Gom chung lại cũng đủ làm một cái hồ bơi đi, ta đi đâu tìm?
Dương Hàn trong lòng một trận phiền muộn.
Bất quá hiện tại đã thân ở nơi này, cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước. Phiền muộn cùng bi quan cũng không có lợi ích gì.
Trước mắt cần đem hoàn cảnh tìm hiểu thật rõ, mới có thể làm tốt ứng đối.
Nơi này theo trước đó Dương Hàn quan sát sơ qua, cũng không phải ít người, cũng có trận pháp bảo vệ còn hoạt động. Ít nhất cho thấy bọn họ hẳn là có cách sinh tồn.
Dương Hàn bước ra ngoài, tùy tiện đi dạo, quan sát quan sát.
Không khí nơi này rất âm u quỷ quái, dù là bên dưới lòng đất không biết bao nhiêu sâu nhưng thỉnh thoảng lại có từng cơn tà phong kéo tới, dường như muốn đem màn sáng do trận pháp bảo vệ của những căn phòng đá hất tung.
Tuy nhiên những màn sáng này chẳng khác nào bong bóng bị gió mạnh thổi, bề mặt dù có chút móp mép, nhưng cuối cùng vẫn như thế dai dẳng kiên trì.
Dương Hàn nhìn thấy dãy phòng đá tương tự như hắn ở tổng cộng chỉ có hai mươi phòng.
Trong đó chỉ có chín phòng là có người ở, tính cả phòng hắn mới đi vào nữa là mười người. Còn lại tất cả đều bỏ không, cũng không biết có người ở hay không hay là đã đi ra ngoài.
Huyền Đạo Tông lớn như vậy, nhân số ở nơi này làm sao chỉ có chút này người vi phạm bị trách phạt? Nếu vậy Dương Hàn làm trong đó một thành viên quả thật cũng quá xui xẻo đi.
Dương Hàn trong đầu đang nghĩ tới vấn đề này, đột nhiên nhìn thấy một cái cổng đá lớn, đục sâu chạy thẳng vào trong lòng vách đá.
Cổng này giống như một thông đạo lối đi, dẫn đến nơi đâu không rõ. Nhưng cho dù cách xa mấy chục mét, vẫn có thể mơ hồ ngửi thấy mùi tanh tưởi h·ôi t·hối xộc ra.
Loại hương vị này cực kỳ gay mũi, tựa như rất nhiều loại hôi hám mùi vị ví dụ như phân, nước tiểu, rác rưởi, mùi hôi nách… trộn lẫn với nhau làm một, khiến cho chỉ ngửi một chút cũng làm cho Dương Hàn cảm thấy đầu váng mắt hoa cực kỳ buồn nôn.
Định thần nghe kỹ, bên trong còn có tiếng người líu ríu trò chuyện.
Mẹ nó, nơi này có người ở?
Dương Hàn trong lòng khó có thể tin, bước chân lại là đi tới gần.
Vừa bước vào trong thông đạo, đi được mấy bước, Dương Hàn liền nhìn thấy một cảnh tượng gây sốc.
Bên trong là một cái động đá có mái vòm, tựa như ổ mối đục thẳng vào trong vách đá, tạo thành một không gian khép kín.
Bên trên mái vòm có từng khỏa quang cầu nên nơi này tạm thời chiếu sáng.
Chỉ thấy la liệt giường đá bày biện lộn xộn khắp nơi, từng thân ảnh ăn mặc rách rưới tung tóe, thân ảnh gầy đét như que củi, chỉ còn da bọc xương, hốc mắt lõm sâu c·hết lặng, ở khắp mọi nơi.
Những người này cũng có phát hiện Dương Hàn đi vào, từng đôi mắt nhìn tới Dương Hàn.
Dương Hàn n·hạy c·ảm phát hiện, vậy mà không ít ánh mắt dường như có một tia tham lam thòm thèm ánh sáng cháy lên, tựa như hắn…
Không, không phải hắn, mà là cánh tay, da thịt…của hắn mới là thứ làm cho những người kia bị hấp dẫn.
Bất quá những ánh mắt này rất nhanh thu hồi lại.
Đột nhiên, Dương Hàn cảm giác được cái gì, liền quay đầu nhìn thấy một cái bé gái, cả người gầy nhom, gương mặt dơ bẩn, áo quần rách nát, đang đứng ở xa xa tò mò nhìn lấy hắn.
Nhìn kỹ, trên đỉnh đầu lơ lửng mấy chữ.
「 Gia Cát Nguyệt Tinh 」
Mẹ nó, ai đem trẻ em vào nơi này?
Dương Hàn trợn trừng mắt, không thể tin nổi.
Nơi này là Huyết Sát Cốc, là h·ình p·hạt hiểm địa, không phải cái gì danh lam thắng cảnh, mẹ nó, ngươi còn có lòng nhân đạo sao, ngay cả trẻ em cũng không buông tha.
Dương Hàn sắc mặt giận dữ.
Dù bản thân bị Lưu Nhược Hư và Lý Tứ thông đồng đưa đến nơi này, cũng tự nhận bản thân thực lực cùng thủ đoạn chơi không lại người ta, coi như không oan đi.
Nhưng trẻ em ở đây là có chuyện gì? Thế này còn khác gì tà ma ngoại đạo đám người kia?
“Huynh đài, không cần ngạc nhiên.” Một âm thanh suy yếu đột nhiên vang lên.
Một người thân thể gầy yếu suy nhược, nửa nằm nửa ngồi trên bệ đá cách Dương Hàn không xa đột nhiên chậm rãi nói.
“Tại hạ Dương Hàn, không biết huynh đài xưng hô thế nào, nữ hài kia ở đây là chuyện gì? Chẳng lẽ chúng ta tông môn hỏng hết đến mức độ này rồi?” Dương Hàn biết rõ tên của người này nhưng vẫn cố tình hỏi, đồng thời đi xuống bên cạnh y ngồi xuống, tùy tiện đưa tay miết nhẹ một tảng đá, lập tức tảng đá nứt đôi ra, thành một cái ghế đá tạm thời.
Một số ánh mắt thời khắc chăm chú quan sát Dương Hàn, nhìn thấy một màn này, ánh sáng trong mắt cũng theo đó thu lại.
Mẹ nó, cái thằng này cũng không phải thứ gì quả hồng mềm, lại còn mới đến tinh lực đầy đủ. Thôi thôi, cố chờ thêm ít thời gian vậy…
Đây là ý nghĩ của vài người.
Mà Dương Hàn cũng cảm nhận được trên thân mình ít đi rất nhiều ánh mắt dòm ngó, trong lòng nhẹ nhàng cũng thở ra.
Còn tốt, chính mình vừa mới đến, mặc dù không ngại Var chạm những người này, nhưng mình là đến chấp hành h·ình p·hạt, nếu gây chuyện gì không tốt, vị U trưởng lão kia thần thần bí bí, không biết sẽ xử lý mình như thế nào.
“Thì ra là Dương huynh đệ, tại hạ La Thiên Vũ.” La Thiên Vũ bộ dạng dường như kiệt sức, chỉ có cái miệng cùng con mắt là còn hoạt động nhúc nhích, còn lại toàn bộ cơ thể đều không có chút động đậy nào, nhìn qua chẳng khác nào tử thi.
Cũng may nơi này không gian biệt lập, nếu là ở mặt đất trên kia, phỏng chừng nơi này sớm bị ruồi nhặng xem là thiên đường nghỉ dưỡng rồi cũng nên.
“La Thiên Vũ sư huynh, nữ hài kia rốt cục có chuyện gì, còn có nơi này người làm sao đều thành ra như vậy? Họ đều là đệ tử của Huyền Đạo Tông sao?”
“Nàng là con gái của một nữ nội môn sư tỷ gọi là Nghi Lâm, Nghi Lâm sư tỷ mang theo tiểu Nguyệt từ bên ngoài đến nơi này. Nghe nói là cùng ma đạo bên kia một vị nam tu nảy sinh quan hệ, mang thai. Bị chính sư phụ của nàng đày vào nơi này. Chúng ta nơi này đều gọi nàng là tiểu Nguyệt.” La Thiên Vũ mặc dù suy yếu, nhưng nói chuyện rất rõ ràng.
“Nhìn tiểu Nguyệt bộ dạng xơ xác như vậy, mẫu thân nàng…” Dương Hàn trong lòng có chút suy đoán, nhưng vẫn là hỏi.
“Ra ngoài, chưa trở về…” La Thiên Vũ trả lời.
Dường như chuyện này ở nơi đây sớm không phải cái gì hiếm lạ, chỉ là một việc rất đỗi bình thường.
Đang khi nói chuyện, đột nhiên từ phía ngoài vang lên một hồi tiếng kèn.
Cũng không biết là ai đầu tiên, chỉ thấy tất cả mọi người chen chúc xô đẩy nhau, tràn ra ngoài thông đạo.
La Thiên Vũ lúc này thân thể đột nhiên ngồi dậy, hoạt động nhanh nhẹn khác thường.
Cùng trạng thái lúc nãy nằm yên như xác c·hết hoàn toàn là hai thái cực, cũng mặc kệ Dương Hàn, hòa vào đám đông nhào ra bên ngoài.
Chỉ thấy có một nhóm ba người từ phía ngoài đi về phía doanh trại.
Nhóm người này có hai nam một nữ, mặc dù ai nấy cũng đều gầy gò, xanh xao, nhưng rõ ràng trạng thái tốt hơn rất nhiều so với người ở mặt bằng chung nơi này.
Người nam tu vi đã đạt Khai Linh Cảnh Hậu Kỳ, trên đỉnh đầu nhúc nhích dòng chữ「 Vương Bân 」 đi phía trước sắc mặt kiêu căng, trong tay cầm một cây đại bổng, nói cười gì đó với nữ nhân tên Diệu Dĩnh, tu vi đạt đến Cảm Khí Cảnh Hậu Kỳ.
Người nam còn lại tên là Điền Sơn, hình thể chắc nịch, tu vi cũng đạt đến Khai Linh Cảnh Sơ kỳ đi phía sau, trên vai vác một vật hình thể to lớn gấp hai lần người thường.
Khi đến gần, Dương Hàn mới phát hiện thứ kia là một loại sinh vật kỳ lạ, thân hình thô to mang theo vảy, đuôi cùng tứ chi đều có gai ngọn, cực kỳ giống cá sấu. Thế nhưng phần đầu lại giống như đầu cá mập, từng hàm răng sắc nhọn làm người tê cả da đầu.
Sinh vật này trên đầu thủng vào một lỗ lớn, đôi mắt đục ngầu trợn trừng lên, có huyết dịch đen sì sì chảy ra, hình như là v·ết t·hương chí mạng này đem nó g·iết c·hết.