Hồ Tiên không hổ là khu du lịch nổi tiếng, dù chỉ là buổi trưa chiều nhưng người vẫn rất đông. Nguyên nhân một phần cũng vì hiện tại là mùa hè theo lịch liên minh, học sinh được nghỉ nên nhiều người cũng dẫn gia đình đến đây thư giản.
…
Thùy Linh cầm lấy mái chèo đẩy nước. Sương trắng trên hồ dù vẫn còn nhưng đã tan khá nhiều, đã có thể nhìn ra xa nên hoạt động chèo thuyền tại nơi đây đã mở cửa trở lại.
Chèo được một lát, nàng hứng khởi hỏi:
" Thật là đẹp! Anh nghĩ xem có khi nào thật sự có tiên đã từng ở đây không?"
Nhật Lâm lúc này cũng ngồi kế bên đẩy nước, nghe Thùy Linh hỏi bèn mỉm cười trả lời:
" Anh không biết! Chắc hẳn là tin đồn tạo ra để thu hút khách du lịch tò mò thôi. Nhưng khung cảnh nơi đây thì quả thật xứng đáng với tiên cư. Hả, có chuyện rồi, em chèo theo anh!!!"
Nhật Lâm nói xong câu này, liền bảo Thùy Linh phối hợp hắn nhắm một hướng ở chỗ sâu bên trong hồ chèo tới.
Thùy Linh một bên chèo, một bên lo lắng hỏi:
" Có chuyện gì vậy anh?"
" Lúc nãy anh cảm ứng được có một chiếc thuyền đang chứa 2 người trên đó bị thủng lỗ, nước đang tràn vào. Chính là phía sau hòn đảo nhỏ kia."
" Vậy hả, hay là anh…"
" Không cần, nước cũng mới vừa vào một chút, giờ chúng ta đi qua vẫn kịp, không cần thiết phải bại lộ."
" Ừm!"
Nhật Lâm nói bại lộ, đương nhiên là bại lộ thực lực của hắn.
Lúc nãy nghe Thùy Linh hỏi, hắn nhất thời hứng thú đi cảm ứng xung quanh hồ thử, biết đâu giống như trong một số truyện hắn từng đọc, thật có cái gì kỳ ngộ.
Đáng tiếc kỳ ngộ thì không có, nhưng lại có chuyện.
…...
Phía sau hòn đảo nhỏ.
" Huhu, làm sao bây giờ. Ở đây điện thoại không có sóng, không thể gọi người tới cứu. Chị xin lỗi, đều tại chị..."
Người vừa lên tiếng là một cô gái độ chừng 18 tuổi. Nàng hiện giờ vừa khóc vừa kêu cứu, vừa cố gắng tát nước ra bên ngoài.
Hôm nay là lần đầu hai chị em tới nơi này. Từ hồi vụ kia, khó lắm mới ra ngoài được một chuyến, nên nàng rủ em lén mọi người chạy ra đây chơi.
Nàng cũng đã gần 18 tuổi, sắp vào đại học, dù là ở xứ khác, một mình ra ngoài đi dạo một chút hẳn cũng không thành vấn đề. Ai ngờ thuyền này do nghỉ đông, bỏ không một thời gian không ai để ý, tới khi dùng lại thì xuất hiện sự cố.
Người em đang cố gắng tát nước, nghe thấy chị mình nói cũng chỉ biết cười khổ. Hắn dù cố gắng trấn định, nhưng bản thân chỉ 16 tuổi, cũng không biết xử lý tình huống này thế nào.
Sóng điện thoại ở đây không có, hai chị em hắn lại chưa đủ tuổi vào Không Gian Ảo nên cũng không thể tìm người cứu. Huống chi cho dù tìm được, cũng không biết có kịp không.
Chơi Chân Thực Ma Huyễn thì thân thể sẽ được bảo vệ, nhưng Không Gian Ảo thì không có chức năng này. Vào trong đó thì thân thể bên ngoài vẫn có thể bị tác động.
Hai người thật ra cũng biết bơi, nhưng mặt hồ lạnh ngắt, muốn bơi tới hòn đảo kia cũng phải hơn 100m. Chỉ sợ…
Hắn giả vờ bình tĩnh nói:
" Chị đừng lo, lúc nãy trước khi tới đây, em cũng nhìn thấy vài cái thuyền cũng nhắm hướng này. Chúng ta cố gắng một chút, có khi họ cũng sắp tới rồi."
" Thật không? Hi vọng họ tới kịp. Bằng không chúng ta chỉ có thể…" Cô gái nghe em nói thì anh mắt lóe lên một chút hi vọng.
Người em thì trong lòng không có bao nhiêu niềm tin. Bởi vì… hắn nói xạo!!!
Lại qua 5 phút, ngay khi hai người quyết định tính liều một phen bơi tới hòn đảo kia, thì một âm thanh tựa như tiếng trời vang lên:
" Thùy Linh, hình như anh vừa nghe có tiếng ai kêu, em nghe thử xem!"
…...
" Cảm… cảm ơn anh chị!" Tường Vi người lạnh run, cầm lấy áo khoát Nhật Lâm đưa trùm vào.
" Không có gì!" Nhật Lâm mỉm cười, sau đó quay qua Thái Quân nói: " Em chịu khó chút nhé, bạn anh cũng không chịu lạnh được."
" Dạ không sao, em là người tập võ, còn có thể chịu được!"
Tường Vi và Thái Quân, là tên hai chị em mà Nhật Lâm vừa cứu. Khi hắn đến nơi, quần áo hai người đã ướt sũng vì cố gắng tát nước nên hắn mới đưa áo khoát mình cho Tường Vi.
Âm thầm dùng linh lực tạo một vòng bảo hộ mỏng cản gió, Nhật Lâm và Thùy Linh tăng tốc chèo thuyền về bờ.
…...
Trên bờ, một nhóm người đang vội vàng chạy lên một chiếc thuyền lớn, chuẩn bị ra hồ.
" Chủ tịch, chúng ta đã thăm dò được hai đứa nó đã tới đây thuê thuyền ra hồ. Hiện tại lập tức ra đó."
" Ừm. Nhanh lên!"
Người trả lời là một cô gái chừng 27 tuổi. Dáng người cân đối hoàn mỹ. Cả gương mặt lẫn khí chất đều toát lên sự tự tin mạnh mẽ.
" Hừ, dám lén chị trốn ra ngoài, lần sau đừng hòng bước ra khỏi nhà nửa bước. Hả…!"
Lời vừa âm thầm nói ra, Bích Ngọc liền phát hiện hai tên vừa nhắc đã xuất hiện đằng xa. Nhìn thấy tình cảnh trên thuyền, nàng hoảng hốt chạy tới mép tàu.
…...
" Hai đứa có phải là muốn chị nhốt lại mới vừa lòng. Chừng nào mới chịu trưởng thành? Có phải là thời gian qua lâu, tụi em quên tình cảnh hiện giờ của chúng ta? Quên luôn dì đang ở đâu?" Bích Ngọc không để ý người xung quanh, nổi giận lớn tiếng liên tục răn dạy hai chị em Tường Vi.
" Em.. không có… em xin lỗi!!!" Tường Vi ôm mặt khóc nức nỡ, còn Thái Quân thì chỉ đứng đó chịu trận, không cãi lại, nhưng khuôn mặt hắn lúc này lại thể hiện sự thống khổ.
Thùy Linh yên lặng nhìn nãy giờ, hiện tại cũng có chút không chịu nổi:
" Này chị ơi, hai đứa cũng biết lỗi rồi, hiện tại trời đang lạnh, nên dẫn về nhà giữ ấm rồi tính tiếp."
Bích Ngọc lúc này mới quay qua nhìn hai người Thùy Linh, áy náy nói:
" Thật xin lỗi. Do chuyện này không phải nhỏ nên tôi mới không kiềm chế được. Cám ơn hai bạn đã cứu hai em của tôi."
Nhật Lâm lúc này cũng lên tiếng:
" Không có gì! Thấy được thì phải giúp mà thôi. Trời cũng bắt đầu chuyển lạnh, cô đưa hai em về trước đi."
" Được! Hiện tại tôi cũng khá gấp, hai bạn có thể cho tôi số điện thoại, tôi sẽ hậu tạ sau." Bích Ngọc cũng không dài dòng, tính xin số điện thoại liên lạc để hậu tạ.
" Không cần đâu, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi." Nhật Lâm khoát tay, tạm biệt xong liền cùng Thùy Linh đi thẳng ra bãi xe.
Bích Ngọc cũng không cản. Không cần thiết! Với gia thế của nàng, tìm một người đã từng gặp mặt cũng không khó. Chuyện sắp tơi quan trọng hơn.
" Đi thôi. Chuyện hôm nay, sau này chị không muốn thấy lại lần nữa. Đừng quên…" Bích Ngọc lại tính làm thêm một trận, nhưng nói tới một nữa tự dưng mất hứng, thở dài bước đi.
…...
Trên đường về.
" Hì, thế nào, lại một đại mỹ nhân mang ơn nha." Tiếng Thùy Linh vang lên.
" Còn có tiểu mỹ nhân nữa kìa, em quên à." Nhật Lâm vừa ngồi vào tay lái, vừa cười nói.
" Hứ. Cô bé kia không phải gu của anh. Anh thích thành thục gợi cảm nha…"
" Khục… khục. Sao lại lên tới gu với không gu rồi. Trong mắt em, anh tệ như vậy sao." Nhật Lâm giả vờ nổi giận
" Hì, vậy thì không. Người yêu em là nhất."
" Vậy còn nghe được."
" Nhưng bởi vì nhất, nên người khác khó mà chống cự a."
" … Lại tới phải không? Nói tới thành thục gợi cảm, cô ta cũng đâu có giống. Chỉ là… có lẽ thuộc loại người thường xuyên giao tiếp, nên tự thân toát ra vẻ tự tin thành thục thôi. Cô ta hẳn có tính khống chế rất cao." Nhật Lâm bó tay, suy nghĩ một chút rồi nói.
Thùy Linh giật mình:
" Ánh mắt của anh sắc dữ. Như vậy mà cũng nhìn ra được."
" Hả, thật? Em biết cô ta?"
" Đoán thôi. Trước khi tới đây, ba mẹ đã bổ túc cho em một khóa a. Cô ta hẳn là Lê Bích Ngọc, một trong những người thừa kế của tập đoàn Thương Hoàng ở Trung Châu, hiện giữ quyền chủ tịch."