Dưới “Thần thụ”, tại một gian thạch thất đơn giản phủ bụi đã lâu ngày, bêntrong có bàn đá có giường đá, có khảm bảo châu chiếu sáng, Dã Tiên quyếnluyến nán lại trong đó, mái tóc dài tung bay động cuối cùng cũng buông thảxuống đất, tựa như đã bỏ đi phong thái cao cao tại thượng lúc trước. Ông ta đưatay bước từng bước một vuốt ve những nơi có thể sờ đến, vách tường, bàn đá,giường đá, bàn thờ đá, dường như đang hồi ức lại chuyện cũ nào đó.Đám người đi theo vào đây thỉnh thoảng liếc mắt nhìn nhau, một đường đi theovào đây, mọi người tận mắt nhìn thấy Dã Tiên rất quen thuộc với nơi bị phongấn này, điều này chỉ càng thêm xác minh sự suy đoán của mọi người mà thôi, vịĐại tộc trưởng Đại Hoang Nguyên này quả nhiên là từ trong giới này đi rangoài.Khi bàn tay sờ đến bàn thờ đá, hai tay ông ta giao nhau đặt tại trước ngực, khomngười với một pho thần tượng Phượng hoàng được tôn thờ, cảnh tượng nàykhiến cho khóe miệng Phượng Kim Kỳ giật giật.Sau khi hành lễ, Dã Tiên dùng hai tay dời thân tượng bên trong hõm thờ ra,xoay ngược lại, mở đế ra, kết quả phát hiện thấy bên trong trống rỗng, ông tatức thì “A” một tiếng, rõ ràng có cảm giác nghi hoặc, nhưng có vẻ cũng khôngkhó lý giải, ông ta lập tức lại cảm thấy thoải mái, lại đặt thần tượng trở lại nhưcũ.Đến lúc này, Ô Ô cuối cùng nhịn không được hỏi: “Đại tộc trưởng, ngươi đangtìm cái gì vậy?”Dã Tiên là người hình như xem thường nói dối, hoặc là không thèm để ý, mộtkhi đã mở miệng thì không có gì hoa mỹ, “Thứ có thể giúp chúng ta đi rangoài.”Mọi người đều thấy được bên trong thần tượng trống không, Xích Lan các chủliền hỏi, “Đã không còn rồi sao?”Dã Tiên: “Không còn.”Mọi người hơi kinh hãi, vậy chẳng phải là không còn đường lui?Thiện Tri Nhất hỏi: “Đã bị Tri Linh đại thánh lấy đi rồi sao?”Dã Tiên: “Ngoại trừ nó ra, đại khái sẽ không có kẻ khác.”Hướng Lan Huyên: “Vậy chẳng phải là nếu không tìm được thứ đó, chúng ta sẽkhông ra được nữa ư?”Dã Tiên quét mắt liếc nhìn mọi người: “Các ngươi không phải luôn muốn tìmđược tiên phủ sao? Nếu đã vào được rồi, vì sao lại nghĩ đến việc ra ngoài, nơiđây càng thích hợp để tu hành hơn ngoại giới.”Nếu là trước đây, ông ta đại khái sẽ không nhiều lời vô dụng như vậy với nhữngngười này, bây giờ, sau khi liên thủ chống địch, thái độ của ông ta đã trở nênthân cận hơn rất nhiều.Hướng Lan Huyên: “Ra không được với việc có nghĩ đi ra ngoài hay không, làhai việc khác nhau.”Dã Tiên: “Lần này tiến vào đây, ta không có ý định lại đi ra ngoài.”Ông ta vừa nói ra những lời này, mọi người lập tức kinh nghi nhìn nhau, rấtmuốn hỏi xem, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?Cũng may Dã Tiên lại bồi thêm một câu, “Nếu các ngươi cứ muốn đi ra ngoài,ta sẽ nghĩ cách đưa các ngươi đi ra ngoài.” Ánh mắt ông ta quay trở lại thầntượng, “Nếu là trước đây, không có thứ trong thần tượng, đúng là không thể đira ngoài, nhưng lần này, nhìn thấy cách vị Thám Hoa lang kia mở ra phong ấn,ta nghĩ hẳn có thể dùng cách giống như vậy để đưa các ngươi ra ngoài.”Hiện trường đột nhiên yên tĩnh, Hướng Lan Huyên nghi hoặc, hỏi: “Ông nóiphương pháp mở ra phong ấn của Thám Hoa lang, là chỉ mở ra cánh cổng củaChư Yêu chi cảnh này sao?”Dã Tiên: “Nếu không thì sao?”Đôi mắt mọi người trong nháy mắt liền mở to hơn mấy phần, Ô Ô hỏi tiếp:“Không phải là Đại tộc trưởng mở ra cánh cổng của Chư Yêu chi cảnh nàysao?”Dã Tiên: “Nếu như ta có cách tiến vào thì ta đã không cần phải chờ các ngươitới Đại Hoang nguyên gây náo loạn. Các ngươi vừa chạy đến Phượng tộc làmloạn, ta liền biết các ngươi xông tới vì nơi này, sở dĩ ta không can thiệp, chính làmuốn nhìn xem các ngươi có phương pháp nào có thể mở ra được lối vào,không nghĩ tới các ngươi thật sự có cách để tiến vào.”Bờ môi Phượng Kim Kỳ mấp máy nhưng không nói tiếng nào, đến lúc này, cuốicùng ông ta đã hiểu rõ vì sao lúc trước vị Đại tộc trưởng này muốn để cho mọichuyện thuận theo tự nhiên, thì ra là thế.Hướng Lan Huyên xác nhận lại một lần nữa, “Nói cách khác, cánh cổng ChưYêu chi cảnh thực ra là do Thám Hoa lang mở ra, Đại tộc trưởng có thể khẳngđịnh chắc chắn không?”Dã Tiên: “Ta một mực chờ đợi ở bên ngoài lối vào, mắt ta không mù, là do bốnngười, tên ria mép, tên béo ú, tên to con và tên cõng đại kiếm liên thủ mở ra.”Quả nhiên là đám gia hỏa đó, Hướng Lan Huyên tức thì hận nghiến răng nghiếnlợi, ngay sau đó lại có phần buồn bã.Ô Ô cau mày hỏi: “Nói cách khác, chúng ta đã bị mấy tên đó lừa gạt?”“Và cả Thiên Vũ nữa.” Xích Lan các chủ chen vào một câu, “Thiên Vũ và bọnhắn đi chung với nhau, còn che giấu giúp bọn hắn, khẳng định là biết rõ tìnhhình.”Nói đến Thiên Vũ, Ô Ô hơi trầm mặc, rồi lập tức cất tiếng than nhẹ, “Được rồi,nếu mấy người đó đều đã chết, vậy thì bỏ qua đi.”Một mực ở bên cạnh lắng nghe, điều Phượng Kim Kỳ quan tâm nhất không phảilà thứ này, ông ta đột nhiên chuyển đổi đề tài, hỏi: “Đại tộc trưởng, ngươi làngười của Chư Yêu chi cảnh này sao?”Dã Tiên đảo mắt nhìn quanh khung cảnh trong căn phòng này, “Ta cũng giốngnhư các ngươi mà thôi, đều là người nhân gian từ bên ngoài đến, chỉ là rất lâutrước đây, cơ duyên xảo hợp, tiến vào nơi đây, sau đó lại phụng lệnh lưu thủgiới này, nhưng bởi vì động phàm tâm, khó nhịn được tĩnh mịch, ta mới trở vềNhân gian, vì vậy mới ủ thành sai lầm này.” Trong giọng nói tràn đầy cảm khái.Phượng Kim Kỳ truy hỏi: “Vì sao ông biết đại pháp ‘Liệt Nhật Kim Hoàn’ củaPhượng tộc ta?”Dã Tiên bình thản nói: “Phượng tộc bắt đầu từ ta.”Hiện trường lập tức lặng ngắt như tờ, tất cả đều giống như người trong mộng bịlàm giật mình tỉnh lại, thì ra vị này chính là vị tổ tiên trong truyền thuyết bất tửcủa Phượng tộc!Hai mắt vụt mở ra, Phượng Kim Kỳ mím mím môi, phát hiện quả nhiên đúngnhư mình hoài nghi, lập tức kêu gọi nhi tử Phượng Tàng Sơn, muốn cùng nhauhành đại lễ để lễ bái lão tổ.Ai ngờ Dã Tiên lại nhấc tay ra hiệu dừng lại, “Không cần, chuyện cũ hàngnghìn năm, đối với người tu hành trải qua vô số năm tháng, mấy chuyện đời đờicon cháu đó từ lâu đã không nằm trong suy nghĩ nữa, đã chặt đứt tục niệm từlâu rồi.”Hai phụ tử cố ý hành lễ mãi không lay chuyển được pháp lực ngăn cản của DãTiên, đành phải thôi.Được biết vị này chính là tổ tiên của Phượng tộc, Phượng Tàng Sơn trở nên dàydạn hơn, đã dám mở miệng hỏi, “Phượng tộc vẫn còn tồn tại như cũ, vì sao lãotổ phải sống nhờ tại Thiên tộc?”Dã Tiên nhàn nhạt đáp một câu, “Cũng không khác gì nhau.”Câu trả lời này cũng bằng với việc đáp lại vấn đề lúc trước.Phượng Tàng Sơn nghẹn họng không nói nên lời.Vào lúc này, Thiện Tri Nhất lại chen vào hỏi, “Nói cách khác, Đại tộc trưởngngài chính là nhờ tắm rửa tiên tuyền mà có được trường sinh sao?”Dã Tiên: “Các ngươi rốt cuộc vẫn không quên được điều này.”Ánh mắt mọi người âm thầm chạm nhau, vẫn là Ô Ô mở miệng nói: “Lúc trướcĐại tộc trưởng nói biết tiên tuyền ở đâu, nói rằng chỉ cần liên thủ tiêu diệt TriLinh đại thánh, thì sẽ đưa chúng ta đến chỗ tiên tuyền. Không biết lời Đại tộctrưởng nói có còn tính hay không?”Dã Tiên: “Tri Linh chưa có chết, các ngươi cũng đã nhìn thấy được, chân linhcủa nó đã xuất khiếu chạy trốn.”Mọi người quay nhìn nhau không nói lời nào, rất muốn hỏi xem, đây có tính làbiến tướng nuốt lời không?Hướng Lan Huyên hỏi: “Không có cách nào triệt để giết chết nó sao?”Dã Tiên: “Nó đã có thể chân linh xuất khiếu, chỉ dựa vào chúng ta là không thểgiết chết nó, trừ khi ở trong số chúng ta có ai đó tu tập pháp môn có thể côngkích chân linh, hoặc là dùng những Phệ Linh hào đó, chúng có thể thôn phệchân linh của nó, nhưng mà, nó vốn là vương của Phệ Linh hào, có khí tức củavương giả, những Phệ Linh hào khác không dám mạo phạm nó.”Ánh mắt ông ta nhìn quanh mọi người, giống như đang hỏi, trong các ngươi cóngười nào tu luyện pháp môn có thể công kích chân linh hay không?Mọi người đều trầm mặc, xem như là câu trả lời.Dã Tiên: “Bản thể cường đại của nó đã bị hủy diệt, chỉ dựa vào chân linh khóthể làm hại, bây giờ nó chỉ có thể ẩn nấp, để ta chậm rãi nghĩ cách giải quyết nó.Về phần các ngươi muốn tắm rửa tiên tuyền, ta không ngăn cản các ngươi, tuynhiên hãy nghe ta khuyên một câu, trường sinh chưa chắc đã là chuyện tốt! Lờita đến đây là hết, chính các ngươi suy nghĩ đi. Ai quyết ý muốn tắm rửa tiêntuyền, hãy đi theo ta.” Dứt lời, ông ta xoay người bước đi.Mọi người quay mặt nhìn nhau, sau đó không một ai do dự, dồn dập đuổi theo.Bất kể có muốn tắm rửa tiên tuyền hay không, cùng nhau đi xem cái đã, mởrộng tầm mắt cũng là chuyện tốt, huống chi, ai có thể từ chối được sự cám dỗcủa việc trường sinh?Một đoàn người được dẫn đi sâu xuống dưới lòng đất, khắp nơi trên các bậc cấpđều có khảm những viên bảo châu điểm điểm chiếu sáng.Trên đường đi, Hướng Lan Huyên hỏi một câu, “Nơi này trước đây là nơi ở củaphượng hoàng sao?”Đối với vấn đề này, Dã Tiên không đáp, những vấn đề có liên quan đến phượnghoàng, ông ta một mực không nói.Có Dã Tiên, người quen thuộc nơi này dẫn đường, trên đường đi cũng không cógì trắc trở, sau khi đi đến chỗ sâu trong lòng đất, một nhóm người xông vào mộtkhông gian rộng lớn và đều đặn với mái vòm nửa hình cầu, ngẩng đầu nhìn lên,những đốm sáng bảo châu điểm điểm trên cao giống như những vì sao lấp lánh.Bởi vì không gian rộng lớn, nên cảm giác tổng thể có vẻ khá u ám.Đưa mắt nhìn quanh, toàn bộ không gian bên trong trống không, dường nhưkhông có gì cả, bước đi ở trong này vừa có cảm giác mình nhỏ bé, vừa có thểcảm giác được một khí tức thần bí, có lẽ là bởi vì mới đến đây lần đầu.Dã Tiên dẫn theo bọn họ một đường đi về phía trung tâm không gian rộng lớnnày. Mọi người hết nhìn đông tới nhìn tây theo sát phía sau.Đang đi tới, đôi con ngươi của Dã Tiên đột nhiên co lại, ông ta chợt dừng lại,nhìn chằm chằm phía trước, mái tóc dài bồng bềnh lay động cũng theo đó bấtđộng.Mọi người cùng dừng lại theo, đưa mắt nhìn tới, mơ hồ nhìn thấy ở trung tâmkhông gian có một cái đài, dường như có một bóng người đứng bên mép đàiquay lưng về phía này.Tại sao lại có người ở nơi này chứ? Tại thời điểm mọi người đang kinh ngạc vànghi hoặc, một giọng nói nam nhân trầm nặng cất lên vang vọng trong khônggian này, “Phượng Hòa, cuối cùng ngươi đã tới rồi, ta biết ngươi sẽ đến đây, tachờ ngươi đã lâu.”Giọng nói này rất xa lạ với mọi người.Ô Ô hỏi Dã Tiên, “Đại tộc trưởng, đây là ai vậy?”Dã Tiên chậm rãi nói: “Tên Yêu vương ngã gục ở bên ngoài.”“A!” Mọi người thất kinh, là tên Tri Linh đại thánh đó sao?Vù! Giống như thuấn di, bóng người đứng bên mép đài đưa lưng về phía mọingười đột nhiên chuyển đến trước mặt mọi người, đứng đối diện với mọi người,chỉ với tốc độ như vậy đã đủ để khiến cho mọi người trong lòng run sợ, và cũngcảm nhận được khí thế áp bức đến mức khó thở toát ra từ trên người đốiphương.Tri Linh đại thánh để trần thân trên và hai chân, cơ thể cường tráng, màu dangăm đen, đường nét cơ bắp rõ ràng, giống như tượng đá, tràn đầy sức mạnhbùng nổ, tóc dài đen tuyền phủ vai, hai mắt lấp lánh có thần, khí tức nam tínhmạnh mẽ.“Úm ma ni bá mễ hồng úm ma ni bá mễ hồng…” Ô Ô đột nhiên cất tiếng ngâmtụng Phục Ma chân ngôn.Gã vừa mở đầu, những người khác lập tức đều làm theo, rất nhanh, âm thanhngâm xướng vang lên lanh lảnh.Lần này, Dã Tiên không có ngâm xướng chân ngôn, chỉ nhìn chằm chằm vàođối phương, liên tục đánh giá đối phương từ trên xuống dưới.Trên mặt Tri Linh đại thánh dần dần hiện lên nét mỉm cười, hiển nhiên không hềquan tâm đến “Phục ma chân ngôn”, “Phục ma chân ngôn” rõ ràng cũng khôngcó gây ra bất kỳ ảnh hưởng gì đối với y, tình trạng này khiến cho tốp ngườiđang ngâm xướng dần dần tâm hoảng ý loạn, tâm rối loạn, chân ngôn cũngkhông còn chân nữa.Tri Linh đại thánh chợt giang hai tay ra như thể cho người đối diện được nhìnrõ, cười hỏi: “Nhìn đã đủ chưa? Ngươi cảm thấy thân thể này của ta như thếnào?”Dã Tiên quay đầu sang hai bên, nói: “Đừng đọc nữa, thân thể này của hắn làthân thể con người, ‘Phục ma chân ngôn’ vô dụng đối với hắn.”Âm thanh ngâm xướng lập tức dừng lại, trái tim mọi người cũng nhảy lên tới cổhọng.Dã Tiên lại nhìn người đi tới, “Ngươi không có phá hủy nhục thân mà ta phongấn tại ‘Địa Diễm bảo’.”Đúng vậy, thân thể đang đứng đối diện với ông ta lúc này, vốn chính là chânthân của ông ta.Tri Linh đại thánh sờ sờ cơ bắp rắn chắc trên lồng ngực, “Một bộ thân thể thầntiên, ẩn chứa tu vi cường đại như thế này, hủy hoại đi thật sự rất đáng tiếc. Nếunhư ngươi đã không cần, vậy ta đành vui lòng nhận lấy sử dụng a.”Dã Tiên tựa như có phần khó thể hiểu được, “Ngươi vậy mà lại để cho chúng taphá hủy chân thân của ngươi?”