" Lại vẫn là nàng? Nàng rốt cuộc đứng đây làm cái gì? Gương mặt sao có vẻ tiều tụy?" Sau khi trở về Thị Trấn, Nhật Lâm lại nhìn thấy bóng hình quen thuộc.
Đã 2 ngày nay, mỗi lần về tới trấn, hắn luôn thấy Thanh Hà đứng trước cửa, tựa như đang chờ ai đó. Có điều bây giờ, gương mặt nàng đã không còn tươi tắn như xưa.
Thấy Thanh Hà như vậy, một cảm giác khó chịu trong lòng Nhật Lâm bất chợt dâng lên. Hắn bất giác đưa bàn tay lên nhìn, là cái tay đã từng chạm lên khuôn mặt ấy, gạt đi nước mắt.
Nhật Lâm do dự tính lên chào hỏi, nhưng rồi lại thôi.
Hắn cười khổ:
" Nếu nàng muốn tìm mình, nhắn tin gọi điện là được, đâu cần đứng đây. Có lẽ là chờ ai khác."
Nghĩ như vậy, Nhật Lâm thở dài, tiếp tục đi tới.
Hắn đâu biết, Thanh Hà vì nghĩ hắn giận chị em các nàng nên mới không trả lời tin nhắn. Vậy thì nàng dù có nhắn tin hay gọi điện ngoài thực tế, e rằng hắn cũng sẽ không trả lời.
Thế nên nàng chọn cách đứng ở đây, để gặp hắn trực tiếp, nói chuyện.
Tại sao Thanh Hà lại nghĩ hắn giận?
Thanh Vân nói lời khinh miệt hắn là một.
Dùng thân thể để đã động hắn là hai.
Bởi vì sự kiện kia, Thanh Hà nàng nghĩ Nhật Lâm là thật " chính nhân quân tử" dùng thân thể giao dịch như vậy khác nào sĩ nhục hắn.
…
[ Xin thông báo… ]
Thời gian đăng nhập đã hết.
Cố gắng kiềm chế để nước mắt không rơi, Thanh Hà một lần nữa lại log out trong nỗi thất vọng và… đau khổ.
Nàng đã… không thể kháng cự!!!
..….
Tây Châu, Khu biệt thự.
" Em thật sự đã thích hắn? Em điên rồi!!!"
Thanh Vân nhìn thân hình đã hơi có chút tiều tụy của Thanh Hà, vừa đau lòng vừa tức giận.
Nữa tháng, mới hơn có nữa tháng a. Sao có thể lại như vậy? Tên cặn bã kia đã bỏ bùa gì em nàng.
" Em…" Thanh Hà bị chị la mắng, nhưng không biết giải thích thế nào, nước mắt chậm rãi rơi xuống.
Trước mặt chị mình, nàng đã không cần phải giấu.
Thanh Vân cảm thấy bất lực, định lại la mắng em gái để nó tỉnh ngộ. Nhưng nhìn thấy Thanh Hà như vầy, lời định nói ra liền nghẹn lại.
Hít sâu một hơi, Thanh Vân chầm chậm đi tới bên em, ngồi xuống:
" Em cũng không phải không biết hắn có bạn gái rồi. Thùy Linh, người thừa kế duy nhất của cả hai tập đoàn không kém gì chúng ta. Huống chi, hắn thật sự là tên cặn bã a. Thu Nguyệt, Như Yên, Minh Yên, đều có quan hệ với hắn rất tốt, cũng rất xinh đẹp không hề thua kém Thùy Linh. Thậm chí Thu Nguyệt còn là… Biết đâu chừng đây là âm mưu của hắn. Thùy Linh nàng mắt mù mới chọn con quỷ đó. Thế mà em cũng…"
Thanh Vân chán nản, không biết phải nói thêm cái gì.
Đây là em nàng, em ruột. Thanh thuần, thiện lương. Bây giờ bị tên kia lừa gạt, tính cách này ngược lại khiến nó càng… trầm luân, nguyện ý đi tin tưởng tên ma quỷ kia.
Sau cuộc nói chuyện hôm đó, Thanh Vân đã tiến hành điều tra hắn. Một phần vì muốn biết rõ con người Nhật Lâm, một phần cũng vì sợ hắn tức giận mà trả thù, nên phải đề phòng.
Kết quả là lòi ra những cô gái này.
Nhưng… Thanh Hà lại tin tưởng có một cách giải thích khác cho những hành động của tên kia!
Thanh Hà không nói lời nào. Nàng cũng không biết nói cái gì. Mọi lời chị nàng nói, nàng không thể phản bác. Nàng đương nhiên tin tưởng những lời chị hai nói là sự thật. Nhưng… nàng cũng tin tưởng Nhật Lâm.
Lại hít sâu một hơi, Thanh Vân nhẹ nhàng nói:
" Mai là ngày ngũ đại gia tộc tụ hội. Giờ chúng ta chuẩn bị khởi hành. Đi ra ngoài thư giản chút cũng tốt."
…...
12h trưa. Bắc Châu, sân bay.
" Woa, không khí thật là lạnh. Băng bắt đầu tan rồi." Thùy Linh ôm lấy áo khoác dày, vừa bước ra khỏi cổng liền reo lên.
Nàng và Nhật Lâm đúng hẹn có mặt ở đây để tham gia tụ hội của ngũ đại gia tộc.
Hai người dắt tay nhau, kéo theo đám vệ sĩ rời khỏi phi trường.
Những vệ sĩ này là ba mẹ Thùy Linh thuê dài hạn, toàn bộ là nữ.
Từ khi xảy ra sự việc năm đó, những lúc nàng ra ngoài mà không có Nhật Lâm hay ba mẹ, dù là tụ họp với bạn bè thì những người này vẫn luôn đi theo. Đương nhiên là sẽ ứng biến theo từng trường hợp. Có lúc giả dạng khách qua đường, có lúc giả làm bà con v.v…
Đại diện gia tộc tới Bắc Châu tụ họp, các nàng đương nhiên cũng phải đi theo. Hình thức bề ngoài chắc chắn phải có.
….
Ra khỏi sân bay, đi tới khu vực dành riêng cho khách vip, Thùy Linh và Nhật Lâm liền được một cô gái chừng 28 tuổi, trông rất xinh đẹp cùng một nhóm bảo vệ có vũ trang tiếp đón.
Cô gái tiến lên chào hỏi:
" Xin chào cô Thùy Linh và anh Nhật Lâm. Tôi tên là Hồng Mai, đại diện cho Diệp Liên Châu. Rất vinh dự được đón tiếp hai bạn đến tham gia tiệc tụ họp."
Hai người Thùy Linh cũng bắt tay đáp lễ.
Hai bên xã giao xong, Thùy Linh và Nhật Lâm liền lên một chiếc xe, đi theo đoàn xe khởi hành.
Xe của hai người đi chính giữa, do Hồng Mai tự thân cầm lái.
Chạy được một lúc, Hồng Mai bắt chuyện:
" Hai bạn đến Bắc Châu lần nào chưa? Cảm thấy nơi đây thế nào?"
Thùy Linh hất mái tóc ra phía sau, vừa ngắm cảnh vừa nói:
" Lúc nhỏ tôi có đi qua một lần. Nhưng giờ không nhớ gì cả. Cảm thấy nơi đây… có vẻ hơi u buồn. Có lẽ là do mới từ Nam Châu tới nên chưa quen."
Hồng Mai mỉm cười:
" Đúng vậy. Thường ai lần đầu tới nơi đây vào mùa này, đều cảm thấy như vậy. Nhưng quen dần, sẽ thấy không khí nơi đây có một thứ gì đó thật đặc biệt. Còn anh Nhật Lâm, anh thấy thế nào? Anh Nhật Lâm?"
Nhật Lâm lúc này dường như đang nghĩ tới cái gì, không quá tập trung vào câu chuyện. Nghe Hồng Mai nhắc lần hai, hắn liền giật mình, đáp:
" Tôi hả? Cũng thấy bình thường. Dù chưa từng qua Bắc Châu, những cảm giác như mình đã từng rất quen thuộc, nơi đây có vẻ tĩnh tại, và… cô độc."
Hắn nói tới quen thuộc, hiển nhiên không phải do hắn từng đi qua. Mà là vì ở kiếp trước, hắn từng tới vùng cao, cũng đã thấy tuyết. Hắn đã ở nơi có tuyết, một mình, cùng với… u·ng t·hư… thời kỳ cuối.
" Ồ, không nghĩ tới anh cũng là người có máu nghệ sĩ." Hồng Mai hơi bất ngờ.
Nhật Lâm mỉm cười, cũng không giải thích.
Thùy Linh nhìn qua Nhật Lâm. Vì cùng tu luyện một trong tứ kinh, đồng thời là người yêu, nàng cảm nhận được lời nói vừa rồi của anh có gì đó… "thật".
…...
" Tiệc tối sẽ tổ chức lúc 5h chiều. Khoảng 4h chúng tôi sẽ đến đón hai bạn. Nếu có chuyện gì cần, xin hãy liên hệ theo số này…"
Hồng Mai sau khi đưa Thùy Linh và Nhật Lâm tới một khách sạn 5 sao sang trọng, an bài phòng ở xong liền chào từ biệt.
Thùy Linh và hắn mỗi người một phòng, đây là người nào đó đã an bài. Vệ sĩ còn lại chia thành 4 phòng, bao bọc xung quanh.
Nhìn vẻ mặt "không còn lời gì để nói" của Nhật Lâm bên phòng đối diện, Thùy Linh cảm thấy buồn cười, nhẹ nhàng đóng cửa.
…...
13h30. Ăn uống xong xuôi.
Nhật Lâm dắt lấy tay của Thùy Linh bước ra khỏi khách sạn. Hắn hỏi:
" Bắc Châu nổi tiếng là cái nôi của văn hóa nghệ thuật. Nhưng nơi đây bây giờ mới chỉ vừa sắp hết đông, cũng không có chương trình gì nổi bật, nhất là buổi trưa. Hay là mình đi ngắm cảnh đi. Nghe nói nơi này có khu du lịch Hồ Tiên, tương truyền là một vị tiên nhân trên trời từng tới đây cư ngụ."
" Tiên nhân hả? Cũng được đó, vậy mình đi xem thử!"
Hai người nói với nhóm hộ vệ một tiếng, sau đó liền tự lên xe do Hồng Mai để lại lái đi.
Nhóm hộ vệ cũng không ngăn cản.
Đây là lời căn dặn của Hoàng Lan. Bà biết Nhật Lâm có bản lĩnh. Nên dù ở xứ người, bà cũng an tâm giao Thùy Linh cho hắn chăm sóc.