-Chưa gì mà đã tính toán với tớ như vậy rồi.- Cô lắc đầu.
-Thời buổi bây giờ, lo xa một chút không bao giờ là thiệt cả.
-Được rồi, cậu yên tâm, tớ không quỵt nợ với con nuôi tớ đâu.
Tiếng thông báo trong sảnh lớn vang lên.
-Đến giờ rồi, hai người vào đi.- An Nhiên chào tạm biệt hai người.
-Ừ, nhớ giữ gìn sức khỏe, hẹn gặp lại ở New York.- Quyên San ôm cô một lần nữa.
-Đi đường cẩn thận, bên đó thời tiết ấm áp nhưng cũng đừng ăn mặc quá phong phanh.
-Em đừng lo, cô ấy đã có anh chăm sóc rồi.- Duy Khang mỉm cười.
-Vâng ạ, hai người đi mạnh khỏe.
An Nhiên đứng trong sảnh, nhìn theo bóng lưng hai người dần đi khuất sau tấm cửa kính lớn.
Vài phút sau, tiếng động cơ máy bay ồn ào vang lên phía trên đỉnh đầu, chiếc máy bay lao vút lên trên bầu trời, đưa hàng triệu con người đi đến New York, trong đó có hai người bạn thân của cô.
An Nhiên khẽ thở dài, bước ra ngoài sân bay.
Bên ngoài này, dòng người, xe cộ đi lại tấp nập, tiếng ồn ào văng vẳng bên tai, thế nhưng bỗng nhiên An Nhiên cảm thấy mình thật cô đơn và lạc lõng. Cả thế giới này dường như đang quay theo quỹ đạo của riêng nó, chỉ có mình cô biệt lập, cô đơn giữa dòng đời tấp nập này.