Lúc này, Diệp Thiên Phàm mới chú ý tới Trần Triệu Dương bên cạnh Giang Uyển Quân. Đôi mắt hắn ta bừng lên ngọn lửa phẫn nộ rồi nói: “Ý em là anh ta?”
“Không...”
Chụt!
Trần Triệu Dương vừa định đáp là không phải, Giang Uyển Quân liền hôn lên mặt anh một cái.
“Đúng vậy”.
Giang Uyển Quân nói một cách khẳng định.
Diệp Thiên Phàm nhìn thấy động tác này của Giang Uyển Quân liền phẫn nộ.
Hắn ta tức giận lườm Trần Triệu Dương: “Ông đây là Diệp Thiên Phàm, còn mày là cái thá gì? Mày có tư cách gì mà dám cướp cô ấy với ông hả?”
Hả!
Nhìn thấy biểu cảm này của Diệp Thiên Phàm, Trần Triệu Dương cảm thấy bất lực.
Lẽ nào những người họ Diệp, đều có tính hiếu thắng bẩm sinh sao? Hơn nữa ai cũng đều được di truyền từ Diệp Lương Thần hay sao?
Vốn dĩ anh không định can dự vào chuyện này, suy cho cùng trong mắt anh, cách làm này của Diệp Thiên Phàm chỉ là sự bồng bột của tuổi trẻ mà thôi.
Có điều nhìn thấy bộ dạng này của Diệp Thiên Phàm, Trần Triệu Dương liền quyết định chọc tức hẳn. Anh nheo mắt cười rồi nói: “Tôi là ai sao? Tôi là một người trẻ trung, có tài, đẹp. trai không ai sánh bằng nhất trong lịch sử và là bảo vệ của một tập đoàn lớn nào đó”.
Lúc anh nói đoạn trước, đám người Diệp Thiên Phàm còn ngây ra, nhưng khi nghe tới bảo vệ, lúc này bọn chúng đều không kìm được mà cười nghiêng ngả.
“Một tên bảo vệ còn ra vẻ cái gì?”
“Anh Diệp, em thấy chị dâu đang túm bừa một tên bảo vệ để thử thách tấm chân tình của anh dành cho chị ấy đấy”.
“Anh Diệp, hay là bọn em giúp anh dạy dỗ tên bảo vệ quèn này nhé?”
Đám người bên cạnh vừa cười vừa nhao nhao cả lên.
Bọn chúng nhìn Trần Triệu Dương, trong mắt chỉ toàn là sự khinh miệt và chê cười.
“Một tên bảo vệ quèn lại dám cướp người yêu với tao, bây giờ tao cho mày một cơ hội, biến mất khỏi tầm mắt của ông mày ngay lập tức”.
Diệp Thiên Phàm nói bằng vẻ kiêu ngạo.
“Đúng vậy, tôi chỉ là một bảo vệ quèn, nhưng cô Giang cũng thích tôi, chứ không hề thích cậu. Tôi cũng cảm thấy rất bất lực à”, Trần Triệu Dương bất lực nói: “Nói như vậy thì cậu còn không băng cả một tên bảo vệ quèn nhỉ?”
“Mẹ nó!”
Diệp Thiên Phàm nghe thấy lời này thì khó chịu, kích động chửi rủa.
“Uyển Quân, em đang thử thách anh đúng không? Em không thể nào thích một tên bảo vệ quèn được”.
Diệp Thiên Phàm lại hỏi Giang Uyển Quân. Chụt!
Giang Uyển Quân lại hôn lên mặt Trần Triệu Dương một cái nữa.
“Ai thèm thử thách anh?”, Giang Uyển Quân khoác chặt tay Trần Triệu Dương, vừa cười vừa nói: “Tôi thích anh ấy đấy, thì sao nào?”
Hôn được Trần Triệu Dương hai lần, vẻ mặt Giang Uyển Quân hiện rõ sự vui sướng.
Cô ấy cảm thấy mình đã tìm được lí do để tiếp cận Trần Triệu Dương rồi.
Lúc này, nhịp tim cô ấy có chút loạn, hai má đỏ rực cả lên.
Diệp Thiên Phàm nhìn thấy biểu cảm này của Giang Uyển Quân, liền cảm thấy có chút phẫn nộ.
Biểu cảm e thẹn này của Giang Uyển Quân, không giống như là đang giả vờ.
“Dám cướp người phụ nữ của tao, tao sẽ gi ết chết mày!”