(ABO) Kiss Me If You Can

Chương 23



“Daddy!”

Vừa nhìn thấy mặt anh, cậu bé đã chạy sà vào lòng, bám chặt lấy không buông.

Ôi, thiên thần của tôi.

Josh cảm thấy mọi mệt mỏi và căng thẳng đều tan biến trong giây lát, ôm chặt lấy cậu bé. Pete hôn khắp mặt Josh, nước bọt dính đầy mặt nhưng anh chẳng bận tâm. Josh nghiêng đầu hôn lên má, môi và trán cậu bé tới tấp rồi một tay bế thốc con vào nhà.

“Josh, con về rồi đấy à.”

Mẹ niềm nở đón anh, hôn lên hai má anh.

“Emma bảo hôm nay con bé về muộn, chắc là có hẹn rồi.”

Bà vừa nói vừa tất bật đi lại trong bếp.

“Để con giúp một tay nhé?”

Ngửi thấy mùi bánh nướng thơm lừng, Josh tò mò hít hà thì bị mẹ nhắc nhở.

“Đừng có thế chứ, trông như thể con đói lắm vậy. Đói thì mẹ làm gì cho mà ăn nhé. Sao không cởi kính râm ra đi?”

Biết không thể giấu mãi được, Josh nghe lời mẹ cởi kính râm và ngẩng đầu lên. Gương mặt vẫn còn những vết bầm tím lộ ra, mẹ anh nhìn thấy thì trợn tròn mắt ngạc nhiên.

“Trời ơi, con làm sao thế này? Dạo này con làm việc gì mà bị thương vậy? Chẳng lẽ con quay lại quân đội à?”

Mẹ anh vội vã hỏi, Josh chỉ còn biết cười gượng.

“Không, chỉ là bảo vệ cho người nổi tiếng thôi mà… Trông thì ghê vậy chứ không có gì đâu.”

“Daddy ơi, daddy đau à?”

Pete nhìn thấy quầng mắt đủ màu sắc của anh thì lên tiếng hỏi. Đôi mắt xanh biếc ngây thơ chớp chớp, đôi mắt đó giống hệt đôi mắt của Josh, khiến tim anh đập loạn nhịp mỗi khi nhìn thấy chúng.

“Không, không đau chút nào cả.”

Josh không thể kiềm lòng được hôn tới tấp lên người con. Cậu bé cười khúc khích, vùng vẫy trong vòng tay anh. Gương mặt tươi cười của cậu bé tự nhiên chồng chéo lên gương mặt của Chase Miller. Anh chợt nhận ra chúng giống nhau đến lạ thường.

Mẹ của Josh là beta, nhưng vì bà ngoại là omega nên có lẽ hình thái này đã được di truyền lại, mẹ anh từng nói với anh như vậy. Có vẻ pheromone của anh yếu cũng là do di truyền cách đời. Hiện tại trong nhà chỉ có Josh là omega, những người còn lại đều là beta. Ngoài mẹ và em gái ra thì cũng chẳng còn ai khác, nhờ vậy mà mọi người đều cho rằng anh là beta.

Josh lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt của Pete. Đứa bé ngây thơ này có thể sẽ phát triển thành cực alpha như Chase Miller, hoặc cũng có thể trở thành omega giống như Josh, hoặc cũng chẳng là gì cả, cứ thế sống như một beta bình thường. Nếu biến đổi thì sẽ biết trước năm hai mươi tuổi. Sau đó thì rất hiếm khi có trường hợp biến đổi nữa.

Việc không thể biết con mình sẽ lớn lên như thế nào khiến anh cảm thấy lo sợ nhiều hơn là mong đợi. Khi nghĩ đến việc đứa con đáng yêu này lớn lên giống như Chase, anh lại thấy rùng mình.

Xin hãy chỉ giống về ngoại hình thôi.

Đứa bé đã trèo lên người Josh, tự nhiên ôm lấy cổ anh như thể đó là vị trí quen thuộc của mình. Pete nghịch tóc anh, còn Josh giữ chặt chân con để không bị ngã, mẹ anh thấy vậy thì lên tiếng nhắc nhở.

“Pete cẩn thận kẻo va vào đầu nhé, con cao thế này mà còn cõng thêm thằng bé nữa thì…”

“Vâng, con biết rồi ạ.”

Josh thoải mái đáp lại rồi hôn lên bắp chân mũm mĩm của Pete.

“Vậy con được nghỉ phép mấy ngày?”

Mẹ anh hỏi, Josh trả lời là hai ngày.

“Ngày mai con phải về rồi.”

“Chỉ ngủ lại một đêm thôi á?”

Mẹ anh tỏ vẻ thất vọng, nhưng ánh mắt bà ngay lập tức chuyển sang Pete. Nhìn cậu bé đã dính chặt lấy anh không rời, bà có thể tưởng tượng được cảnh tượng tối mai sẽ như thế nào. Đang tuổi ăn tuổi lớn nên cũng đành chịu thôi. Bà lắc đầu rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, mắt bà đột nhiên sáng lên.

“À, mà tiện thể con đi mua thuốc giúp mẹ với được không? Trên đường đi thì mua luôn mấy thứ này luôn. Bánh còn khoảng một tiếng nữa mới xong, con đưa Pete đi mua đồ luôn nhé.”

Josh nhận lấy tờ giấy mua đồ từ tay mẹ, gật đầu đồng ý. Anh bế Pete từ trên cổ xuống, ôm con vào lòng để tránh con lại trèo lên. Cậu bé lại vùng vẫy đòi trèo lên cổ anh.

Josh ôm chặt lấy con để con không bị ngã, sau khi ra ngoài thì anh đành để con muốn làm gì thì làm. Pete nhanh chóng bám lấy vai Josh, trèo lên cổ anh và cưỡi ngựa trên đó.

“Kha ha ha ha.”

Pete phấn chấn hẳn lên, lắc lắc cái mông nhỏ xíu rồi phát ra tiếng cười đặc trưng của trẻ con. Ở Boston, anh thường cõng con trên vai cùng đi dạo trên phố. Josh cố tình đỗ xe ở bãi đậu xe của một khu mua sắm cách hiệu thuốc một dãy nhà, sau đó bắt đầu cõng con đi bộ lần đầu tiên kể từ khi rời Boston.

Trong lúc đi bộ, những ánh mắt tò mò của người đi xe hơi, người dắt chó đi dạo liên tục đổ dồn vào họ. Pete thấy mọi người lướt qua dưới tầm mắt mình thì vô cùng phấn khích, không biết phải làm sao.

“Daddy ơi, đầu nè.”

Pete dùng bàn tay nhỏ bé vỗ nhẹ lên đầu Josh, dụi má vào anh nũng nịu. Hành động khác thường của con khiến Josh cảm thấy có lỗi vì đã để con cô đơn. Pete vừa lắc lư vừa đấm đá vào đầu Josh, nhưng anh cứ để mặc như vậy. Không mất bao lâu họ đã đến hiệu thuốc.

“Pete, xuống đây một lát nào.”

Chưa kịp để con ngạc nhiên, anh đã nhanh tay ôm con vào lòng rồi bước vào trong. Trong lúc mua thuốc cho mẹ và chọn vài món đồ trong danh sách, Pete luôn ngồi trên một cánh tay của Josh.

Không mất bao lâu để tìm tất cả các món đồ trong danh sách mua sắm rồi bỏ vào giỏ. Khi Josh quét mã vạch của những món đồ đã mua, có một món mãi không quét được. Nhìn Josh lặp đi lặp lại thao tác, nhân viên nhanh chóng tiến đến giúp đỡ tiện thể bắt chuyện với anh.

“Bé nhà anh dễ thương quá.”

Ánh mắt của cô nhìn anh đầy thiện cảm, mỉm cười với anh. Josh không thể không trở thành một ông bố khoe con liền hôn lên đầu Pete đang trên cánh tay mình.

“Phải không?”

“Vâng, lớn lên chắc chắn sẽ đẹp trai giống như ba nó đấy.”

“Cảm ơn.”

Josh bỏ tiền vào khe rồi lấy tiền thừa.

“Tạm biệt, Hanna.”

Anh gọi tên trên thẻ tên của cô để chào tạm biệt, khuôn mặt của cô nhân viên lập tức sáng bừng lên. Josh quay người đi thì đột nhiên khựng lại vì phát hiện ra một gương mặt quen thuộc.

“Emma.”

Anh mỉm cười tiến đến chỗ em gái mình.

“Nghe nói em về muộn, sao lại ở đây?”

“Cuộc hẹn bị hủy rồi. Em ghé qua mua đồ cho mẹ, mà… anh đã mua rồi à.”

Emma liếc nhìn vào chiếc túi anh đang cầm rồi huých nhẹ vào sườn anh.

“Anh bớt tán gái đi, đồ ác ôn. Mặt mũi thế kia rồi mà còn muốn nữa à?”

“Anh đã làm gì đâu chứ?”

Josh ra vẻ oan ức nhưng Emma không hề bị lừa.

“Không cần phải giấu diếm làm gì, có dấu hiệu rồi mà, với cả người như anh thì alpha nào dám coi thường hay xông vào chứ. Biết là omega thì mấy cô gái bu vào sẽ ít hơn nhiều đấy. Chẳng lẽ anh thích cái cảm giác đó sao? Đúng là đồ ác ôn.”

“Ác ôn, ác ôn.”

“Không được nói thế.”

Josh nghiêm giọng nhắc nhở Pete rồi liếc mắt ra hiệu với Emma.

“Để ý lời nói trước mặt con nít. Chỉ là không cần thiết phải phô trương thôi, làm việc cũng vướng víu.”


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.