Anh Chiếu Lương Tiêu

Chương 53: Chương 53



Hạ Lan tiêu lẳng lặng ôm nàng không chịu buông ra, để mặc cho nàng tập trung đọc khẩu quyết mà không hỏi han lấy một câu, dường như cả thân và tâm đều tin tưởng nàng vô điều kiện.

Dương vật vừa mới bắn tinh xong hơi xìu xuống, vẫn còn ở cửa huyệt không muốn nhúc nhích cũng không muốn rút ra chút nào.

Anh Chiêu nhẹ nhàng đẩy hắn: “Kết thúc rồi.”

 Bàn tay vòng ở eo bất ngờ siết chặt, thiếu niên lại tiếp tục hôn nàng, một tay giữ chặt đầu nàng, nụ hôn lần này hơi mạnh bạo. Anh Chiêu không thở nổi, phát hiện gậy thịt trong hoa huyệt lại ngóc đầu, tiếp tục tiến vào chỗ sâu đầy nước trong tiểu huyệt.

“Ưm…” Hắn duỗi lưỡi vào trong miệng nàng, điên cuồng chiếm đoạt theo động tác của côn thịt, hai cái lỗ nhỏ trên dưới của nàng đều bị chiếm đóng hoàn toàn.

Eo của Anh Chiêu mỏi nhừ vì vẫn luôn duy trì tư thế nữ trên nam dưới, thế là Hạ Lan Tiêu quan tâm đặt nàng nằm xuống giường, nâng hai chân nàng đặt vào bả vai của mình rồi tiến vào từ chính diện.

Nhưng do hắn không thấy gì nên phí rất nhiều sức lực mà vẫn chưa tiến vào được, quy đầu cứng rắn trượt vào đùi trong, lướt qua dời đến cúc huyệt mềm mại. Cúc huyệt nhỏ bé kia đã ướt đẫm vì dâm thủy tuôn ra liên hồi, Anh Chiêu lập tức run lên khi hắn cọ như thế.

Đúng là sợ hắn, nàng không nhịn được nữa bèn nắm chặt dương vật đang chệch đường ray, cố gắng mở cửa huyệt ra rồi nuốt nó vào.

Côn thịt ra sức chen vào, tầng tầng lớp lớp thịt non bao vây lấy hắn. Hạ Lan Tiêu lần theo bản năng cúi xuống áp sát vào nàng, thế là cơ thể của nàng bị gấp lại, đón nhận những cú thúc đến tận của của hắn từ chính diện.

Hạ Lan Tiêu đã bị bịt kín hai mắt nên không nhìn thấy tư thế này dâm đãng bao nhiêu nhưng Anh Chiêu thì lại nhìn thấy dáng vẻ mình bị người ta điên cuồng rút cắm một cách rõ ràng.

Đôi chân của nàng mềm nhũn khoác lên vai hắn, quy đầu va chạm vào hoa tâm dính đầy dâm thủy do nàng tiết ra khiến nó phát sáng.

Lúc này côn thịt cân đối nổi đầy gân xanh sưng to dữ tợn, lúc đâm vào cửa huyệt có thể làm căng hai hoa môi đến cực hạn. Phần thịt non bao quanh gốc dương vật đã đỏ au, hai túi trứng va vào mông nàng theo động tác rút cắm tạo thành những tiếng bình bịch vang dội, hòa tấu với tiếng phốc phốc mỗi khi dương vật ra vào tiểu huyệt, khiến hai bầu ngực của nàng lắc lư điên cuồng.

Bầu ngực lắc lư va vào mặt Hạ Lan Tiên, hắn bất ngờ há miệng ngậm một bên nhũ hoa, vừa mút ngực vừa ưỡn eo thúc vào trong.

Hai đầu vú bị hắn ăn dính đầy nước, dâm huyệt thì đã bị nong thành một hang động thật to.

Cơn cực khoái luân phiên xuất hiện khiến Anh Chiêu không thể nói rõ thành lời, cơ thể vẫn cứ run rẩy không thôi.

Do đây là lần đầu thiếu niên nếm trải sự đời nên không có kỹ xảo gì, bởi vậy biểu hiện chỉ được coi là bình thường. Có điều nơi đó của hắn hồi sức quá nhanh nên lần thứ hai bền bỉ hơn lần trước rất nhiều, cứ ra vào mãi rất lâu mà chưa thấy xuất tinh.

Quy đầu cọ xát vào hoa tâm vừa nhanh vừa mạnh, hắn cày cấy được một lúc bỗng vói tay vào giữa chân nàng, xoa nắn âm đế đang sưng to nơi đó.

“Quá… Quá đáng.” Tiếng ngăn cản của nàng bị đâm cho vỡ vụn: “Đừng… Đừng xoa nơi đó… A ưm…”

Nhưng tiểu huyệt lại thành thật bao chặt lấy hắn, dâm thủy liên tục tràn ra.

Ngực bị mút, hang động bị cắm, cả âm đế cũng bị chơi đùa phóng đãng, từng nơi mẫn cảm trên cơ thể đều bị khống chế. Anh Chiêu vừa cảm thấy thiếu niên độ tuổi này thật đáng sợ vừa cảm thấy cực kỳ sung sướng.

“Không muốn ư?” Hạ Lan Tiêu nghi ngờ, ngậm đầu vú của nàng rồi ậm ừ: “Nhưng phản ứng của nàng nói cho ta biết nàng đang rất dễ chịu.”

Hắn vừa nói vừa búng mạnh vào âm đế, nữ nhân co rút dữ dội, tiểu huyệt xoắn chặt côn thịt của hắn.

Hạ Lan Tiêu nhả đầu vú đã bị liếm thành cứng rắn, sau đó hôn vào khóe mắt của nàng, khiến miệng chỉ toàn nước mắt. Lỗ trên và lỗ dưới của sư phụ đều thích chảy nước nhỉ.

Thiếu niên hôn sạch nước mắt rưng rưng ở khóe mắt nàng, giọng điệu dịu dàng đáng sợ: “Ta không rút ra có được không? Ở trong cơ thể nàng rất sướng, ta sợ rút ra lại không được hưởng nữa.”

Anh Chiêu không nói gì, hắn cũng không cần nàng trả lời. Hắn chỉ thực hành suy nghĩ của mình cả đêm, dù hắn đổi tư thế nào cũng chưa từng rút côn thịt của mình ra khỏi cơ thể nàng.

Bên trong tiểu huyệt như phong ba bão táp ghé qua cực kỳ hỗn loạn, tinh dịch của hắn chảy ra như dâm dịch trượt dài trên dương vật khổng lồ của hắn khiến eo hai người ướt một mảng, cho đến khi Anh Chiêu thật sự không chịu nổi nữa, nàng mới hổn hển kêu dừng.

Đêm nay, nhờ có tinh dịch của Hạ Lan Tiêu tẩm bổ nên công lực của nàng đã khôi phục một nửa.

Trông Hạ Lan Tiêu cũng không có gì là mệt mỏi, khi nàng bảo dừng lại, hắn vẫn còn hơi sức niệm chú tẩy rửa cho nàng, tách chân nàng ra tẩy rửa những chất nhầy trong tiểu huyệt và hoa tâm của nàng sạch sẽ. Sau khi hoàn thành hàng loạt động tác, hắn lại hôn vào cánh hoa sưng to không chịu nổi.

Anh Chiêu run rẩy, vội vàng lùi về sau nhưng đã bị hắn nhanh tay giữ chặt hai chân. Từng nụ hôn dịu dàng rơi xuống từ đùi lên dần đến cửa huyệt, êm ái lướt qua từng nơi.

“Ta liếm cho nàng nhé.” Hạ Lan Tiêu ngậm cánh hoa vào miệng: “Nơi này đã sưng lên rồi, ta xin lỗi.”

Tại sao hắn có thể mặt không đổi sắc và thốt lên những từ ngữ phóng đãng thế này?

Chẳng lẽ hắn thật sự học hỏi được rồi? Chỉ chăm chỉ luyện tập một đêm mà đã mò ra cốt lõi sự việc?

Thế nhưng trước giờ Anh Chiêu chưa từng dạy hắn khẩu quyết song tu. Hạ Lan Tiêu vẫn còn nhỏ tuổi, căn cơ chưa vững, nếu ngày nào cũng sa vào song ty, bỏ bê việc tu hành chân chính thì tội nghiệt sâu nặng của nàng lại tăng thêm phần nào.

Nàng đang nghĩ nếu ngày mai gặp hắn với tướng mạo vốn dó thì nên dạy hắn học vấn bị thất truyền loại nào mới có thể bù đắp cho những hành động tối nay. Bỗng nhiên nàng cảm giác động tác liếm huyệt của thiếu niên ngày càng mạnh hơn, chẳng những an ủi cả cánh hoa mà còn dùng lưỡi đẩy mở cửa hang đã khép lại của nàng, từ từ dò lưỡi vào trong.

Anh Chiêu thấy Hạ Lan Tiêu chưa muốn dừng lại thì vội vàng đạp vai hắn ra, sau đó lắp bắp nói: “Không không, nghỉ đi, hôm nay thật sự không được.”

“À…” Thiếu niên không nỡ rút tay về, sau đó chậm rì rì đến bên cạnh Anh Chiêu rồi ôm chặt lấy nàng.

Ngay sau đó, Anh Chiêu vô tình kéo tay hắn ra khỏi người mình.

Hạ Lan Tiêu không nhốt nàng lại nữa, chỉ im lặng nghe tiếng sột soạt mặc y phục của nàng. Một lúc lâu sau, hắn mới nghe Anh Chiêu dặn dò: “Sau khi ta đi, ngươi hãy giải chú Hôn Thụy của Nam Linh rồi rời đi, không được dừng lại biết không?”

Sau khi công lực khôi phục hơn phân nửa, Anh Chiêu mới cảm nhận được một luồng yêu khí như có như không trong bầu không khí nặc mùi son phấn không tan nổi trong sân này. Nàng muốn đi tìm yêu vật đó nên không thể dẫn Hạ Lan Tiêu theo.

“Được.” Hạ Lan Tiêu khẽ trả lời: “Vậy nàng định đi đâu?”

“Tất nhiên đến chỗ ta cần đến.”

Nàng cởi lụa đỏ che mắt của hắn xuống, làn váy màu vàng phớt hồng dịu dàng ập vào mắt hắn. Hạ Lan Tiêu nhìn chằm chằm vào gương mặt của Anh Chiêu, sau đó chần chừ giây lát mới hỏi: “Ta có thể… Gặp lại nàng nữa không?”

“Hả?” Anh Châu ngơ ra, chẳng lẽ tiểu tử này nếm được tình yêu nam nữ nên muốn thêm vài lần nữa sao?

Nàng nghiêm mặt, vô thức quay trở lại cương vị “sư phụ”, tận tình khuyên bảo hắn: “Trầm mê việc giường chiếu không có lợi đối với ngươi, ngươi hãy kiềm chế một tí.”

Nàng vừa dứt lời, Hạ Lan Tiêu bèn sững sờ, đanh định lên tiếng giải thích gì đó thì Anh Chiêu nhanh chóng đến bên cửa sổ, quăng lại một câu “hẹn gặp lại” rồi phóng lên rời đi.

Căn phòng lập tức yên tĩnh trở lại, hắn ngồi bên giường, lẳng lặng nhìn mặt nạ hồ ly nằm im dưới đất, vươn tay ấn vào xương cung mày.


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.