Con Đường Bá Chủ

Chương 3118: HÔN THÊ NHÃ TRÂM



Địa bàn xung quanh Trân Bảo Lâu.

Lạc Nam chậm rãi xuất hiện, Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn mở ra, lập tức nhìn thấy vô số Trận Văn được Tang Liệt bố trí trong không gian.

May mắn hắn đến kịp thời, nếu chậm hơi một chút đại trận huỷ diệt này sẽ hoàn thành, Trân Bảo Lâu sẽ bóc hơi trong nháy mắt.

Lạnh lùng hừ một tiếng, Lạc Nam điều động Hư Vô Thần Lực dung hợp cùng Bá Đạo Quy Tắc, nhanh chóng càn quét bốn phương tám hướng.

XÈO XÈO XÈO...

Những nơi Hư Vô quét qua, tất cả Trận Văn đều tan biến, giải trừ nguy cơ to lớn.

“Người nào đến Trân Bảo Lâu?”

Cảm ứng được động tĩnh bên ngoài, một thanh niên nam tử cao giọng chất vấn.

Không gian rung động, thanh niên nam tử đã hiện ra...

Bất quá khi nhìn thấy Lạc Nam, y vội vàng cúi đầu, cung kính thi lễ:

“Tham kiến Nhị Lang Quân!”

“Haha, lâu ngày không gặp...tiến bộ rất khá.” Lạc Nam tươi cười vỗ vỗ vai đối phương.

Người này đã từng công bằng đấu với Lạc Nam một trận tại Đoạt Cấm Chiến, y cũng là đệ tử của Dị Nguyên Hội Trưởng, danh xưng Tiêu Dương.

Tiêu Dương hiện tại đã có tu vi Thiên Đạo Trung Kỳ.

“Đa tạ Nhị Lang Quân khích lệ.” Tiêu Dương thụ sủng nhược kinh.

Năm xưa bại trong tay Lạc Nam, y vốn dĩ luôn muốn một ngày nào đó có cơ hội chuyển bại thành thắng.

Đáng tiếc thời gian trôi qua, Tiêu Dương rốt cuộc nhìn rõ chênh lệch giữa bản thân và yêu nghiệt chân chính.

Lạc Nam hiện tại đã là tồn tại đứng trên đỉnh cao Đạo Giới, mà mình chỉ là một Thiên Đạo nho nhỏ mà thôi.

“Ta đến gặp Nhã Trâm, không biết nàng ấy đã thành Thần?” Lạc Nam cười hỏi.

“Tiểu thư đang củng cố tu vi, mời Nhị Lang Quân vào!” Tiêu Dương khách khí nói.

Không lâu sau khi đặt chân vào Trân Bảo Lâu, đích thân Lâu Chủ và Dị Nguyên Hội Trưởng đã ra nghênh đón:

“Gặp qua Nhị Lang Quân.”

“Nhị vị chớ đa lễ.” Lạc Nam vội vàng nâng đỡ bọn hắn, đặc biệt là Trân Bảo Lâu Chủ, Đạo Chủ của Hiến Tài Đạo Thống, đây chính là phụ thân của Trương Nhã Trâm a.

Hắn muốn đối phương trở thành nhạc phụ của mình, đương nhiên không thể thất lễ.

Tiến vào đại sảnh, Trương Tuấn nghiêm nghị hỏi:

“Không biết Nhị Lang Quân đến nơi này có gì chỉ giáo?”

Lạc Nam gật đầu, đem chuyện Hỗn Độn Liên Minh nhắm vào Trân Bảo Lâu...đồng thời Minh Chủ còn phái Tang Liệt âm thầm huỷ diệt nói ra.

Lời này khiến Trương Tuấn đám người vừa sợ vừa giận, hít sâu một hơi:

“Hỗn Độn Minh Chủ quả nhiên ngoan độc a, mỗi lần ra tay đều là xuất kỳ bất ý khiến chúng ta không kịp đề phòng, may mà có Nhị Lang Quân ứng cứu.”

“Nơi này đã không còn an toàn, ta kiến nghị Trân Bảo Lâu nơi di dời tổng bộ về gần Sơn Hải Tự hoặc Thần Yêu Hải Các.” Lạc Nam nói.

“Nếu Nhị Lang Quân đã căn dặn, chúng ta sẽ lập tức chuẩn bị.” Trương Tuấn nháy mắt ra hiệu cho Dị Nguyên Hội Trưởng đi thu xếp.

“Không biết Nhã Trâm đã xuất quan chưa?” Lạc Nam vuốt mũi ho khan một tiếng:

“Cũng lâu rồi chưa thấy Nhã Trâm, có chút chuyện muốn gặp nàng.”

Trương Tuấn hơi chần chừ, ông ta biết bản tính trăng hoa phong lưu của Lạc Nam, đối với quan hệ giữa hắn và nữ nhi của mình không mấy yên tâm.

Bởi lẽ ông ta không muốn nữ nhi phải đi tranh sủng với những nữ nhân xuất chúng bên cạnh hắn, trong đó còn có cả Nhị Đương Gia của Phá Đạo Hội.

Xuất phát từ nỗi niềm của người làm phụ thân, nhưng lại không thể từ chối...

Cảm nhận được tâm sự trong lòng Trương Tuấn, Lạc Nam mỉm cười ôn hoà:

“Thật ra ta cũng là người làm phụ thân, hiểu được tâm tình của Lâu Chủ...bất quá ta đối với Nhã Trâm xuất phát từ trân trọng và chân thành, mong ngài hãy để chúng ta thuận theo tự nhiên.”

Hắn đã nói trực tiếp như vậy, Trương Tuấn cũng không còn cách nào khác, ông ta tin tưởng vào nữ nhi của mình.

Trương Nhã Trâm là một nữ nhân lý trí, sẽ không dễ dàng bị tình cảm làm cho mê muội.

Nếu nàng vẫn chấp nhận, vậy người làm phụ thân nên ủng hộ và chúc phúc...

“Lâu chủ xin hãy yên tâm, Nhã Trâm có ân chiếu cố với tất cả nữ nhân của ta, nếu ta dám để nàng chịu uỷ khất, ta là người đầu tiên bị trừng trị.” Lạc Nam bồi thêm một câu.

Trương Tuấn thở ra một hơi, gật đầu nói:

“Nhị Lang Quân quá lời, nha đầu ấy đang ở hậu viện.”

...

Lạc Nam nhìn thấy một thân hình uyển chuyển, trang nhã ngồi bên bờ hồ, đưa mắt ngắm nhìn những đoá hoa xinh đẹp.

Hắn chậm rãi bước đến, giai nhân cũng khẽ xoay người, thanh thoát hành lễ:

“Đa tạ công tử cứu giúp Trân Bảo Lâu, nếu không hậu quả khó mà lường được.”

“Không cần đa tạ ta, bởi ta đang tự cứu chính mình.” Lạc Nam cười nói:

“Bởi nếu nàng xảy ra chuyện không may, cả đời ta sẽ phải sống trong thống khổ.”

Nghe hắn thẳng thừng bày tỏ như vậy, Trương Nhã Trâm nhẹ cắn phiến môi, gò má hiện lên một tia ửng đỏ.

Nàng không nói lời nào, dịu dàng pha một bình trà cho hắn.

“Chúc mừng nàng đột phá Thần Đạo, càng thêm cao quý, thanh lệ tuyệt luân rồi.” Lạc Nam nhấp một ngụm trà nói.

“Công tử cũng thế.” Trương Nhã Trâm nhìn mái tóc bạc trắng của hắn, trong mắt hiện lên một tia đau lòng, ôn tồn hỏi:

“Nghe nói công tử trở về quá khứ, cái giá phải trả lớn lắm sao?”

“Cái giá phải trả đúng là khá lớn, nhưng những thứ ta đạt được lại vô giá, vì vậy không lỗ chút nào.” Lạc Nam thoải mái cười.

Hắn chẳng những cứu được Thiên Khả, còn có được Kim Nhi...thực lực nhờ vậy tăng mạnh, biết thêm bí mật thế giới.

So với đó, một chút phản phệ ảnh hưởng đến căn cơ chỉ là chuyện nhỏ đối với Lạc Nam.

“Các nàng ấy đều thành công thành Thần, thật sự rất đáng mừng.” Trương Nhã Trâm lại nói.

“Mọi người đều rất nhớ nàng.” Lạc Nam nâng lên Phá Đạo Lệnh, chúng nữ đang ở bên trong.

Thanh âm của Đông Hoa cũng từ Phá Đạo Lệnh truyền ra:

“Sắp tới khi Phá Đạo Liên Minh chính thức hình thành sẽ phát sinh rất nhiều sự vụ, phía chúng ta đang thiếu thốn nhân thủ, Nhã Trâm ngươi hãy đến giúp một tay đi!”

“Vâng.” Trương Nhã Trâm không dám cãi lệnh của Đông Hoa, chỉ có thể đoan trang gật đầu.

Lạc Nam chỉ hận không thể ôm Đông Hoa hôn một ngụm, lão bà rất biết cách tạo cơ hội cho phu quân nha, bản lĩnh dùng việc công để làm việc tư rất lão luyện thành thục.

Nhìn thấy Trương Nhã Trâm lại đưa đến chén trà, Lạc Nam bất chợt nhẹ nắm tay nàng.

“Công tử?” Trương Nhã Trâm giật mình.

Còn chưa kịp phản ứng, Lạc Nam đã đem một sợi chỉ đỏ đeo lên cổ tay của nàng.

“Đây là...” Trương Nhã Trâm kinh ngạc.

“Tơ Hồng của nàng.” Lạc Nam cười tủm tỉm:

“Cơ duyên xảo hợp, ta đem nó trở về.”

“Công tử cần gì làm như vậy đâu...” Tim của nàng vô thức đập nhanh hơn.

“Năm đó vì sao nàng đem Tơ Hồng lấy ra trao đổi?” Lạc Nam hiếu kỳ hỏi.

“Ta vốn không tin vào chuyện Nguyệt Lão tác hợp, nhân duyên là do vận mệnh sắp đặt, thuận theo tự nhiên, vì vậy cảm thấy không cần đến Tơ Hồng.” Trương Nhã Trâm nhẹ nói.

“Hôm nay Tơ Hồng tìm về, ta lại chính tay đeo lên cho nàng...nàng nói xem đây có phải là vận mệnh sắp đặt hay không?” Lạc Nam ôn nhu hỏi.

“Cái này...” Trương Nhã Trâm khẽ run, vậy mà không cách nào phản bác.

“Một đời hoá phàm, chúng ta xa cách cũng gần trăm năm rồi.” Lạc Nam chân thành nói:

“Khoảng thời gian đó, tình cảm của ta hướng về nàng chưa từng thay đổi.”

Gần trăm năm thời gian, nếu không có tình...mọi thứ đã sớm phai nhạt.

Nhưng cảm giác của hắn với nàng trước sau như một, hắn muốn có nàng ở bên cạnh.

“Công tử...” Trương Nhã Trâm nhìn thật kỹ người nam nhân đang ở đối diện với mình, không ngờ hắn cũng có cùng suy nghĩ với nàng.

Nàng không có kinh nghiệm trong chuyện nam nữ, nàng không thể xác định được cảm giác của nàng đối với hắn là gì.

Là ngưỡng mộ, là xem như tri kỷ hay là thật sự có tơ tình...điều này trước đó nàng không thể xác định.

Thế nên nàng cũng muốn mượn một đời hoá phàm để tự hỏi lòng mình.

Trong lúc hoá phàm, người nàng nhớ đến nhiều nhất chính là nam nhân trước mặt.

Khi độ Thần Kiếp, tâm kiếp của nàng chính là hắn.

Nàng đã hiểu rõ lòng mình, nhưng lại chưa rõ lòng hắn.

Thế nên nàng quyết định ở tại Trân Bảo Lâu và ôm hy vọng...

Sau từng ấy năm, nếu hắn không tìm nàng...nàng sẽ từ bỏ.

Kết quả hắn đã đến, còn mang theo Tơ Hồng tưởng chừng đã mất về đeo cho nàng.

“Bản lĩnh của thiếp thân yếu kém, nhưng cũng nguyện cống hiến một phần sức mọn cho đại nghiệp của công tử.” Trương Nhã Trâm uyển chuyển lên tiếng:

“Mong chàng đừng chê.”

“Không đại nghiệp hay sự vụ gì cả.” Lạc Nam lắc đầu, nói thẳng:

“Dù Đông Hoa không lên tiếng, ta cũng muốn nàng đi cùng ta, với tư cách ý trung nhân của ta.”

Hắn đưa tay về phía nàng...

Ánh mắt hơi mông lung, Trương Nhã Trâm nở nụ cười tuyệt mỹ, cánh tay đeo Tơ Hồng nhẹ nâng, bàn tay đặt lên tay hắn.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, không nói lời nào nhưng đều hiểu tiếng lòng của đối phương.

Lạc Nam nắm tay Trương Nhã Trâm bước ra ngoài, bắt gặp ánh mắt phức tạp của Trương Tuấn.

“Bá phụ.” Lạc Nam thay đổi xưng hô, nghiêm nghị nói:

“Được Nhã Trâm lọt mắt xanh, vãn bối nay hướng ngài cầu thân...mong muốn nàng có được danh phận khi ở bên ta.”

Hắn lấy ra lễ vật, chính là tài sản trong Nhẫn của Tang Liệt, Nguyên Thạch Cực Phẩm chồng chất như núi, nhiều đến mức lười đếm.

Không phải Lạc Nam không chuẩn bị chu đáo cho lễ đính hôn, mà hắn xét theo tình hình thực tế.

Môn công pháp Hiến Tài Thiên Kinh của Trân Bảo Lâu cần nhất chính là Nguyên Thạch.

Hiến tế càng nhiều tài sản, thực lực và tu vi sẽ tăng càng mạnh.

Bởi vậy đối với Trân Bảo Lâu, Nguyên Thạch là quan trọng nhất, càng nhiều càng tốt...

Chỉ cần có Nguyên Thạch, Trân Bảo Lâu sẽ đúc ra Đạo Xu dùng cho Hiến Tài Thiên Kinh, tự động phát triển và cường đại hơn.

Trương Tuấn toàn thân chấn động, số Nguyên Thạch này đã đủ đổi một kiện Thần Bảo Cực Phẩm, đưa mắt nhìn sang nữ nhi của mình.

Trương Nhã Trâm biểu lộ hạnh phúc, khẽ gật đầu.

Trương Tuấn nở nụ cười, thoải mái nói:

“Nhị Đương Gia và nữ nhi của ta, chắc hẳn sẽ không chọn sai người.”

...

Màn nước không gian mở ra.

Lạc Nam mang theo Trương Nhã Trâm và các nữ nhân trở về Sát Chiến Điện.

Vừa lúc gặp phải Bích Tiêu và Yên Nhược Tuyết đang bận bịu chỉ huy các đệ tử giăng đèn kết hoa...

Mấy nữ hướng nhau chào hỏi, Yên Nhược Tuyết cũng vui mừng khi Trương Nhã Trâm trở thành tỷ muội.

Đã được trưởng bối tán thành, việc cưới vào Lạc Gia là chuyện sớm muộn mà thôi.

“Các nàng đang làm gì thế?” Lạc Nam hiếu kỳ hỏi.

“Chuẩn bị cho đại hội lên ngôi Minh Chủ của chàng.” Yên Nhược Tuyết nhẹ nhàng nói.

“Không cần làm.” Lạc Nam lập tức lắc đầu, ôm lấy eo nàng cúi đầu hôn lên gò má trắng ngần một ngụm.

“Sao lại không làm?” Bích Tiêu ở một bên trừng mắt nhìn:

“Đại lễ lên ngôi Phá Đạo Minh Chủ, đây chính là đại sự quan trọng bậc nhất lịch sử, không được tuỳ tiện.”

“Ai nói ta tuỳ tiện?” Lạc Nam cười hắc hắc, ánh mắt loé lên:

“Ta đã nghĩ ra một phương án rất hay, đại lễ sẽ được tổ chức bên trên Bá Vũ Điện, mời tất cả quan khách đến tham dự.”

“Ồ, Bá Vũ Điện hiện tại bá khí lắm sao?” Mấy thê tử lập tức hào hứng bừng bừng, ở đây không ít người có kỷ niệm đẹp cùng hắn bên trên Bá Vũ Điện nha.

“Mặc dù ta còn chưa nhìn thấy, nhưng Bá Vũ Điện được đích thân đại tỷ và Thái Diễm sư tỷ ra tay thăng cấp, cùng với những nguyên liệu mà ta chuẩn bị, chắc chắn sẽ rất kinh khủng.” Lạc Nam đầy tự tin:

“Phá Đạo Minh Chủ đăng cơ, Bá Vũ Điện kinh động thiên hạ.”

Ái Tâm ở bên cạnh giả vờ im lặng, nàng chứng kiến toàn bộ quá trình thăng cấp Bá Vũ Điện, nhưng sẽ không nói ra để khiến mọi người bất ngờ.

“Ý kiến này rất hay, ta sẽ thương lượng với đại tỷ.” Đông Hoa tán thành quyết định của Lạc Nam.

Lạc Nam thoải mái ngồi xuống giữa đại điện, bên trái là Yên Nhược Tuyết, bên phải là Kim Nhi...các nữ nhân khác ngồi ở xung quanh.

“Mẫu thân đâu?”

Không nhìn thấy Ninh Vô Song, Lạc Nam hỏi.

“Mẫu thân trở về Tu La Giáo thăm bà bà một chuyến, nhân tiện mời các trưởng bối của chàng đến dự đại lễ đăng cơ.” Ninh Huyền Tâm trả lời.

Lạc Nam gật gật đầu, đại lễ đăng cơ ngôi vị Minh Chủ đánh dấu bước ngoặc quan trọng của hắn và các thê tử, có các nhạc phụ, nhạc mẫu tham gia thì càng thêm trọn vẹn.

Hiện tại hắn cũng có chút thực lực, không sợ bị Hỗn Độn Minh Chủ sai người đến gây sự.

Nếu dám đến, hắn dám ứng chiến.

Còn nếu đích thân Hỗn Độn Minh Chủ hàng lâm, tin tưởng sẽ có đại tỷ đối phó.

“Trận chiến lần này thế nào?” Yên Nhược Tuyết quan tâm hỏi.

Mặc dù chiến lực của nàng không hề yếu, trong tay còn chấp chưởng Thuỷ Hoang Quân...nhưng thay vì cùng Lạc Nam đi chiến đấu, nàng lại bày tỏ ý nguyện toạ trấn ở hậu phương, vì hắn dàn xếp chuyện trong nhà.

Yên Nhược Tuyết chính là điển hình của một nữ nhân hiền thê lương mẫu, mẫu nghi thiên hạ...Lạc Nam rất yên tâm và tự hào vì có được nàng.

“Chiến một trận rất sướng haha.” Đình Manh Manh hào hứng khoe khoang.

“Lâu rồi mới đánh đã tay như vậy.”

Chúng nữ cũng hài lòng nở nụ cười, cảm thấy chiến tích lần này rất không tệ.

So với chúng nữ lạc quan, Tuế Nguyệt lại nhẹ chau mày:

“Chỉ riêng một tên Tang Liệt đã lợi hại như thế, thật không dám tưởng tượng lực lượng trong tay Hỗn Độn Minh Chủ sẽ còn sâu đến mức nào.”

Lạc Nam gật đầu tán thành: “Cái tên Tang Liệt này thật sự không dễ đối phó, thủ đoạn chiến đấu đa dạng đến cực điểm, tinh thông mọi chức nghiệp, Nguyên Hồn Song Tu, còn chấp chưởng vô số tầng Vực.”

Cũng may hắn đã tu đến Bất Hủ Diễn Sinh Kinh tầng tám, bằng không đi tìm Tang Liệt chính là tự chui đầu vào chỗ chết.

“Ta đã thử thăm dò Linh Hồn của con hàng này, đáng tiếc đã bị Hỗn Độn Minh Chủ hạ cấm chế, vì vậy vẫn chưa biết y xếp hạng thứ mấy trong số các Thần Lão.” Lạc Nam vuốt cằm:

“Nhưng rất có thể tên này nằm trong năm vị Thần Lão mạnh nhất.”

“Vì sao chàng đoán vậy?” Diễm Điệp Tình chớp chớp mắt.

“Bởi nếu ngay cả nhân vật như Tang Liệt cũng không đủ xếp vào thứ năm, Hỗn Độn Liên Minh sẽ rất đáng sợ, đủ sức thống nhất Nguyên Giới từ lâu rồi, cần gì chờ đến hôm nay?” Diễm Hồng Liên giải thích.

“Đúng thế.” Lạc Nam cũng có suy nghĩ như vậy.

Đang cùng mấy lão bà trò chuyện, chợt một cổ nhiệt khí kinh khủng từ trong Hậu Cung xông lên tận trời.

“Cái gì thế?” Mấy nữ nhân kinh ngạc.

“Là phân thân thứ ba của mẫu thân, sinh ra rồi.” Phụng Tiểu Thất hưng phấn đến nhảy dựng.

“Phân thân của Phụng Liên?” Lạc Nam hứng thú cười dài:

“Đi xem!”

...

Chúc cả nhà ngủ ngon <3

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.