Trên đường, một cái trông vô cùng bình thường Đại Đồng hội xe ngựa đang phi băng băng trên đường lớn, đường này là đường nằm trong kế hoạch xây dựng giao thông vận tải do Đại Đồng hội chủ trì.
Nếu nói về Thiên Huyền đại lục hay bất kỳ cái nào tu luyện giới, khoảng cách giàu nghèo hay nói chính xác hơn là khoảng cách giữa tán tu và các gia tộc cùng tông môn là lớn như lạch trời.
Có thể nói tới chín mươi phần trăm tài nguyên đều nằm trong tay của các gia tộc.
Điều này mới dẫn tới sau khi chuyên môn hóa sản xuất, áp dụng tín dụng cách làm mới bắt đầu moi ra được rất nhiều tài chính từ các gia tộc và tông môn này.
“Đại sư huynh, sư huynh quả là kinh thế chi tài, chúng ta tu sĩ bay lượn trên trời, nhu cầu về đường đi không lớn, nhưng không ai nghĩ rằng giao thông vận tải lại đem lại lợi ích kinh tế kinh người như vậy.”
Trương Tam trong xe vỗ mông ngựa.
Hắn cũng là lời nói thật, các đại tông môn, thương hội tư duy đều cho rằng muốn giàu lên thì phải khai thác các loại tài nguyên, linh dược, linh thạch mỏ khoáng rồi thì các loại trang bị, đan dược … bởi vậy dẫn tới t·ranh c·hấp thường xuyên nổ ra.
Nhưng Âu Dương Phi Vân lách qua khe cửa hẹp, dùng một cái lý niệm hết sức đơn giản rằng ‘ngươi chỉ thu lại từ mỗi người một ít lợi nhưng hàng vạn người thì lại là mức lợi khổng lồ’ mới thấy được hiệu quả kinh người.
“Sư đệ không cần khen ta, những loại tư nguyên trong danh sách sư đệ đã thay ta đổi tới rồi chứ?”
“Đại sư huynh, tất cả nằm trong viên này giới chỉ.” Trương Tam vừa đáp vừa nhanh chóng lấy ra một mai nhẫn trữ vật hai tay dâng lên cho Âu Dương Phi Vân.
Đó là những tài nguyên cần thiết để Âu Dương Phi Vân tinh luyện lại bản thân cơ thể, ngoài ra còn để chế tạo một bộ gồm nhẫn, th·iếp thân ngọc bội, bao cổ tay, đai lưng giúp cô đọng, tăng cường độ tinh khiết của linh khí trong cơ thể hắn cũng như linh khí về sau hấp thụ mỗi khi tu luyện.
Lần này chuyến đi, Âu Dương Phi Vân hướng tới chính là Thẩm gia sau đó chính là Luyện Khí các đặt làm những món này trang bị và cuối cùng là tới Đại Lực tông mượn nhờ bọn hắn Trọng Lực tháp để phối hợp với những cái kia tư nguyên tinh luyện cơ thể.
Phần còn lại tư nguyên chính là để trả thù lao cho Luyện Khí các cùng Đại Lực tông.
“Khách quan, hiện đã tới Thẩm gia.”
“Tốt, cảm ơn vị này huynh đệ.”
Âu Dương Phi Vân cùng Trương Tam xuống xe, Âu Dương Phi Vân đưa ra Thanh Lam tông thân truyền đệ tử ngay lập tức được hộ vệ vội vã dẫn vào khách phòng.
Thẩm gia khách phòng trang trí không quá tráng lệ nhưng vẫn toát nên được khí thế của một gia tộc lớn, cả gian phòng đều được dựng bằng cao cấp linh mộc trạm trổ tinh xảo nội dung về Thẩm gia khí thế.
Chỉ chốc lát sau khi Âu Dương Phi Vân cùng Trương Tam tiến vào khách phòng, Thẩm gia gia chủ cùng một cái lớn tuổi lão nhân vội vã tiến tới chào hỏi.
Bỏ qua những lời chào hỏi khách sáo, Âu Dương Phi Vân lấy ra khí thế bắt đầu ép lấy Thẩm gia gia chủ:
“Thẩm gia chủ, ta nghe nói tại trận chiến trước kia Thẩm gia thế mà âm thầm lợi dụng thế cục diệt đi Liễu gia cả nhà, lại còn cho người t·ruy s·át Liễu gia tiểu thư?
Chuyện là thế nào mong ngài trình bày rõ.”
Hắn chỉ bình tĩnh chất vấn nhưng khiến cho hai người đối diện như rơi hầm băng, miệng lắp bắp không nói nên lời.
Nếu Âu Dương Phi Vân thực sự truy tra, đưa ra xét xử chắc chắn Thẩm gia sẽ b·ị đ·ánh cho trọng thương, thậm chí là diệt đi cả nhà, điều này khiến Thẩm gia gia chủ cùng vị lão giả kia sợ hãi không thôi.
Nhưng không thể không đáp lại, Thẩm gia gia chủ chỉ có thể câu kéo:
“Âu Dương công tử thứ tội, điều này tại hạ không rõ ràng, ngay bây giờ tại hạ sẽ triệu tập mấy cái cao tầng hỏi rõ việc này.”
Âu Dương Phi Vân cười đáp:
“Ta tới đây không phải hỏi tội, mà tới nhắc nhở Thẩm gia rằng bởi vì hành động đó mà Thẩm gia đã đắc tội cái thần bí Đan sư người mà khuấy ra phong vân thời gian vừa qua.”
Thẩm gia gia chủ lúc này mặt lớn tái mét, khóe mắt giật giật, sợ hãi quá mức khiến hắn còn không thể lộ ra được vẻ kinh hoảng mà cả gương mặt cứ dại ra.
Trương Tam thấy thế bắt đầu làm như lời Âu Dương Phi Vân dặn:
“Thẩm gia chủ, Đại sư huynh hôm nay tới đây đã nói rõ không phải để hỏi tội Thẩm gia, mà Thẩm gia đắc tội một vị cao siêu luyện đan sư nhưng đến nay vẫn bình yên vô sự để được gặp mặt ta đại sư huynh, điều này Thẩm gia chủ có thể hiểu chứ?”
Hắn gương mặt lộ ra vẻ gần gũi thân thiện.
Nghe hắn nhắc nhở, Thẩm gia gia chủ mới giật mình nhận ra, ngay sau đó ông ta dứt khoát quỳ xuống nức nở:
“Thẩm Vạn Tam hôm nay cảm ơn Âu Dương công tử ân cứu giúp Thẩm gia, Âu Dương công tử có gì phân phó xin cứ nói, Thẩm gia sẽ hết sức phối hợp.”
Âu Dương Phi Vân cười nói:
“Cũng không phải là việc gì khó, chỉ cần Thẩm gia giúp ta hai việc.
Việc đầu tiên, đấy là thông tri toàn bộ Thẩm gia, kẻ nào trước kia thu được Liễu gia gia sản có thể đem tới trao đổi với ta, nếu đồ vật giá trị đủ lớn, Thanh Lam tông một vị trí chân truyền là hoàn toàn có thể.
Vấn đề thứ hai chỉ là trong Thẩm gia kho tàng hoặc bất kỳ người nào Thẩm gia có một cái kỳ quái bảo vật hoặc trân tàng mà không biết cách mở ra hay vận dụng cũng có thể lấy ra trao đổi.”
Trong lúc Âu Dương Phi Vân nói, bên cạnh Trương Tam cũng nhanh chóng đưa cho Thẩm Vạn Tam danh sách những đồ vật có thể trao đổi từ phía Âu Dương Phi Vân, trên đó gồm nhiều loại thiên tài địa bảo đều là đổi tử Thanh Lam tông ra, tất nhiên Âu Dương Phi Vân lần này có thể được dùng những tài nguyên này đi trao đổi bên ngoài.
Thẩm Vạn Tam nhìn trên đó danh sách hai mắt sáng ngời, sau đó ngay lập tức phân phó người.
Mấy ngày tiếp theo Âu Dương Phi Vân đều ở Thẩm gia, quá trình trao đổi hết sức thuận lợi những cái kỳ kỳ quái quái bảo vật cũng thu thập được khá nhiều, hắn cũng coi như làm hết sức mình tránh cho Diệp Phàm có được cái nào cơ duyên tại Thẩm gia.
“Báo cáo đại sư huynh, hiện nay không còn cái nào đồ vật có thể trao đổi cho chúng ta được nữa, Thẩm gia đồ vật cũng đã được trao đổi hoàn tất.”
Âu Dương Phi Vân gật đầu sau đó hắn tới chào tạm biệt Thẩm gia gia chủ, tiếp nhận hắn thịnh tình khoản đãi bữa tiệc chia tay rồi sớm hôm sau rời đi.
Hai người một đường đi nhanh tới Luyện Khí đường tại Nam Bộ phân vực.
Luyện Khí đường nằm tại khu vực gần nơi tiếp giáp giữa Thanh Lam tông cùng Thiên Kiếm tông, nằm tại một dãy núi lởm chởm toàn đá là đá, bên trong chính là địa hỏa linh mạch, bởi thế mới hấp dẫn Luyện Khí đường tới nơi đây mở ra phân bộ.
Đan Tháp, Luyện Khí đường, Trận Cung cùng Phù Tháp là bốn cái lâu đời nhất thế lực tại Thiên Huyền Đại Lục, ban đầu bọn hắn mục đích thành lập chỉ để tập hợp những cái có chức nghiệp thiên phú người để đào tạo, rồi tiến đến nghiên cứu để đi xa hơn trong con đường đó.
Về sau thì bọn hắn thêm vào chính là tổ chức cho thi để xét công nhân cấp bậc của người tham dự từ cấp một cho tới cấp mười, thật ra cấp mười thì trong lịch sử mỗi nhóm ngành mới chỉ xuất hiện từ 1 đến hai vị mà thôi.
Nhưng khi mà quyền lực gia tăng bọn hắn bắt đầu mở rộng bản thân hòng chiếm thêm nhiều quyền lực từ đó theo thời gian chuyển dời mà có như hiện tại.
Âu Dương Phi Vân đến Luyện Khí đường, hắn đưa ra chính mình lệnh bài cùng một cái hẹn trước thư ngay sau đó được dẫn tiến vào bên trong.
Tiếp đón hắn là một vị lão giả, râu tóc bạc phơ nhưng hai tay cơ bắp thì như thanh niên, màu da như màu đồng nổi rõ từng đường gân, từng mạch máu.
“Công Tôn gia gia, con chào ngài ạ.”
Hắn cất tiếng chào hỏi lão giả, vị này là Công Tôn trưởng lão, một cái cấp tám Luyện Khí sư cũng có giao tình với hắn gia gia bởi vậy mới tiếp nhận hắn đơn yêu cầu này.
Ông ta cười lớn, tiếng cười vang như chuông đồng đáp lại:
“Âu Dương tiểu tử, bao năm không gặp ngươi đã lớn đến thế này rồi, nhưng mà ngươi giống gia gia ngươi, nam tử hán đại trượng phu mà người mỏng manh như tấm ván chẳng có chút nào nam tử cường tráng.”
Âu Dương Phi Vân cười trừ, ngay sau đó khéo léo đáp lại vị này Công Tôn trưởng lão, hai người chuyện trò một lúc lâu sau mới bắt đầu bàn tới Âu Dương Phi Vân đơn hàng.
Nói ra chính mình yêu cầu, sau đó lấy ra tư liệu được chuẩn bị sẵn đưa cho Công Tôn trưởng lão.
Ông ta nhận lấy hẹn ngày đến nhận sau đó hai người tiếp tục hàn huyên đôi lời.
Trong khi đó, Trương Tam chậm rãi sắp xếp trong tay tư liệu.