Ninh là đang nói đến Ninh Ngọc Lâm. Hợp đồngtiêu thụ lần đầu tiên và lần thứ hai đều do Ninh Ngọc Lâmlàm giám đốc tiêu thụ, chịu trách nhiệm ký hợp đồng vớiLiêu Thiên Bằng. Ngoài ra Ninh Ngọc Lâm còn có mốiquan hệ với Hoắc Khải nên Liêu Thiên Bằng khá quan tâmđến chàng trai trẻ này.Hoàng Hữu Sơn hiểu điều ấy nên giải thích: “Chúng tôimở một cửa hàng Flagship trên mạng mà, gần đây làm ănkhá ổn, hiện tại giám đốc Ninh phụ trách tiêu thụ online,phương diện offline do giám đốc Tề phụ trách”.Người đàn ông trung niên trông khá sắc sảo bên cạnhvội vàng bước tới: “Xin chào tổng giám đốc Liêu, tôi là TềĐại Hải, hiện tại phụ trách việc tiêu thụ bình nước nóngKinh Vận offline”.Liêu Thiên Bằng ồ một tiếng, ông ta nhìn Hoàng HữuSơn, như cười như không nói: “Ai phụ trách trao đổi với tôiđều được, nhưng tốt nhất đừng có làm chuyện qua cầurút ván”.Hoàng Hữu Sơn nghe mà chảy mồ hôi lạnh ròng ròng:“Tổng giám đốc Liêu nói gì vậy, sao tôi dám qua cầu rútván chứ? Hiện tại tiềm năng tiêu thụ online rất lớn, lượngtiêu thụ hằng tháng không ít hơn tiêu thụ offline là baonhiêu. Tôi để giám đốc Ninh phụ trách mảng thương mạionline là bởi vì cảm thấy cậu ấy rất sành sỏi về nó, có tiềmnăng khai thác, ông đừng hiểu lầm. Thế này đi, tôi sẽ gọigiám đốc Ninh tới ngay, nếu ông không tin thì có thể tựhỏi cậu ấy”.Liêu Thiên Bằng cười ha ha nói: “Ông nhìn ông kìa, tôichỉ đùa thôi mà”.Không cần biết có phải Liêu Thiên Bằng đang đùa haykhông, nhưng khách hàng lớn đã lên tiếng thì Hoàng HữuSơn vẫn phải lo lắng.Ông ta không dám mạo hiểm, vừa mời Liêu ThiênBằng tới phòng làm việc vừa gọi điện cho Ninh Ngọc Lâm.Một lát sau, Hoàng Hữu Sơn tắt máy, do dự một lát rồimới nói với Liêu Thiên Bằng ở bên cạnh: “Tổng giám đốcLiêu, thật ngại quá, gia đình giám đốc Ninh xảy ra một vàichuyện, chắc là tạm thời không tới được…”Chương 182: Điều tra xe“Ô? Có chuyện gấp gáp gì à? Tôi có thể giúp đượckhông?”, Liêu Thiên Bằng nói.Hoàng Hữu Sơn dừng lại một chút rồi nói: “Hình như…Anh rể của cậu ấy mất tích, đến giờ vẫn chưa tìm thấy”.Trong lúc nói chuyện, tim của Hoàng Hữu Sơn cứ đậpthình thịch, bởi vì ông ta thừa biết anh rể của Ninh NgọcLâm là ai, cửa hàng Flagship của ông ta nổi như thế cũnglà nhờ sự trợ giúp của người đó.Đương nhiên, hiện tại trong nhà máy cũng có ngườinói cho dù không có anh thì đã sao?Chỉ cần giám đốc Ninh phối hợp với Hoàng Kiệt Hảothì vẫn cứ làm như thế thôi, chẳng qua là thiết kế giaodiện, giúp đỡ trong việc tuyển dụng mà thôi, ai làmchuyện này chẳng được?Nhưng Hoàng Hữu Sơn lại biết chàng trai tên là LýPhong ấy quả thực rất lợi hại, nhất là trên phương diệnmarketing, có thể xưng là thiên tài.Tiếc là ông ta không có tư cách mời chào anh, nghenói hiện tại anh đang là trợ lý cho giám đốc công ty chinhánh của nhà họ Cơ rồi. So với nhà họ Cơ thì ông ta làcái thá gì?Hơn nữa lần đầu tiên Liêu Thiên Bằng hợp tác với ôngta cũng là nhờ sự giúp đỡ của chàng trai ấy, nếu không thìlấy đâu ra những chuyện đằng sau? Có thể nhà máy đãphá sản từ lâu, hoặc là sản xuất thuê cho người ta nhưtrước kia.Ông ta coi trọng chàng thanh niên tên là Lý Phong ấy,Liêu Thiên Bằng cũng vậy. Ngay từ khi chưa biết anh lànhân viên nhà máy, Liêu Thiên Bằng đã mời chào ngaytrước mặt Hoàng Hữu Sơn rồi.Đúng như dự đoán của Hoàng Hữu Sơn, lúc nói ra tinnày, Liêu Thiên Bằng lập tức dừng bước.Ông ta quay đầu lại, nhíu mày hỏi: “Anh rể của giámđốc Ninh? Ông đang nói đến Lý Phong à?”“Đúng thế” Hoàng Hữu Sơn nói: “Nghe nói đã mấttích quá hai mười tư tiếng rồi, tạm thời vẫn chưa có tin tứcgì.Lông mày của Liêu Thiên Bằng nhíu chặt hơn nữa.Ông ta cực kỳ tán thưởng Hoắc Khải, dù biết anh đãthăng chức thành trợ lý của Cơ Hương Ngưng thì cũngchưa bao giờ từ bỏ ý định mời chào.Nhà họ Cơ có ghê gớm thì cũng đã sao? Chỉ là khối tàisản mấy tỷ mà thôi, ông ta cắm rễ ở nông thôn mà cũngkiếm được mấy trăm triệu, nếu được chàng trai này trợgiúp, ông ta vượt qua nhà họ Cơ cũng không phải chuyệnhão huyền.Vậy nên khi nghe tin Hoắc Khải mất tích, đương nhiênlà Liêu Thiên Bằng sẽ lo lắng rồi.Nếu cậu thanh niên tài giỏi như thế mà gặp chuyện gìngoài ý muốn thì sẽ là một tổn thất lớn.Nghĩ đến đây, Liêu Thiên Bằng hỏi: “Ông có biết nhàcủa cậu Lý ở đâu không?”“Hơ, chuyện này thì thật sự là tôi không rõ lắm, nhưnghiện tại giám đốc Ninh đang ở nhà cậu ấy. Sao vậy? Tổnggiám đốc Liêu định tới đó à?”, Hoàng Hữu Sơn hỏi.“Cậu Lý mất tích, về tình về lý thì tôi đều phải tới hỏithăm, xem có giúp được gì không”, Liêu Thiên Bằng nói rồilấy điện thoại ra gọi cho Ninh Ngọc Lâm.Biết tin Liêu Thiên Bằng muốn tới đây, Ninh Ngọc Lâmvội vàng cảm ơn, nói địa chỉ nhà cho ông ta.Sau khi tắt máy, Liêu Thiên Bằng nói với Hoàng HữuSơn: “Tôi tới nhà cậu Lý một chuyến, không tới phòng làmviệc nữa”.“Chuyện này… Thôi được rồi”.Hoàng Hữu Sơn hơi do dự, cuối cùng vẫn không dámhỏi tới chuyện hợp đồng. Ngay từ lần đầu tiên ký hợpđồng là ông ta đã biết Liêu Thiên Bằng là một người chútrọng nguyên tắc, ông ta đã ghét rồi thì tuyệt đối sẽkhông nói thêm câu gì.Trước mắt rõ ràng là Liêu Thiên Bằng quan tâm tới anhrể của Ninh Ngọc Lâm hơn, nếu Hoàng Hữu Sơn mà cònthúc giục ông ta ký hợp đồng thì e rằng sẽ gây ra sự phảncảm.Đến lúc đó vị khách sộp này nổi giận bỏ đi thì hơnkhông bðõ hao mất.Để lấy lòng Liêu Thiên Bằng và thể hiện ra sự thôngcảm của mình, Hoàng Hữu Sơn cũng đi theo.Đến nơi thì Ninh Ngọc Lâm đã chờ sẵn ở ven đường rồi.Thấy Liêu Thiên Bằng xuống xe, cậu ta vội vàng tớichào hỏi.Liêu Thiên Bằng tùy ý xua tay, ông ta vừa đi vừa hỏi:“Bây giờ sao rồi? Vẫn chưa có tin tức gì à? Đang yên đanglành sao lại mất tích?”“Tôi cũng không rõ lắm, nghe chị tôi nói anh ấy định điđón con tan học, nào ngờ đi biệt tích luôn, điện thoạicũng tắt máy suốt”, Ninh Ngọc Lâm giải thích.“Không tìm cảnh sát hỏi xem có phải tai nạn giaothông không à? Hay là gần đây có đắc tội với ai không?”,Liêu Thiên Bằng lại hỏi.“Đã lập án rồi, nhưng tạm thời vẫn chưa tìm ra sự cốnào liên quan. Còn chuyện có đắc tội với ai không thì khónói lắm”. Ninh Ngọc Lâm nói.“Ý cậu là sao?” Liêu Thiên Bằng hỏi.Ninh Ngọc Lâm chần chừ một lát rồi mới nói nhỏ:“Ông cũng biết đấy, anh rể tôi có tài trong công việc, anhấy được làm trợ lý cho giám đốc công ty chỉ nhánh củanhà họ Cơ rồi mà. Nghe nói lần này về nhà họ Cơ, anh ấymang về hơn một trăm triệu, đắc tội với không ít người.Chúng tôi cũng không biết liệu người nhà họ Cơ có tớigây sự với anh ấy vì chuyện này không”.“Bọn họ dám!” Liêu Thiên Bằng trợn ngược mắt và nóisắc bén: “Trong xã hội pháp quyền, cho dù là gia tộc lớncũng không thể làm bừa được!”Liêu Thiên Bằng đột nhiên nổi cáu khiến Hoàng HữuSơn và Ninh Ngọc Lâm đều hơi sửng sốt, đồng thời bọnhọ càng thêm khẳng định rằng Hoắc Khải có địa vị cực kỳquan trọng trong lòng Liêu Thiên Bằng.Lúc này mấy người đã ra đến cửa, có thể là bởi vì LiêuThiên Bằng nói quá lớn tiếng nên Đặng Tuấn Mai nghethấy và đi ra ngoài: “Ngọc Lâm, tổng giám đốc Liêu tới rồià2”“Mẹ, đây là tổng giám đốc Liêu mà con nói tới. Tổnggiám đốc Liêu, đây là mẹ tôi” Ninh Ngọc Lâm vội vànggiới thiệu.“Chào bà, tôi là Liêu Thiên Bằng, đồng thời cũng làbạn của cậu Lý. Nghe nói cậu ấy gặp chuyện nên tôi tớixem có giúp được gì không”, Liêu Thiên Bằng nói bằnggiọng khách khí.Ninh Ngọc Lâm đã nói trước với mọi người là lát nữasẽ có một ông chủ lớn tới, Đặng Tuấn Mai vội vàng đáp lờimột cách lịch sự.Liêu Thiên Bằng vào nhà, nhìn thấy Ninh Thần ngồitrên sô pha với vẻ mặt tiểu tụy.Đã tròn hai ngày không có tin tức về chồng mình, NinhThần càng lúc càng tuyệt vọng. Cô bé Đường Đường rúcvào bên cạnh cô, hai mẹ con đã khóc sưng cả mắt lên.Ninh Ngọc Lâm lại giới thiệu về Ninh Quốc Năng vàNinh Thần. Liêu Thiên Bằng chào hỏi với Ninh Quốc Năngtrước, sau đó tới bên cạnh Ninh Thần rồi cúi người nói:“Cô Lý, cô có chuyện gì cần tôi giúp không?”Ninh Thần ngẩng đầu nhìn ông ta, tuy rằng không biếtthân phận của người này là gì, nhưng vào thời điểm nàymà có thể đứng ra giúp đỡ thì hiển nhiên là bạn củachồng.Cô nghẹn ngào lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết…Mọi người đầu không tìm thấy anh ấy”.Giọng nói của cô khàn khàn, hai ngày qua cô đã khóccạn nước mắt rồi.“Tôi nghe Ngọc Lâm nói là cậu ấy mất tích trên đườngđi đón con, chẳng lẽ không phát hiện được gì từ cameratrên đường sao?” Liêu Thiên Bằng hỏi.Ninh Ngọc Lâm ở bên cạnh giải thích: “Bên tòa vănphòng nói là phải bảo vệ quyền riêng tư của khách, khôngchịu cho xem camera. Camera trên đường thì có gócchết, không quay được những gì xảy ra ở đó. Thế nhưngtheo manh mối chúng tôi đang có thì có vẻ như anh rể rakhỏi tòa nhà văn phòng là mất tích ngay, hơn nữa hôm đócòn có người đưa một tờ giấy cho chúng tôi, trên đó cóbiển số xe của một người. Chúng tôi nghi rằng anh ấy đãbị bắt cóc ở cổng tòa nhà văn phòng”.“Bắt cóc? Có gọi điện tới đòi tiền chuộc không?” LiêuThiên Bằng lại hỏi.“Không, đến giờ vẫn không có ai gọi tới” Ninh NgọcLâm lắc đầu nói.Liêu Thiên Bằng ngẫm nghĩ rồi nói: “Đưa thông tinbiển số xe cho tôi để tôi sai người điều tra xem sao”.“Điều tra rồi, là biển số xe làm giả”, Ninh Ngọc Lâmnói.Thế nhưng Liêu Thiên Bằng vẫn nhất quyết đòi xembiển số xe. Ông ta thấy người khác điều tra chưa chắc đãchính xác, đã tới đây rồi thì phải góp sức mới được.Sau khi lấy được thông tin biển số xe, Liêu Thiên Bằnglấy điện thoại ra gọi. Sau khi có người bắt máy, ông ta nói:“Lượng Tử, điều tra một chiếc xe cho tôi, biển số xe làNam B99875. Tôi không cần biết cậu tìm ai, tốn bao nhiêutiền hay dùng cách gì, nhất định phải tìm ra chiếc xe làmgiả biển số này cho tôi!”Phạm vi thế lực của Liêu Thiên Bằng tập trung ở khuvực nông thôn, phần tiếp giáp thành phố cũng coi nhưthuộc về khu vực ấy.Theo suy nghĩ của ông ta, nếu không tra ra được gìtrong thành phố thì nhất định là ở ngoài thành phố, nhưvậy thì hẳn là thế lực của ông ta sẽ có cách.Bên kia đầu điện thoại, trên mặt Đồng Hải Lượng chỉtoàn sự ngạc nhiên, nghe biển số xe ấy mà hắn ngớ ngườira.Sao anh rể lại biết biển số xe này?“Là trùng hợp sao?”Hắn hỏi trong do dự: “Anh rể, anh điều tra chiếc xenày làm gì? Chủ xe đắc tội với anh à?”“Bảo cậu điều tra thì cậu cứ điều tra đi, nói nhiều nhưthế làm gì!” Liêu Thiên Bằng trách mắng. Dù sao đâycũng là em vợ của ông ta, tuy rằng ông ta không thíchcách đối nhân xử thế của hắn thường ngày, nhưng dù saocũng là em vợ mình.Bên kia im lặng một hồi, Liêu Thiên Bằng lại nói:“Chiếc xe này có khả năng liên quan đến một vụ bắt cócbạn tôi, cậu nhanh chóng tìm ra chiếc xe đó, có tin gì thìlập tức báo cho tôi biết!”Khi nghe thấy câu này, cả người Đồng Hải Lượng đơ ra.Bắt cóc…Bạn bè…Sau lưng hắn bất giác đổ mồ hôi lạnh, Đồng Hải Lượngnửa ngày cũng không nói câu nào, Liêu Thiên Bằng bênkia alo mấy câu rồi nói: “Cậu điếc rồi à? Có nghe thấy lờitôi nói không?”