Một đám người tiến đến bên cạnh đài sen đều lộ ra vẻ kinh nghi, Thiện Tri Nhấtphát ra lời nghi vấn, “Nước Tiên tuyền tại sao lại có màu đỏ?”Tri Linh đại thánh lắc đầu, “Chuyện này, ta cũng không biết. Ta cũng không biếtnó được luyện chế như thế nào.”Ô Ô cũng nhìn chằm chằm mặt nước, thốt ra một câu, “Giống như một bãi nướcđọng.”Nói xong còn ngẩng đầu lên nhìn mái vòm trông giống như bầu trời đầy saophía trên, đối ứng với ao nước màu máu đỏ phía dưới, càng làm cho hoàn cảnhnơi này càng thêm thần bí.Màu sắc này hoàn toàn khác hẳn với nước suối bình thường, giống như giội mộtchậu nước lạnh lên chiếc đầu nóng của mọi người, trong nháy mắt liền làm chođám người đang như bị ma xui quỷ khiến bình tĩnh lại một chút. Bọn họ kinhnghi, thấp thỏm bất an, lúc này mới chợt thấy, lòng tốt của tên Yêu vương nàytới một cách rất đột nhiên, có phần không bình thường.Nhất là mấy người sư huynh đệ Dữu Khánh, lúc trước còn không cho phép bọnhắn nhận chủ, cứ muốn hành hạ bọn hắn một trận, bây giờ lại đột nhiên muốnthưởng cho bọn hắn tắm rửa Tiên tuyền để được trường sinh, càng nghĩ càngcảm thấy không thích hợp, bọn hắn không khỏi hoài nghi Tiên tuyền này rốtcuộc có phải là thật hay không.Sau khi đụng phải âm mưu của “Nhất Chi Hoa”, bọn hắn không dám sơ ý, saunhiều lần quan sát cấu trúc của đài sen này, Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiếtnhận ra được sự nghi hoặc trong mắt của nhau, dường như rất tương xứng vớicấu trúc của Địa tuyền trong Kim Khư.Bọn hắn còn nhớ được Ngô Hắc từng nói tới chuyện Thiên đạo chín, Địa đạotám, Nhân đạo sáu. Địa tuyền là cấu trúc đài sen tám cánh hoa, nơi đây là chíncánh, quả thực trùng khớp với cách nói Thiên đạo là chín.Có lẽ là vì để đáp lại cách nói “Một bãi nước đọng”, trong ao nước đỏ màu máuđột nhiên “Ùng ục” sủi lên một bong bóng khí lớn, cảnh tượng một cái bóngtrắng ẩn ẩn hiện lên trong làn nước đỏ như máu, trông như là có quái vật gì đósắp ngoi lên, đám người hoảng sợ nhanh chóng lùi về phía sau một bước đềphòng, cẩn thận vươn cổ tới quan sát.Chỉ thấy trong ao càng ngày càng sục lên nhiều bọt khí, vô số bọt khí to to nhỏnhỏ ùng ục bốc lên một hồi, sau đó nước trong ao bắt đầu chậm rãi xoay tròn.Không biết vì sao, Dữu Khánh đột nhiên cảm nhận được một sự khiếp sợ khótả, một loại cảm giác sợ hãi không biết từ đâu sinh ra, dâng lên tràn ngập tronglòng hắn.Chuyện gì xảy ra? Hắn rõ ràng biết mình không có nhát gan như vậy, nhiều nhấtchỉ là khẩn trương và bất an mà thôi, Yêu vương mặc dù cường đại, nhưng hắncũng là người từng trải một số việc đời, nhất là trong tình huống hiện tại hắntạm thời chưa có gì lo lắng, vì sao hắn lại có cảm giác sợ hãi mãnh liệt như thế?Sau một hồi cảm nhận cẩn thận, hắn đột nhiên cúi đầu xuống nhìn mặt dâychuyền mình đeo trước ngực, không sai, hắn phát hiện thấy nguồn gốc phát rasự sợ hãi đó kỳ thực là từ Tà Linh châu.Hắn biết trong hạt châu hình như có thứ gì đó tại trong sâu xa có thể kết nối vớitâm trí mình, nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được rất rõ ràng tâm tìnhcủa thứ trong hạt châu, vì vậy, hắn thi pháp rót vào trong đó kết nối với nó, tứcthì có thể cảm giác được trong mông lung hình như có vật sống đang biểu đạttâm tình với hắn, đang bày tỏ nỗi sợ hãi, giống như một tiểu hài tử cầu cứungười lớn khi gặp phải điều khủng khiếp.Cái quái gì vậy chứ? Lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác này, Dữu Khánh cóphần sửng sốt, cuối cùng hắn chỉ có thể thử nỗ lực không ngừng trấn an nó.Thông qua giao tiếp tâm tình, ánh mắt Dữu Khánh quay trở về ao nước đỏgiống như ao máu kia, hắn có thể cảm nhận được, sự sợ hãi bên trong Tà Linhchâu chính là vì vũng nước được gọi là Tiên tuyền này, chính là khi vũng Tiêntuyền này trở nên sống động, sau khi nước ao bắt đầu xoay tròn.“A…” Một tiếng hét đau đớn đột nhiên vang lên trong đám người.Mọi người đang cảnh giác liền đảo mắt nhìn quanh, chỉ thấy Thiên Vũ sắc mặttrắng bệch, thân thể run rẩy cầm cập, lung lay muốn ngã, một tay chống lêncánh hoa đài sen, sau đó đau đớn chậm rãi quỳ xuống.“Lão Tam, ngươi làm sao vậy?” Ô Ô bước nhanh đến, đỡ lấy y, vội hỏi.Không hề đề phòng, chuyện xảy ra vô cùng đột ngột.Thiên Vũ đột nhiên trở nên cực kỳ suy yếu, đầu đầy mồ hôi lạnh, ngửa người,chụp lấy cánh tay gã ta cầu xin: “Nhị ca, đi, nhanh dẫn ta rời đi.”Ô Ô lập tức quay đầu quan sát những người khác, phát hiện thấy tất cả nhữngngười khác, bao gồm cả mình đều không sao, duy chỉ có Thiên Vũ là khôngbình thường, mặc dù không biết rõ tình huống, nhưng gã vẫn nhanh chóng đỡThiên Vũ đứng lên, chuẩn bị dẫn đi.Lúc này, Tri Linh đại thánh đang thờ ơ quan sát lên tiếng nói, “Có thể đi đâuchứ? Thiên tuyền đã mở ra, bây giờ muốn chạy cũng đã chậm.”Có ý gì vậy? Lời này khiến cho mọi người có mặt nơi đây sinh ra sợ hãi.Nước trong ao xoay tròn càng lúc càng nhanh, xoay chuyển ra một cái vòngxoáy thật sâu, gió vù vù nổi lên trong không gian rộng lớn này.Dường như là để xác nhận lời nói của Tri Linh đại thánh, Thiên Vũ đang đượcÔ Ô mang theo bay lên không trung đột nhiên đưa tay đẩy Ô Ô ra, y rơi từkhông trung xuống, nằm trên mặt đất cực kỳ đau đớn lăn lộn kêu rên, thoángchốc liền biến thành một con hắc ưng thân thể to lớn vỗ cánh phành phạch.“Lão Tam.” Ô Ô thất kinh bay tới, muốn trợ giúp, nhưng phát hiện thấy trênthân hắc ưng tràn ngập một tầng tà khí đen đỏ lẫn lộn.Những tà khí đó bị cuốn đi như mây trôi, giống bị thứ gì đó hút đi, hắc ưng vỗcánh phành phạch trên mặt đất cũng bị kéo đi theo.Một nhóm người nhìn sững sờ, không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy tà khíbị hút ra trôi đi như mây đó không ngừng bị vòng xoáy trong ao nước hút vào,con hắc ưng to lớn đang gào thét cũng bị kéo đập vào trên đài sen, rầm, vanglên một tiếng trầm đục.May mà Ô Ô đã lấy lại tinh thần đúng lúc lướt tới, chụp lấy móng vuốt của hắcưng, giữ lại, mới ngăn được hắc ưng không bị kéo vào trong ao nước.Hắc ưng đập cánh “Nha nha” gầm gừ không ngừng, tà khí trên người khôngngừng cuồn cuộn bị rút ra, giống như đám mây kéo dài không dứt liên tục trôivào trong vòng xoáy màu máu đỏ.Một lúc lâu sau mới nhìn thấy tà khí bị hút ra khỏi cơ thể hắc ưng dần dần phainhạt, mà hắc ưng thì càng đập cánh dữ dội hơn, thậm chí nó còn kịch liệt runrẩy, dường như cơn đau đớn đã đạt đến mức không thể chịu đựng nổi nữa.“A…” Theo một tiếng kêu thê lương thảm thiết, một bóng tà khí mơ hồ có hìnhdạng giống như một người đàn ông bị hút ra khỏi cơ thể hắc ưng, tứ chi dốc sứcgiãy giụa chụp loạn cào loạn, gắt gao bám lấy mép đài sen, hình như khôngmuốn bị kéo đi.Cái quỷ gì vậy? Mọi người trợn mắt há mồm nhìn.Mà hắc ưng, cuối cùng cũng yên tĩnh lại, phình phịch rơi xuống đất, bộ dạng ủrũ suy yếu giống như sắp chết.Còn tà ảnh bám lấy mép đài sen, rốt cuộc cũng không thể chống lại được sứchút của vòng xoáy huyết sắc, cuối cùng buông tay ra, bị hút vào trong vòngxoáy, thoáng qua liền biến mất vô tung vô ảnh, nước trong ao bắt đầu trở nênyên tĩnh, vòng xoáy dần dần biến mất, tiếng gió thổi vù vù cũng từ từ tan đi.Nỗi sợ hãi trong Tà Linh châu cũng từ từ lắng xuống, chứng kiến tình cảnh bithảm của Thiên Vũ vừa rồi, Dữu Khánh đã xác nhận được thứ ở trong hạt châuđang sợ cái gì, Tiên tuyền này lại có thể thôn phệ tà khí?Thoáng chốc, hắn bất chợt hiểu, vì sao Chư Yêu chi cảnh này không giống vớicác tiên phủ khác, không có tà khí hoành hành.Dưới sự thi pháp hỗ trợ của Ô Ô, Thiên Vũ biến thành hình người trở lại. Yđứng lên với sự trợ giúp của Ô Ô, sắc mặt tái nhợt, thần tình suy yếu.Tri Linh đại thánh cất bước đi đến trước mặt y, cười nói: “Ngươi muốn hóa giảità khí ẩn chứa nguy cơ trong cơ thể, ngươi đã đã tìm đúng chỗ rồi. Ngươi đãcảm nhận được uy lực của Tiên tuyền này rồi chứ? Như thế nào? Có phải tà khítrong cơ thể đã được loại trừ tận gốc rồi không?”Thiên Vũ sửng sốt, nhắm mắt thi pháp cảm ứng một lúc, rồi đột nhiên mở mắtra, lộ vẻ mừng rỡ, “Đây thật sự là Tiên tuyền sao?”Tri Linh đại thánh hỏi ngược lại: “Ngươi cảm thấy năng lực hút đi tà khí trongcơ thể ngươi như vậy, là ai cũng có thể dễ dàng giả tạo ra được hay sao?”Đúng vậy, nói có lý.Bởi vì như vậy, khi nghe được lời này, trong lòng mọi người lại lần nữa nónglên, lại rơi vào trạng thái ma xui quỷ khiến, thực sự là trường sinh có sức cámdỗ quá lớn.