Hãy Khóc Và Cầu Nguyện Đi

Chương 60: KHOẢNH KHẮC ÁNH MẮT HAI TA CHẠM NHAU



Bọn trẻ vốn đang huyên thuyên và cười ngặt nghẽo đến nhức cả tai, nay bước vào khu nhà phụ lại trở nên bình tĩnh đến lạ thường. Cô chỉ nhìn xung quanh với đôi mắt tò mò lấp lánh chứ không dám đùa giỡn như trước nữa.

Layla là người cuối cùng bước vào khu nhà phụ để an ủi Monica đang sợ hãi. Thái độ của những người hầu chào đón những vị khách trẻ của công tước cũng lịch sự như khi họ tiếp đãi những vị khách quý.

"Lối này."

Người hầu hướng dẫn bọn trẻ đang đợi ở sảnh khách tới phòng khách. Công tước đang đợi họ, ngồi quay lưng về phía cửa sổ hướng ra sông. Layla nín thở mà không nhận ra khi cô bước vào một nơi chỉ chứa đầy những ký ức đáng sợ, nhục nhã và xấu hổ.

"Cảm ơn rất nhiều, Công tước, vì đã rất tốt bụng khi cho phép chúng tôi đến thăm Arvis."

Cô Greber chào với giọng hào hứng. Layla bối rối trước thái độ chủ động của cô ấy. Nếu cô Greber tình nguyện làm bạn đồng hành của Công tước, Layla Llewellyn sẽ có thể lặng lẽ ở lại như một món đồ rồi rời đi.

"Tôi muốn cảm ơn cô vì đã chấp nhận yêu cầu bất ngờ của tôi."

Công tước từ từ đứng dậy. Vì không thể nhìn thấy khuôn mặt do ngược sáng nên sự hiện diện thậm chí còn lớn hơn.

"Cô giáo, đau quá."

Layla, người đang nhìn chằm chằm vào hình bóng của anh, đột nhiên tỉnh táo khi nghe thấy Monica thì thầm bên cạnh.

"Tay em đau quá."

Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Monica lại lẩm bẩm. Đôi mắt Layla mở to khi cô nhận ra mình đang nắm tay học trò mình.

"Xin lỗi. Cô rất xin lỗi, Monica."

Trong khi Layla xấu hổ đang xoa tay cho đứa trẻ thì cánh cửa dẫn ra ban công hướng ra sông mở ra.

Layla vô thức quay đầu về hướng mà cơn gió có mùi nước đã thổi tới. Chiếc bàn trà kê ngoài ban công tràn ngập ánh nắng thu hút sự chú ý của cô. Chiếc khăn trải bàn trắng tinh đang nhàn nhã đung đưa trong gió.

"Mời."

Ánh mắt của Công tước liếc nhìn Layla và dừng lại trên khuôn mặt của cô Greber. Cô Greber, với đôi má đỏ bừng, chấp nhận sự hộ tống của Công tước bằng cách nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay đang dang rộng của Công tước.

Những đứa trẻ lần đầu tiên trong đời được trải nghiệm kiểu tiệc trà này, đi theo phía sau Công tước với khuôn mặt đỏ bừng. Layla nhẹ nhàng nắm tay Monica là người cuối cùng đi ra ban công.

"Chúng em thực sự cảm thấy như những nàng công chúa, thưa cô!"

Monica mở to mắt nhìn quanh ban công và ngây thơ chiêm ngưỡng nó. Layla đồng ý với đứa trẻ bằng cách gật đầu. Bàn trà bày ngoài ban công sang trọng và lộng lẫy đến mức khó có thể tin rằng nó được chuẩn bị một cách vội vàng.

Đôi mắt của Layla đang nhìn vào trung tâm của hoa cúc tây đỏ và những bông hoa trắng, qua những tách trà và bộ đồ ăn dường như quá sang trọng đối với trẻ em ở trường làng, và qua lan can ban công, dừng lại trên mặt nước chói lóa của Sông Schulter.

Một tia nắng chiếu vào cặp kính mỏng của Layla và tan thành từng mảnh nhỏ. Mắt Matthias dõi theo ánh sáng.

Nước sông trong xanh, ánh nắng trắng xóa. Khu rừng màu đỏ.

Ánh mắt hai người chạm nhau trong mùa thu ở Arvis, nơi mọi sắc màu đều rực rỡ và đẹp đẽ.

Monica hết lần này đến lần khác ngạc nhiên. Nơi này quá đẹp, Công tước quá dễ mến, và chiếc bánh ngon đến mức con bé không thể ngừng chảy nước miếng.

"Ồ."

Lần này, một ngụm kem đã khiến Monica phải trầm trồ. Monica, người đang nhìn bát kem với vẻ khó tin, vội vàng đưa tay về phía cô giáo ngồi bên cạnh.

"Nó có vị như mây, thưa cô."

Monica thì thầm với giọng nghiêm túc với Layla, người đang ngạc nhiên quay đầu lại. Layla chớp mắt vài lần trước khi hiểu được đứa trẻ muốn nói gì. Mỉm cười, Layla cầm khăn ăn lên lau vết kem trên khóe miệng Monica.

Monica, năm nay mới bắt đầu đi học, nhỏ con so với các bạn cùng lứa, tính cách rụt rè, nhút nhát nên không hòa nhập được với các bạn khác. Trong vài tuần đầu tiên, ngày nào con bé cũng khóc và nói muốn về nhà, cũng trong vài tuần đầu tiên, cô cũng cảm thấy muốn khóc cùng con bé.

Nhưng bây giờ, trong số tất cả những đứa trẻ trong lớp, con bé đã trở thành người hay theo Layla nhất. Sau khi biết mẹ của Monica đã qua đời vì bệnh tật vào mùa xuân năm ngoái, Layla đã có thể hiểu được cảm xúc của đứa trẻ này sâu sắc hơn một chút.

"Cô ơi, cô cũng thử đi."

"Không, Monica. Cô không sao đâu."

Mặc dù Layla bị lung lay trong giây lát nhưng cô đã chọn cách từ chối của người lớn. Không có luật nào nói người lớn không được ăn kem, nhưng kem trên bàn này được chuẩn bị sẵn cho trẻ em. Cô không muốn Công tước nhìn thấy mình ăn nó.

Sau khi nhấp một ngụm trà đã nguội vừa phải, Layla lại lắng nghe cuộc trò chuyện đang diễn ra trên bàn. Đúng như Layla đã hy vọng, cô Greber đang dẫn dắt cuộc trò chuyện một cách chủ động.

Layla cảm thấy nhẹ nhõm và liếc nhìn Công tước đang ngồi ở đầu bàn. Anh lắng nghe cô Greber một cách lịch sự. Câu trả lời ngắn gọn và nụ cười cũng thể hiện sự lịch sự hoàn hảo. Thật kỳ lạ, bằng cách thể hiện cách cư xử hoàn hảo như vậy, Công tước đã bộc lộ sự hiện diện vượt trội của mình trong mối quan hệ. Đó là một sự kiêu ngạo rất trang nghiêm.

"Cô ơi nó rất ngon. Hãy thử nó đi cô. Được không ạ?"

Trong khi Layla đang chăm chú quan sát Công tước như một học giả, Monica đứng dậy và cầm một bát kem đến gần.

Layla, người muộn màng nhận ra rằng mình đang được chăm sóc, đã giật mình khi bị một bàn tay kéo tay áo và bị đút vào miệng. Bát kem mà Monica ngạc nhiên bỏ lỡ cuối cùng lại rơi xuống váy của Layla. Do sự náo động nên sự chú ý của mọi người ngồi trong bàn đều tập trung vào Layla.

"Em xin lỗi, cô ơi!"

Khi Monica nhìn thấy chiếc bát rơi xuống sàn gỗ và chiếc váy dính đầy kem của Layla, con bé tái mặt và khóc.

"Cô không sao đâu."

Layla mỉm cười dỗ dành đứa trẻ và nhanh chóng lấy chiếc khăn ăn lau sạch kem. Trong lúc đó, những người hầu nhanh chóng đến và lau sàn nhà.

Matthias, người đang theo dõi, liếc nhìn cô hầu gái đứng gần Layla nhất. Cô ấy nhanh chóng đoán ra ý đồ của chủ nhân và dẫn Layla, người đang xấu hổ nhìn bàn tay nhớp nháp và chiếc váy lấm lem của mình, vào phòng vệ sinh.

May mắn thay, đứa trẻ sắp bật khóc khi giáo viên rời đi đã bình tĩnh lại nhờ sự an ủi của Bill Remmer. Đúng lúc đó người hầu lặng lẽ đến gần.

"Công tước, ngài Klein muốn nói chuyện với ngài."

-------------------------

Cô càng chà xát, vết kem càng lan rộng.

Cam chịu, Layla rửa tay. May mắn thay, đó là loại vải tối màu nên vết bẩn trông có vẻ không quá tệ.

Layla cẩn thận vặn vòi vàng trên bồn rửa và cẩn thận xem xét hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Má cô hơi đỏ lên, như thể cô đã cố gắng hết sức để loại bỏ vết bẩn.

Sau khi buộc lại những sợi tóc lòa xòa, Layla hít một hơi rồi rời khỏi phòng vệ sinh. Nhưng chưa được bao lâu thì cô đã dừng lại tại chỗ. Công tước đang tựa lưng vào bức tường ở hành lang dẫn tới phòng khách. Vào lúc Layla dừng bước, Công tước Herhardt cũng nhìn thấy Layla.

Không đời nào.

Layla cau mày và nhìn xung quanh. Coi nghĩ có điều gì đó khác đang diễn ra. Chắc chắn rằng Công tước sẽ không đợi Layla Llewellyn ở đó.

Nhưng dù thời gian có trôi qua, Công tước vẫn ở nguyên chỗ đó và chỉ bình tĩnh nhìn Layla. Trên khóe môi anh là một nụ cười kỳ lạ, không hề lịch thiệp chút nào và những người ca ngợi anh là một quý tộc hoàn hảo sẽ không bao giờ nhận ra. Khi Công tước mỉm cười như vậy, điều tồi tệ sẽ xảy ra với Layla.

Layla, bị khuất phục bởi một linh cảm đáng ngại, nuốt nước bọt khô khốc và chắp hai tay vào nhau. Cô muốn im lặng chờ đợi cho đến khi Công tước bước sang một bên, nhưng nếu đợi quá lâu, cô có thể sẽ gây ra những hiểu lầm không đáng có.

Layla vẫn cảnh giác và thực hiện từng bước một cách cẩn thận. Công tước, người đang nhàn nhã quan sát Layla trong khi dựa vào tường, đứng chặn giữa hành lang như muốn thể hiện khi cô đến gần anh hơn.

Khi Layla giật mình lùi lại một bước, sự chế giễu của Matthias càng sâu sắc hơn.

Sau một cuộc điện thoại ngắn, Matthias đi về hướng ngược lại thay vì quay lại ban công. Không có mục đích cụ thể. Layla vẫn chưa quay lại nên anh chỉ cảm nhận có một sự thôi thúc rằng anh phải đợi cô. Bởi vì điều gì đó thú vị có thể xảy ra. Giống như bây giờ.

Layla, với vẻ mặt nghiêm túc, tiến đến với những bước chân trang trọng, như thể cô đang hành quân đến chiến trường. Có vẻ như cô có ý định tránh mặt anh, nhưng hành lang của khu nhà phụ không rộng đến thế.

Khi Layla đến gần bên cạnh anh, Matthias nhẹ nhàng thò chân ra. Layla, người vừa bước vừa nhìn xuống sàn, theo phản xạ lùi lại.

Tránh ra!

Layla cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng cảm xúc của cô nhanh chóng chuyển sang xấu hổ. Matthias không di chuyển. Anh chỉ giả vờ như vậy rồi chỉnh lại tư thế như không có chuyện gì xảy ra. Trước Công tước đang đứng thẳng và thanh lịch, Layla cuối cùng nhảy dựng lên như một con thỏ giật mình.

Công tước đang cười khúc khích, quay lại như không có chuyện gì xảy ra. Layla vẫn im lặng cho đến khi anh thong thả đi qua hành lang và bước vào phòng khách.

Nếu cô nói về phương diện ngớ ngẩn của Công tước Herhardt, Layla Llewellyn chắc chắn sẽ bị coi là kẻ nói dối.

Layla lắc đầu và đi về phía phòng khách với tư thế thẳng hơn. Khi đi ra ngoài ban công, cô thấy Công tước Herhardt trông như một quý ông bình thường, không, hoàn hảo đến kinh ngạc. Anh ấy đang trò chuyện với cô Greber với nụ cười dịu dàng trên môi.

"Cô đến vừa kịp lúc đấy, cô Llewellyn!"

Cô Greber rất vui mừng khi nhìn thấy Layla.

"Chúng ta đi chèo thuyền nhé!"

"Ý cô là chèo thuyền ư?"

"Công tước nói rằng ngài ấy sẽ cho những đứa trẻ của chúng ta ngồi trên một chiếc thuyền. Chèo thuyền trên dòng sông xinh đẹp này thật là thú vị phải không?"

"Ừm... Nhưng tôi..."

Khi Layla trông có vẻ bối rối thì Bill bước tới.

"Tôi xin lỗi, Công tước, nhưng Layla rất sợ nước. Sẽ rất khó để lên thuyền."

"À. Được rồi."

Công tước nhìn Layla như muốn nói lời xin lỗi. Mặc dù anh đã nhìn thấy rõ ràng Layla suýt chết đuối ngay tại đây, nhưng cứ như thể anh mới biết về điều đó lần đầu tiên.

"Vậy thì cô Llewellyn, xin hãy nghỉ ngơi ở đây."

Tại sao vị Công tước đó lại thể hiện sự cân nhắc chưa từng có? Trong khi Layla đang bối rối suy nghĩ thì bọn trẻ lao ra ngoài ban công dưới sự hướng dẫn của người phục vụ.

"Vâng, cô Llewellyn. Tôi sẽ đi và cô hãy ở lại đây."

"Ừ, Layla. Chú sẽ chăm sóc mấy đứa nhỏ đó."

Bill cười và nắm tay Monica thay vì Layla. Monica, người luôn sợ hãi và khóc lóc mỗi khi nhìn thấy Bill, đã mất sự sợ hãi và sẵn lòng đi theo anh.

"Cảm ơn cô Greber. Chú Bill cũng vậy."

Dù đó là điều không thể nhưng Layla vẫn vui vẻ chấp nhận sự quan tâm của hai người. Bởi vì không giống như Công tước không quan tâm đến cảm xúc thực sự của người khác, họ là những người tốt. Cô cũng rất may mắn khi có thể xa Công tước.

Nhưng tại sao người đàn ông đó không rời đi?

Layla tò mò nhìn Công tước, người vẫn ở đó ngay cả khi mọi người đã rời đi. Và chẳng bao lâu sau cô nhận ra. Sẽ còn kỳ lạ hơn nếu Công tước đi chèo thuyền với học sinh ở trường làng.

Khi Layla nhận ra mình đã lựa chọn rất sai lầm, đột ngột đứng dậy, hai chiếc thuyền chở bọn trẻ đi ra khỏi nhà chứa thuyền dẫn từ tầng một của khu nhà phụ ra sông. Những người hầu đang chèo thuyền, chú Bill và cô giáo Greber mỗi người ở một chiếc thuyền khác nhau, dẫn dắt bọn trẻ.

"Đó là cô giáo! Cô giáo! Cô giáo!"

Những đứa trẻ nhìn thấy Layla đứng trên lan can đã cười và vẫy tay.

"Thưa cô, em sẽ quay lại!"

Ngay cả Monica vốn là người rụt rè cũng mỉm cười phấn khích.

Vào lúc Layla đang tuyệt vọng vì không thể đuổi kịp bọn trẻ, một giọng nói lạnh như gió sông vang lên.

"Ngồi xuống đi."

Layla quay lại vì sốc. Công tước đang ngồi bắt chéo chân và nhìn cô.

"Layla."

Công tước cười lớn, gọi tên như thể đang ngân nga một giai điệu.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.