Những cái đèn ven hồ nước nóng tản ra ánh sáng rực rỡ, soi sáng hai cái đầu nổi trên mặt nước ẩn giấu trong màn sương trắng. Bọn họ xích lại gần nhau rồi ngay lập tức tách ra.
Người đầu tiên né tránh là Anh Chiêu, trước giờ vẫn luôn là nàng.
Không chỉ bởi cảm thấy tình trạng hiện tại mất tự nhiên mà còn vì áo bào của nàng ướt sũng nước, cứ như muốn lôi nàng chìm sâu xuống nước hồ vậy. Cánh tay thiếu niên vững vàng như kiềng ba chân đỡ lấy cơ thể nàng, không để nó trượt xuống, chẳng qua hai bắp chân bị nước cuốn lấy, không tài nào nhấc lên nổi.
Y phục nửa người trên ít ỏi đến đáng thương, chỉ có một lớp vải cực mỏng ôm lấy ngực, sau khi thấm nước thì có thể nhìn thấy màu da quyến rũ. Hình ảnh đó còn bết bát hơn cả chàng thiếu niên trực tiếp cởi trần.
Tư duy của Anh Chiêu hỗn loạn, trong một thoáng nàng đã nghĩ không thể để hắn đến gần như thế, một lát sau lại buồn rầu vì y phục dính sát vào người không thoải mái chút nào. Chờ đến khi Anh Chiêu lấy lại tỉnh táo thì mới phát hiện bản thân nàng đã bị người ra đè lên vách hồ hôn sâu.
Đôi môi vô thức hé mở bị chàng thiếu niên ngấu nghiến, đầu lưỡi xâm nhập khoang miệng khuấy động. Sương mù quấn lấy giữa hai người, nàng chỉ cảm thấy ánh mắt của hắn thâm trầm, giống như đã biến thành người khác sau một lần dạo quanh cửa tử, ma tính bị phong ấn bởi lễ nghĩa, liêm sỉ cũng trỗi dậy. Hắn không còn muốn tiếp tục làm tên đệ tử bị nàng bỏ lại phía sau, một tên đệ tử nói vứt bỏ là vứt bỏ luôn, hắn muốn nàng nhìn hắn.
Chỉ được nhìn mình hắn.
Ngâm suối nước nóng khiến cả người Anh Chiêu hồng từ đầu đến chân, hông nàng bị Hạ Lan Tiêu bóp chặt, hắn nắm chặt cằm nhỏ và liều mạng hôn nàng. Hơi thở nóng rực phả lên gương mặt Anh Chiêu, lên trên cổ, sau tai, rồi lại rót vào miệng nàng, cùng nàng đảo điên đến khi hơi thở rối loạn.
Sau khi tỉnh táo lại, Anh Chiêu vô thức nghiêng đầu muốn né tránh thì bị thiếu niên bẻ cằm quay lại, hắn càng dùng sức, mạnh bạo hôn nàng hơn.
Anh Chiêu không đáp lại hắn nhưng bờ môi dễ dàng bị cạy mở, thậm chí cả lỗ chân lông nàng cũng nở ra.
Anh Chiêu chợt nhận ra thì ra nàng rất hưởng thụ cảm giác này.
Loại cảm giác sau khi né tránh thì được người khác vẫn đuổi theo đòi hỏi, điên dại cầu xin tình cảm từ nàng.
Huống chi, nàng biết Hạ Lan Tiêu thích nàng. Hắn cực kỳ thích nàng, thích đến mức có thể để nàng mặc sức bỡn cợt.
Anh Chiêu vốn không phải là loại người sẽ giày xéo lên tấm chân tình của người khác, nhưng khi nhìn bộ dạng của Hạ Lan Tiêu, toàn thân từ trên xuống dưới đều ám chỉ cho nàng biết rằng hắn đã bị tổn thương. Hơn nữa, còn Hạ Lan Tiêu còn một thân phận khác - người khiến cả Tu Chân giới đau đầu dù hắn không hề hứng thú với việc tấn công Nhân giới - Thiên Ma Trảm Thương. Có lẽ hắn đã mất đi ký ức, trọng sinh thành dáng vẻ hiện tại.
Đây là cơ hội hiếm có.
Mặc kệ trước đây mối quan hệ giữa nàng và Trảm Thương ra sao, kẻ thù hay người tình, hoặc là cặp tình nhân trở mặt thành thù thì bây giờ, nàng nhân cơ hội làm chút gì đó thì mới không lỗ đây nhỉ?
Chẳng biết sợi hồn phách cuối cùng của hắn rốt cuộc ở nơi nào, tốt nhất là mãi mãi không tìm thấy.
Nói tóm lại, với tình huống hiện tại, đây không phải thời điểm để nàng phiền não những thứ này.
Đôi môi nóng bỏng của Hạ Lan Tiêu buông tha cho đầu lưỡi nàng, hắn bắt đầu liếm rồi cắn vành tai Anh Chiêu. Vải vóc che phủ đầu vai nàng đã bị hắn kéo ra phân nửa, để lộ một mảng da thịt trắng noãn. Nơi nào bị đầu lưỡi hắn lướt qua còn nóng hơn cả nước suối, từng chỗ bị nụ hôn nồng nhiệt kèm theo liếm cắn khiến Anh Chiêu thở dốc, thậm chí nàng không thở nổi.
Trước khi tiếng rên rỉ bật khỏi cổ họng, Anh Chiêu gắng sức đẩy Hạ Lan Tiêu ra, nàng dùng vẻ mặt nghiêm nghị, không thể xâm phạm, nổi giận mắng: "Ngươi muốn chết à?"
Gương mặt nàng đã đỏ ửng, không biết nàng muốn chơi trò gì?
Hạ Lan Tiêu không biết mà hắn không nghĩ ngợi được nhiều như thế. Hắn nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt và nắm lấy tay nàng lần mò trên cơ thể hắn, mãi đến khi bàn tay nàng đụng phải thứ của hắn đã sớm dựng thẳng. Đến khi chạm đến đũng quần bị dương vật đội lên, hắn cười khàn khàn: "Nếu người không giúp ta, ta sẽ chết mất."
Hạ Lan Tiêu chưa bao giờ thẳng thắn biểu đạt lời nói trước mặt nàng như vậy. Thoáng chốc, Anh Chiêu hơi khiếp sợ mà quên mất không rụt tay về, để mặc cho hắn mở từng ngón tay nàng ra, sau đó dán vào, cọ xát lên cây hàng qua một lớp khố trong mỏng.
Thân gậy thịt nóng bỏng huênh hoang đâm vào lòng bàn tay nàng. Ngón tay Anh Chiêu thả lỏng, không nắm nào, hắn bèn nắm chặt mu bàn tay nàng, ép nàng phải dịch chuyển từ trên xuống dưới. Quy đầu to tròn như một con thú nhỏ nằm trong lòng bàn tay Anh Chiêu, liều lĩnh chà xát.
Đây là lần đầu tiên hắn cầm tay nàng làm chuyện này, Hạ Lan Tiêu khá lóng ngóng nhưng hắn vẫn rất sướng. Đôi môi hắn hé mở, một giọt nước bọt chảy ra từ khóe môi mang theo tiếng thở dốc trầm thấp.
"Người không nỡ giết ta sao? Anh Chiêu." Hạ Lan Tiêu không muốn gọi nàng là sư phụ nữa: "Vì sao người giữ ta lại? Vì để làm chuyện này à?"
Hắn rướn người đến hôn nàng, cái miệng xấu xa nhưng hơi thở tản ra mùi đào rất dễ chịu.
"Đây mới là tính cách thật sự của ngươi sao?" Anh Chiêu dùng cánh tay còn lại nắm lấy gáy hắn, kéo Hạ Lan Tiêu ra một chút, chóp mũi hai người hướng về phía nhau: "Trước đến nay ngươi đều giả vờ giả vịt?"
"Đúng, nhưng cũng không đúng." Hạ Lan Tiêu nói một chữ lại hôn nàng một cái, dưới thân không ngừng cọ xát, hai cánh tay luồn qua nách nàng bế nàng lên cao, sau đó hắn nhân cơ hội chen vào giữa hai chân Anh Chiêu. Gốc dương vật cách một lớp y phục chạm vào âm hộ của nàng rồi nhẹ nhàng ma sát.
Hạ Lan Tiêu hoàn toàn buông xuôi.
Cho dù có bị nàng đánh gần chết thì sau đó nàng vẫn sẽ cứu hắn, ôm hắn và hung tợn mắng hắn.
Qua lớp y phục, âm hộ mập mạp bị xâm phạm, Anh Chiêu cũng cảm thấy vui thích, nếu không thì bàn tay khoác lên gáy hắn sẽ không đột ngột run rẩy và nàng sẽ không lặng lẽ cắn môi chẳng nói câu gì.
Tuy nhiên, cái miệng nhỏ ngậm chặt của nàng dễ dàng bị thiếu nên công phá, âm thanh phát ra bị ngắt đoạn bởi đầu lưỡi hắn, chỉ còn tiếng nuốt nước bọt chùn chụt. Gậy thịt to lớn ở hai chân đã tìm được hột le nằm ở chính giữa bị che khuất bởi hai mép âm hộ, nó nhắm ngay cục thịt đó để lao tới.
"Thật ra từ tấm bé, ta đã không phải người lương thiện gì cho cam, người trong phủ rất sợ ta. Ưm, hai chân tách ra một chút, cầu xin người."
Trên giường, hắn quen dùng giọng điệu vừa mềm mỏng vừa ác liệt này để dỗ dành nàng, còn đối với những người khác, hắn luôn trưng vẻ mặt lạnh lùng.
Anh Chiêu nhớ đến đứa nhóc nhỏ tuổi trong ký ức của nàng, những người chịu trách nhiệm chăm lo sinh hoạt ngày thường cho Hạ Lan Tiêu có vẻ rất sợ hắn.
"Cho dù bọn họ sợ ngươi nhưng ngươi vẫn phải nghĩ cách quay về cứu bọn họ." Anh Chiêu lấy lại lí trí sắp bị trôi sạch, nàng vẫn nhớ giao cho hắn một nhiệm vụ: "Yêu cầu sưu hồn của ngươi, ta không thể đồng ý. Nhưng ngươi yên tâm, ta đã truyền tin về sư môn, để bọn họ điều tra rồi."
"Ta đã nghe thấy." Hạ Lan Tiêu tự mình lau sợi chỉ bạc dính trên khóe miệng nàng: "Cảm ơn người."
"Đừng vội cảm ơn ta." Anh Chiêu đột nhiên thi triển một thuật pháp trói hai tay của hắn lại, dẫn hắn nhảy lên bờ hồ.
Mặc y phục ẩm ướt ngâm hồ nước nóng lâu như vậy, da dẻ trên người đã bắt đầu nhăn nheo lại.
Nàng nhanh nhẹn cởi áo ngoài ra, cho đến khi chỉ còn một lớp áo lót bên trong mới dừng lại. Anh Chiêu đột nhiên quay người nhìn về phía Hạ Lan Tiêu bị trói hai tay, đứng một bên và nói: "Còn về phần ngươi, ta không thể cho ngươi tự do." Khóe miệng nàng cong lên, Anh Chiêu nở nụ cười có phần hả hê: "Ngươi cứ ở bên cạnh ta đi! Làm một gã nô lệ, ngươi thấy thế nào?"