Anh Chiếu Lương Tiêu

Chương 69: Chương 69



Anh Chiêu không quay đầu lại, nhắm mắt lại tiếp tục nói dối: “Chưa bao giờ.”

“Có thật không?” Thiếu niên thấp giọng hỏi lại một câu, vậy mà ngón tay lại chuyển qua khuấy động huyệt khẩu của nàng.

Nàng lại càng kẹp chặt hơn, một cái miệng nhỏ cực kỳ đói khát siết chặt lấy dương vật của hắn, hắn bị kích thích hừ nhẹ một tiếng, cắn vành tai nàng, giọng run rẩy hỏi: “Vậy vì sao lần nào con gọi người là sư phụ, chỗ này của người lại càng kẹp chặt con hơn vậy?”

Chính hắn cũng không biết hắn muốn hỏi ra được chuyện gì. Hắn chỉ rất cố chấp muốn tìm ra chứng cứ chứng minh hắn cũng có gì đấy đặc biệt trong lòng nàng. Phần đặc biệt này là vì bản thân hắn, chứ không phải vì hắn giống ai.

Anh Chiêu thật sự không thể khống chế được phản ứng của cơ thể. Nàng thừa nhận, khi bản thân nghe thấy hắn gọi từng tiếng “sư phụ”, đầu óc sẽ trở nên hưng phấn hơn. Đặc biệt là khi hắn vừa hôn lên tai nàng vừa thì thầm nói ra mấy câu tục tĩu bình thường không hay nói, cảm giác tương phản này khiến nàng như bị thiêu đốt trong dục hỏa, cơ thể mềm ra như nước.

Nhưng nàng không hề cảm thấy đây là một trải nghiệm về mặt tình cảm, cũng không nghĩ thiếu niên muốn nhận được một đáp án nghiêm túc. Vì thế nàng đưa tay ôm lấy cổ hắn, kéo đầu hắn xuống, nghiêng mặt cắn tai hắn hôn. Hắn bị nàng hôn đến nỗi không chịu nổi, muốn nghiêng đầu ra chỗ khác né tránh nhưng lại bị cánh tay bất ngờ dùng sức của nàng nắm lấy cổ.

Mệnh môn nằm trong tay nàng mà hắn lại không hề cảm thấy sợ hãi, thế nhưng tốc độ của hắn lại chậm lại, rút ra một đoạn dương vật ướt đẫm, chỉ loáng thoáng chọc vào rút ra ở huyệt khẩu.

Thịt mềm bên trong đường hầm không được đè ép an ủi lại thấy khó chịu, một cảm giác tê ngứa dục cầu bất mãn nổi lên từ huyệt tâm, len lỏi đến tứ chi, nàng thấy hơi khó chịu cong eo xuống, lặng lẽ nhếch mông để cho hắn tiện đưa dương vật vào, đồng thời cũng ghé sát bên tai hắn nhẹ giọng trêu đùa: “Thế chẳng phải do nơi này của ngươi… To khác hẳn người thường sao, nếu không thì sao ta lại cố tình đến tìm ngươi?”

Nam nhân ấy mà, khen mấy câu là được rồi, trên đời này không có nam nhân nào không thích được khen có năng lực.

Khen mấy câu là đầu óc bọn họ sẽ choáng váng.

Cũng không biết vì sao, cơ thể Hạ Lan Tiêu lại cứng đờ, khoé môi đang khẽ cười vì nàng chủ động hôn môi cũng tắt nắng. Anh Chiêu thấy hơi buồn bực, đang định nói thì lại bị hắn tươi cười tiến đến lấp kín miệng nàng, dường như không muốn nghe thấy nàng nói thêm bất cứ câu nào.

Nhẹ nhàng khép mí mắt lại che khuất đi đôi mắt buồn rầu không vui, tiếng cơ thể va chạm vào nhau bạch bạch bạch vang vọng khắp phòng, tiếng thở dốc không kiềm chế nổi của thiếu niên hòa cùng tiếng khóc nỉ non không ngừng của nữ nhân bị giam cầm chặt chẽ trong kết giới, chưa từng có bất cứ tiếng nào lọt ra ngoài.

Đồng thời bị giam cầm chặt chẽ còn có cơ thể của Anh Chiêu, tấm lưng rộng lớn của đệ tử gần như bao trùm cả cơ thể của sư phụ dưới người. Trên tấm lưng trần của nàng còn sót lại những vết sẹo cố ý để lại, chưa xoá đi, bị hắn mút lấy từng tấc từng tấc một, trong ánh mắt tràn đầy thành kính.

Nhưng côn thịt nóng bỏng thuộc về cơ thể thiếu niên kia lại chưa từng mềm nhẹ như miệng hắn, mị thịt bao chặt lấy côn thịt trong tiểu huyệt bị lôi ra ngoài theo lực đút vào rút ra của hắn.

Cột giường không ngừng rung chuyển, cơ thể Anh Chiêu liên tục run rẩy vì được gột rửa bởi khoái cảm triền miên, lên đỉnh tới liên tục mà mãnh liệt, trong tiểu huyệt phun ra dâm dịch, tưới lên côn thịt của thiên niên bị hắn khuấy đến nổi bọt.

Trong lúc dục tiên dục tử nàng không nói bất cứ câu nào không nên nói, chỉ biết há miệng yêu kiều rên rỉ, mông cũng thành thật vểnh lên, đón ý nói hùa với mỗi lần thọc vào rút ra mạnh mẽ hơn của thiếu niên.

Thiếu niên lần thứ hai khai trai, dường như hắn thực tủy biết vị hoàn toàn không biết kiềm chế là thứ gì, bắn xong chưa được bao lâu đã lại cứng như cái chày sắt, cũng không biết cả đêm đã làm bao nhiêu lần. Mặc dù có nguyên dương tẩm bổ, lần này Anh Chiêu thấy hơi không chịu nổi.

Lúc kết thúc, nàng nằm im không nhúc nhích giống như mọi khi, mặc cho thiếu niên dùng tay hay dùng miệng, hay là thi chú rửa sạch sẽ toàn bộ cơ thể nàng.

Nhưng bộ dạng của thiếu niên vẫn tràn đầy hứng thú, tinh dịch bắn vào trong huyệt bị hắn dùng tay moi ra một lúc lâu, dường như vẫn còn lưu luyến cảm giác được thịt non bao bọc, tóm lại nhét một ngón vào còn chưa đủ, hắn còn muốn nhét thêm ngón thứ hai.

Chỉ là dù sao nơi đó cũng bị làm đến sưng lên, hai mảnh hoa môi khép chặt, huyệt khẩu chỉ còn lại có một cái khe nhỏ, hắn hơi lưu luyến làm một lần chú thanh khiết dọn dẹp sạch sẽ mớ hỗn độn trong và ngoài giữa hai chân nàng, rồi mới kéo cánh tay Anh Chiêu hai má ửng đỏ dính sát vào cơ thể trần trụi của mình.

Mái tóc trên đầu vốn không được búi chắc giờ đã rối tung rối mù, sợi dây buộc tóc màu vàng hơi đỏ kia cũng sắp sửa rơi xuống.

Thấy nàng vô thức cọ đầu vào gối, ngay sau đó sợi dây buộc kia cũng bung ra, một luồng ánh sáng vàng bắt đầu len lỏi, đột nhiên hắn tay mắt lanh lẹ kéo cánh tay nàng ôm chặt vào lòng, một tay khác sờ lên đầu nàng, buộc chặt lại sợi dây buộc tóc kia.

Vô tình đối diện với tầm mắt của nàng, hắn mới giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra: “Tóc của người bị rối rồi, không phải con cố tình chạm vào đâu.”

Cái ôm của thiếu niên ấm áp dễ chịu, lồng ngực đầy mồ hôi kia cũng trở nên khô ráo sau khi dùng chú thánh khiết kia rửa sạch. Giờ phút này mùi đào lành lạnh trên người lại trở nên thơm ngát hơn trước, bá đạo bay vây lấy nàng.

Anh Chiêu sờ dây buộc tóc được hắn buộc chặt lại, trong lúc hoảng hốt nàng nhớ lại hình như từng có người đã búi lại tóc cho nàng như vậy.

Không phải sư phụ, không phải sư tỷ, càng không phải hai vị sư huynh không đáng tin cậy kia của nàng.

Là một người rất quan trọng đối nàng với mà trí nhớ của nàng lại quên mất, trong lòng nàng biết rõ chỉ là trước giờ nàng không để ý, nàng luôn cảm thấy nếu là ký ức quan trọng, một người quan trọng thì kiểu gì cũng sẽ có ngày ký ức với người kia sẽ quay lại, dường như giống với lời Hình Thiên nói, bây giờ vẫn chưa phải lúc cố gắng đi tìm.

Bỗng nhiên một nụ hôn khẽ rơi xuống trán nàng, nàng ngước mắt nhìn lên, đối diện với ánh mắt Hạ Lan Tiêu.

Thuật Ngưng Quang đã bị hắn thu hồi, không có nguồn sáng nên trong phòng tối om. Anh Chiêu khẽ cử động, đang định đứng dậy trở về phòng, ngón tay lại bị thiếu niên nhẹ nhàng nắm lấy.

“Ở lại đây nghỉ ngơi thêm một lúc đi.” Hắn không năn nỉ nàng đừng đi, chỉ là động tác đặt cằm lên bả vai nàng lại lộ ra chút hốt hoảng.

Có lẽ không nghe thấy câu trả lời của nàng là một chuyện rất đáng để vui mừng, ít nhất nàng không giống như ngày hôm qua, lập tức bứt ra rời đi.

“Người không nói câu nào thì con coi như người đã đồng ý rồi.” Giọng thiếu niên nghe có vẻ rất vui vẻ.

Căn phòng lại trở nên yên lặng, chỉ còn lại hai hơi thở vững vàng. Anh Chiêu hơi ngơ ngác giơ tay ôm lưng hắn, trước khi nhận được cái ôm lại chặt hơn, nàng đang nghĩ…

Vậy ở lại thêm một lúc nữa đi, bởi vì tự dưng nàng cảm thấy rất đau khổ.

Nếu nàng thật sự quan trọng với người kia đến thế,vậy sao bao nhiêu năm qua hắn chưa từng đến tìm nàng?

Chẳng lẽ, đối với hắn nàng không quan trọng chút nào sao?


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.