Du Thừa Ân không dám nhìn đi đâu , chỉ đưa mắt nhìn bầu trời đen thăm thẳm đầy những đốm sao nho nhỏ.
Lúc này đồng hồ điểm 12 giờ , pháo hoa bắt đầu được bắn lên , ánh đèn xanh đỏ hắt lên khuôn mặt của người thiếu nữ , càng làm cho đôi mắt của cô long lanh đến động lòng người.
Tiếng pháo vang lên liên tiếp át hết mọi tiếng cười nói , nhân lúc này Hàn Thiên Viễn hét lên một câu :"Ân Ân , dù cho sau này có ở đâu , anh vẫn mãi mãi yêu em"
Cô không nghe gì , chỉ loáng thoáng thấy miệng anh cử động , nhào qua hét lên :"Anh nói gì cơ?"
Hàn Thiên Viễn không có ý định nói lại lần hai nhưng Du Thừa Ân dường như hiểu điều gì đó , cô ngồi xuống đưa hai tay lên miệng hét lên :"Em biết chúng ta không thể cùng nhau nhưng chúng ta có thể yêu nhau , Thiên Viễn , em yêu anh , thật sự rất yêu anh"
Hai chúng ta là hai đường thẳng song song , có thể đi cạnh nhau nhưng không bao giờ gặp được nhau.
Những thứ đẹp đẽ thường khiến người ta sợ. Sợ rằng sau này đánh mất, tương lai sẽ khó quên đi.
Pháo hoa còn chưa tắt , Hàn Thiên Viễn đã hôn lấy Du Thừa Ân đưa vào bên trong , bàn tay đưa ra sau lưng kéo khóa váy xuống đến nửa lưng liền bị cô đẩy ra. Mặt Du Thừa Ân đỏ bừng , cô cứ suy nghĩ đến việc mọi người cứ nhìn chằm chằm vào lều của mình .
Anh mặc kệ ép cô xuống tay kéo khóa váy tay còn lại vươn tay tắt đèn đi , cả hai mới từ từ tận hưởng.