Thanh Vân là một, Thùy Linh miễn cưỡng cũng xem như một, bây giờ lại thêm Bích Ngọc. Năm đại tập đoàn, quyền chủ tịch hay người thừa kế chính thì nữ đều chiếm hết 3 cái. Không biết 2 tập đoàn còn lại thì sao.
Thùy Linh mìm cười nhìn sang Nhật Lâm. Nàng biết ý hắn, cũng không phải hắn xem thường phụ nữ.
Nàng nhún vai, bất đắc dĩ nói:
" Nam nhân trên 18 tuổi cũng có không ít. Vốn là người thừa kế chính thức hoặc con trai trưởng, nhưng hiện tại đa phần đều b·ị b·ắt hoặc giam lỏng. Đại tập đoàn nha, một khi ngồi vào mấy vị trí đó, cho dù là nữ nhân, trong thâm tâm không muốn cũng không thể không một chút nào dính vào "hắc ám" được.
" Thì ra là vậy. Thế còn hai cái còn lại?" Nhật Lâm tò mò hỏi.
Thùy Linh cố gắng nhớ lại, chậm rãi kể lên:
" Ngũ đại tập đoàn. Bắc Châu có Diệp Liên Châu, hoạt động trong mảng Truyền thông và Văn hóa, Diệp Nhân là quyền chủ tịch. Tây Châu có Thiên Hoàng Phát, làm ở mảng công nghệ, Trần Thanh Vân là quyền chủ tịch. Nam Châu có Nguyên Quang, làm giải trí, hiện mẹ tạm giữ chức quyền chủ tịch. Đông Châu có Gia Hữu Phát, là bất động sản và tiêu dùng, Lý Quốc Nguyên thay quyền chủ tịch. Trung Châu là Thương Hoàng, thương nghiệp đa dạng, Lê Bích Ngọc nắm quyền chủ tịch."
" Ồ, hầu như là nắm giữ toàn bộ huyết mạch của thế giới rồi." Nhật Lâm cảm khái.
" Đúng vậy a. Nhưng đó là trước đây, bây giờ suy yếu, bị đồng hành tranh giành thị phần rất kịch liệt. Thậm chí tập đoàn Lưu Phúc mà cũng được xem là tập đoàn nhất lưu thì biết thế nào rồi."
Lưu Phúc, là tập đoàn của cha con Lưu Đạo Hoàng, kẻ mua chuộc làm nội gian trong group của Thanh Hà. Bọn hắn tính ra chỉ là nhị lưu đỉnh cấp thôi.
Trước đây Thiên Hoàng Phát lũng đoạn 5 châu. Tập đoàn ba của Thùy Linh cũng chỉ có thể kiếm chén canh ở Nam Châu của mình. Nhưng từ khi các đại tập đoàn bị suy yếu, ba nàng mới có thể đem công ty mình phát triển, chiếm giữ 2 châu, biến thành nhất lưu đỉnh cấp.
Còn Lưu Phúc, chẳng qua là mang được cái danh có thể đánh ngang tay với Thiên Hoàng Phát tại chính Tây Châu, nên mới miễn cưỡng được liệt vào nhất lưu. Chứ thật ra thị trường 1 châu cũng không có. Người ngoài nghề không biết, nhưng trong nghề rất rõ ràng.
…...
4h chiều.
Sau khi về tới khách sạn, hai người Nhật Lâm nghỉ ngơi một chút liền tắm rửa thay đồ, theo Hồng Mai đi đến nơi tụ hội.
Trên xe, Nhật Lâm không ngừng nhìn lấy Thùy Linh khiến nàng phải đỏ mặt cúi đầu.
Thùy Linh tối nay mặc bộ váy dạ hội hở vai màu xanh da trời, kết hợp với làn da trắng mịn càng tôn lên vẻ đẹp thánh khiết.
20 phút sau, xe dừng lại.
Nhật Lâm trong bộ đồ vét bước xuống xe, đưa tay cho Thùy Linh khoát lấy. Hai người sóng vai bước vào tư dinh của gia tộc họ Diệp.
Nơi này nằm trên một ngọn đồi khá lớn. Phía trước hướng ra cánh đồng, phía sau có hàng cây cao v·út chắn gió.
Nhật Lâm nhìn thấy cảnh vật nơi đây, tức thì một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng, đó là cô độc và… tĩnh lặng.
Thùy Linh nhìn Nhật Lâm không nói gì, chỉ nhẹ nhàng bỏ tay đang khoát xuống, nắm lấy bàn tay hắn.
" Không có gì, chỉ là có một ít hoài niệm vậy thôi." Nhật Lâm nhìn Thùy Linh, mỉm cười.
" Ừm! Mình vào thôi."
Tòa tư dinh này khá lớn, phân chia thành nhiều khu vực. Nơi hai người tới là khu vực đón tiếp khách mời, cũng là sảnh giao lưu.
Tuy nói 5h tổ chức, nhưng thật ra là chỉ thời gian bắt đầu đón khách. Mọi người có thể tới đây gặp gỡ giao lưu, thậm chí bàn chuyện làm ăn.
Sảnh giao lưu lúc này cũng đã khá đông người. Khác biệt với không khí lạnh lẽo bên ngoài, nơi đây là một bầu ấm áp, xung quanh có các dãy bàn chứa đầy đồ ăn thức uống. Ngoài ra ở một góc còn có một nhạc công đàn piano đang trình diễn.
Mọi người tùy ý tìm kiếm đối tượng để trao đổi, âm thanh tuy rộn ràng nhưng vừa đủ, không khiến người khác cảm thấy khó chịu. Hiển nhiên những người nơi đây đều đã trải qua đào tạo hoặc tham gia không ít những trường hợp tương tự.
Ngay khi hai người bước vào, trong sảnh liền bỗng chốc im lặng.
" Trời, tiên nữ?"
" Đẹp quá!!! Cô ta là ai?"
" Chưa gặp lần nào, thật không hề thua kém vị kia!"
Đối tượng mọi người đang nói đến chính là Thùy Linh.
Nếu chỉ xét về nhan sắc và khí chất trước đây, ngũ đại gia tộc và một ít nhất lưu đỉnh cấp cũng không phải không có ai sánh bằng nàng. Thanh Vân Thanh Hà là ví dụ. Nhưng từ khi tu luyện Địa Kinh, Thùy Linh như đã thoát thai hoán cốt. Cộng với tâm cảnh tăng lên, khí chất hiện tại của nàng đã vượt ra khỏi người bình thường.
Chẳng trách với tâm cảnh của Nhật Lâm cũng không thể chống cự được. Một phần là vì hắn yêu nàng, một phần là vì tâm cảnh phát triển phương hướng khác nhau, Thùy Linh cũng sẽ "thu hút" hắn ngược lại
Thấy mọi người nhìn mình, Thùy Linh cũng không lúng túng, mỉm cười gật đầu chào rồi khoát tay Nhật Lâm bước tiếp.
Lúc này mọi người mới chú ý Nhật Lâm.
" Tên kia là ai a? Thật diễm phúc!"
" Rất đẹp trai nha, khí chất cũng không hề thua kém!"
" Hừ!"
Qua một lát, mọi người cũng quay lại câu chuyện của mình. Ở đây dù toàn bộ là người trẻ tuổi, nhưng ít nhiều đều có giáo dưỡng, cũng không làm ra chuyện gì thất lễ. Nhưng ánh mắt đều vô tình hay cố ý luôn chú ý hai người.
Do Nhật Lâm và Thùy Linh là lần đầu đến đây, cũng không quen biết ai nên hai người tùy tiện tìm một góc ngồi xuống, cầm lấy vài quả trái cây vừa ăn vừa tán dóc.
" Em không biết ai thật hả?" Nhật Lâm buồn cười hỏi.
Thùy Linh cũng cười:
" Lúc nhỏ thì chưa đủ tuổi tham gia, còn đủ rồi thì bị t·ai n·ạn. Quanh năm suốt tháng ở nhà thôi. À, thật ra chị em Diệp Nhân em có gặp rồi, có lần họ tới nhà ông ngoại chơi nên có nói chuyện."
Năm đại tập đoàn tuy cùng đẳng cấp, nhưng lại khác ngành, mạnh ai nấy lo chứ không giao lưu nhiều lắm. Đương nhiên là chỉ tầng cao nhất, còn hoạt động qua lại thì có cấp dưới lo hết rồi.
" Chị em? Diệp Nhân có chị hả?"
" Ừm, cô ta… Khoan nói tới chuyện này, oan gia của anh tới rồi kìa, hì hì." Thùy Linh vừa định nói, nhưng chợt nhận ra người mới vào sảnh là ai bèn ranh mãnh cười.
" Hả… anh làm gì có oan… là cô ta!!" Nhật Lâm vừa quay đầu nhìn vừa tính phản đối, nhưng sau khi thấy được là ai tới liền im bặt.
Chị em Thanh Vân Thanh Hà.
Thanh Hà hôm nay trạng thái có chút không tốt. Nàng không tính đi theo chị mình tới đây, nhưng chị nàng dứt khoát lôi kéo, nàng đành bất lực.
Đụng!
Đột nhiên đụng vào chị mình phía trước, Thanh Hà vội lấy lại thăng bằng, tính hỏi thì thấy chị mình đang sững người nhìn về một hướng. Thanh Vân thấy vậy nhìn theo, sau đó liền… không còn dời mắt được nữa.
Là anh ấy!
Người Thanh Vân nhìn hiển nhiên là Nhật Lâm.
Lúc này hắn có chút lúng túng, tính cười chào hỏi lại mở miệng không ra. Bởi vì cái ánh mắt mang hàm ý căm ghét và khinh miệt kia quá rõ ràng.
" Chị…" Thanh Hà ngập ngừng kêu.
Nàng muốn lại gặp Nhật Lâm, muốn nói chuyện với hắn, muốn chứng minh hắn "vô tội". Nhưng có chị nàng đang ở đây, nàng không dám.
Vả lại… còn cô gái kia nữa.
Nhìn thấy thấy cô gái tựa như thiên nữ bên cạnh Nhật Lâm, Thanh Hà sững người bất động, trong tim hình như có vật gì đang tan vỡ.
" Anh ấy quả thật đã có bạn gái, còn rất… đẹp."
" Hừ, em thấy rồi đó. Đi!!!" Thanh Vân cũng không nói lời nào, nắm lấy tay em gái đi qua một chỗ khác.
…...
Nhìn theo bóng lưng hai chị em, Nhật Lâm lắc đầu cười khổ.
Thùy Linh cũng không tiếp tục trêu chọc hắn, im lặng nhìn theo hai cô gái kia.
Bỗng nhiên, một âm thanh vang lên:
" Chào Thùy Linh, tôi là Hoàng Đạo của tập đoàn Lưu Phúc. Rất hân hạnh được quen biết cô."
Thùy Linh và Nhật Lâm quay lại nhìn người vừa lên tiếng.
Đây là một người khoảng 30 tuổi, thân hình to lớn, gương mặt khá anh tuấn. Có điều cặp mắt hơi lồi kia tạo cảm giác đây là kẻ tàn nhẫn.
Ở nơi xa, Thanh Vân tuy rằng ngoài miệng nói muốn tuyệt giao với Nhật Lâm, nhưng lại vẫn âm thầm chú ý hắn. Cũng không phải là yêu thích gì, mà là đề phòng.
Khi trông thấy Đạo Hoàng tiến tới hắn thì nàng bỗng giật mình, âm thầm cảnh giác.
Kẻ này là đối thủ của các nàng tại Tây Châu. Tuy là không có uy h·iếp quá lớn, nhưng mang cái danh cạnh tranh thị phần không phân thắng bại với đại tập đoàn ở cùng một châu, ít nhiều cũng ảnh hưởng đến danh tiếng của tập đoàn.
Thấy hắn đi tới chỗ Nhật Lâm và Thùy Linh, Thanh Vân có chút lo lắng. Nếu họ hợp tác, hoặc đã âm thầm hợp tác, chuyện kia e rằng thật là… một âm mưu.
" A, chào anh. Xin hỏi có chuyện gì không?" Thùy Linh lịch sự chào lại nhưng không bắt tay, trong lòng nàng lại có chút hưng phấn. " Hì hì, Nhật Lâm đang "nhìn" tên này, ai ngờ hắn lại đưa đầu tới, xui thật nha!"
Thùy Linh ẩn ẩn cũng đoán được tên này là tới làm gì. "Danh tiếng" của hắn, ba nàng đã điều tra rành rọt. Nhưng nàng chả quan tâm, xem chuyện vui là được.
Nhật Lâm nghe tên này giới thiệu, cũng biết là chuyện gì. Chỉ chào hỏi Thùy Linh mà không nhắc tới hắn, quá rõ ràng nha. Đọc truyện bao năm, không ngờ loại khiêu khích này hôm nay mình cũng gặp.
Một số người trong sảnh nãy giờ chú ý bên này, thấy tình huống như vậy mắt cũng sáng lên.