Ẩn Cư 10000 Năm, Bắt Đầu Hậu Đại Tìm Tới Cửa

Chương 1040: Lâm Nhất Trần ghen



Chương 1030: Lâm Nhất Trần ghen

Lâm Nhất Trần nghe xong, nội tâm sức mạnh càng thêm cường đại, có đại yêu chi lực cùng Thần Ma chi lực, lại có Mộ Dung tiền bối truyền thụ thời gian chưởng khống chi lực, còn có ngoài cửa chiếu cố mình Lâm Nguyệt ủng hộ. Lâm Nhất Trần bước lên hành trình, lòng tin càng thêm vững vàng.

Lâm Nhất Trần ngâm mình rất lâu, thẳng đến da trên người đều nhăn lại, mới từ trong nước đi ra, mặc quần áo, từ sau tấm bình phong bước ra.

Lâm Nhất Trần vừa ra tới, đồ ăn Lâm Nguyệt gọi đã được dọn lên bàn. Mấy ngày nay ở trong sơn môn, Lâm Nhất Trần đều ăn lương khô, hắn đã rất nhớ cơm canh bình thường. Ngửi được mùi thơm của thức ăn, bụng hắn đã phản ứng trước tiên, phát ra tiếng kêu ọc ạch.

Nghe thấy tiếng bụng Lâm Nhất Trần, Lâm Nguyệt len lén che miệng cười. Bị Lâm Nguyệt cười, Lâm Nhất Trần cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng, hắn gãi đầu, lúng túng cười với Lâm Nguyệt nói: “Ta đói quá, ha ha ha......”

Lâm Nguyệt cười xong, nhanh chóng kéo Lâm Nhất Trần ngồi xuống, không đợi hắn cầm đũa, nàng đã gắp rất nhiều thức ăn vào bát cho hắn, chất như núi nhỏ, khiến Lâm Nhất Trần không biết nên dùng đũa thế nào.

Lâm Nhất Trần gắp một viên thịt kho tàu cắn một miếng, thịt viên kho tàu dai ngon, đầu bếp khách sạn này tay nghề khá cao. Viên thịt được ngâm trong nước canh, bên ngoài thịt viên đủ lửa, thấm nước canh nên mềm hơn, nhưng bên trong vẫn chắc.

Cắn một miếng, cảm giác mềm và chắc cùng lúc lan tỏa trong miệng Lâm Nhất Trần, mấy ngày không được ăn cơm ngon, vị giác của hắn được thỏa mãn vô cùng. Hắn bắt đầu ăn lấy ăn để, ngay cả thức ăn cũng không kịp gắp.

Lâm Nguyệt ngồi bên cạnh, liên tục gắp thức ăn cho hắn, mặc dù Lâm Nhất Trần ăn rất nhanh, nhưng trong bát vẫn luôn đầy ắp thức ăn. Lâm Nguyệt vừa gắp vừa nói: “Ngươi cứ từ từ ăn, đừng vội, không ai tranh với ngươi.”

Đang ăn, Lâm Nhất Trần ngẩng đầu nhìn Lâm Nguyệt, ánh mắt sáng lên, như muốn nói: Món này ngon quá. Lâm Nhất Trần rất đói, một bàn lớn thức ăn nhanh chóng bị hắn ăn sạch. Đói lâu, hắn ăn nhiều hơn bình thường.

Ước chừng một canh giờ, Lâm Nhất Trần đặt đũa xuống, ợ một cái, xoa cái bụng tròn trịa, cười nói với Lâm Nguyệt.

Lúc này, Bạch Bạch cũng tỉnh, mở mắt nhìn chằm chằm Lâm Nguyệt không chớp, nó không biết Lâm Nguyệt, nhưng cảm giác được mùi hương trên người nàng thật dễ chịu. Lâm Nguyệt đứng dậy, đến bên giường muốn bế Bạch Bạch. Bạch Bạch tuy sợ hãi, nhưng vẫn không nhịn được muốn nhào về phía Lâm Nguyệt.

Bạch Bạch trước khi ngủ đã ăn bánh ngọt, ngủ dậy giờ cũng đói bụng. Lâm Nguyệt tìm mấy cái bánh ngọt Lâm Nhất Trần mang về cho mình. Nàng mở gói bánh, lấy ra hai cái, đặt bên cạnh Bạch Bạch. Chỉ thấy Bạch Bạch nhào tới chỗ hai cái bánh, sau đó ngồi xổm xuống, dùng hai móng vuốt nhỏ nâng bánh lên, từ từ ăn.

Nhìn Bạch Bạch như vậy, Lâm Nguyệt càng yêu thích tiểu tử trắng như tuyết này, ánh mắt nàng tràn đầy sự yêu mến.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.