Ô Ô vừa lao ra cứu người lập tức trực diện đụng phải lượng lớn Phệ Linh hàokêu gào bay đến, gã ta cuống quýt niệm lên: “Úm ma ni bá mễ hồng úm ma nibá mễ hồng…”Nhưng trong lúc quá mức vội vàng và hoảng loạn, hơn nữa thời gian tu tập“Phục ma chân ngôn” còn ngắn, chưa đủ thành thạo, tâm gã không thành, dẫnđến pháp này không chân, cho nên không gây ra ảnh hưởng gì quá lớn cho PhệLinh hào, gã ta lập tức rơi vào cảnh hỗn chiến ầm ầm với một bầy Phệ Linh hàodày đặc.Gã ta vốn đã bị Tri Linh đại thánh đánh cho trọng thương, tạm thời còn chưakịp khôi phục lại, chẳng mấy chốc đã phải mệt mỏi ứng phó, khổ không nói nổi.Chân linh Thiện Tri Nhất lao ra trước cũng rơi vào tình cảnh tương tự, ông tavội vàng thi triển “Phục ma chân ngôn”, nhưng trong lúc tâm hoảng ý loạnkhông thể phát ra chân ngôn, ngược lại biến thành tiếng kinh hãi la hét liên tục.Chân linh Thiên Vũ thì càng không cần phải nói, y hoàn toàn chưa khi nào tutập “Phục ma chân ngôn”.Tại dưới lực hút kỳ lạ do những tia hồ quang điện phóng ra từng vết nứt trêntrán Phệ Linh hào tạo ra, hai đoàn chân linh gần như không có bất kỳ cơ hội nétránh nào, bị tách thành từng đám sương mù ánh sáng và bị hút đi, rất nhanh đãbị chúng phân chia ăn sạch, biến mất không để lại chút mãnh vụn nào.Tiếng kêu gào thảm thiết thê lương cũng ngừng bặt.Đang dốc sức kịch chiến, Ô Ô đã nhận ra được điều gì đó, gã ta đau buồn gàolên giận dữ, “Lão Tam!”Việc đã đến nước này, gã ta cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể tự bảo vệmình, gã ta lại dốc sức đánh giết quay trở lại phía đám người Dữu Khánh.“Úm ma ni bá mễ hồng…”Hướng Lan Huyên và Dã Tiên không chút hoang mang niệm tụng chân ngôn,khiến cho đám Phệ Linh hào nhào tới kinh hoảng bỏ chạy tán loạn, Ô Ô mượnnhờ cơ hội đó mới có thể thoát thân quay trở về bên cạnh bọn họ.Về đến nơi, Ô Ô nhìn thấy được một tình huống khác thường, gã ta nhìn thấy bangười Dữu Khánh rơi thẳng xuống và được Hướng Chân thi pháp đỡ lại từ từđặt xuống.Hướng Lan Huyên chỉ quay đầu lại thoáng nhìn rồi tạm thời không có phân tâmsuy nghĩ nhiều, tiếp tục tập trung niệm tục chân ngôn.Theo lý mà nói, ở tại đây, chỉ có Dã Tiên tu tập “Phục ma chân ngôn” phát huyuy lực lớn nhất, nhưng mà ông ta không có pháp lực từ nhục thân tăng cường,cho nên uy lực giảm đi rất nhiều, vì vậy không đủ để khiến đám Phệ Linh hàosợ hãi rút đi, chúng vẫn bao vây xung quanh bọn họ, bay lượn vòng vòng phíaxa, chờ đợi cơ hội hành động.Số lượng Phệ Linh hào cực kỳ nhiều, bọn họ thì không thể một mực toàn tâmtoàn ý duy trì niệm tụng “Phục ma chân ngôn”.Càng đáng sợ hơn chính là, chúng nó bắt đầu cùng nhau phát ra âm thanh “Côcô” gấp gáp, âm thanh từ xa truyền đến đã ảnh hưởng đến tâm thần của bọn họ.Thấy tình trạng này, Dã Tiên tạm dừng niệm tụng chân ngôn, nói với Ô Ô: “Đitìm thi thể của Linh nhi, đốt thi đe dọa, nhìn thấy Linh nhi bị chúng ta giết chết,nhất định có thể hù dọa chúng nó rút lui, ít nhất có thể khiến chúng nó khôngdám tới gây chuyện trong một khoảng thời gian.”Ô Ô lập tức bay xuống chân núi, đào bới đất cát phía dưới.Lúc trước, thi thể ở trên núi, không thể cứ để phơi nắng như vậy, mùi quá khóngửi, cho nên tốt xấu gì cũng cần được thu dọn, đồng thời đem xuống chôn ởdưới chân núi.Một lúc sau, gã ta đào ra được thi thể của Tri Linh đại thánh, rồi làm theo lời DãTiên đã nói, đốt thi thể và phi thân đưa về phía đám Phệ Linh hào.Giống như Dã Tiên đã nói, nhìn thấy thi thể của Tri Linh, Phệ Linh hào sợ hãi,nhìn thấy ngay cả Yêu vương cũng bị những người này giết chết, chúng hoảngloạn, sợ hãi chạy trốn, tan tác rút đi như sóng thủy triều.Không bao lâu sau, ngoại trừ bóng dáng ở xa phía chân trời ra, tất cả Phệ Linhhào xung quanh đều đã chạy thoát.Đồng thời, màn sáng gợn sóng trong không trung cũng mờ dần đi rồi biến mất,ngọn núi này một lần nữa được kết giới khóa lại.Ô Ô mang thi thể đốt cháy đi xua đuổi Phệ Linh hào bị ngăn cách ở bên ngoài,khi gã ta quay đầu nhìn lại, thì đã không nhìn thấy ngọn núi đó đâu nữa, chỉ cósa mạc hoang vắng dưới ánh nắng mặt trời.Mà người ở bên trong kết giới vẫn có thể nhìn thấy gã ta, bọn họ tạm thời cũngkhông thể quản được gã, Hướng Lan Huyên trước tiên vén váy lên ngồi xổmxuống trước mặt Dữu Khánh, thi pháp kiểm tra, kết quả không phát hiện thấy cóvấn đề gì, khí tức hỗn loạn cũng đang khôi phục lại rất nhanh.Tay nàng còn chưa kịp buông ra khỏi cổ tay Dữu Khánh, Dữu Khánh đã yếu ớtmở to mắt ra, tỉnh lại, thở dài ra một hơi như trút được gánh nặng, hai ngườikhác cũng lần lượt tỉnh lại.Hướng Lan Huyên đảo mắt nhìn qua ba người, nghi hoặc hỏi: “Ba người cácngươi bị gì vậy, tại sao lại đột nhiên cùng ngất đi?”Dữu Khánh lúng túng, ấp a ấp úng, giả bộ hồ đồ, làm như vẫn chưa tỉnh táo lại,hai người khác lập tức học theo.Nhưng cuối cùng ba người lại bị Dã Tiên vạch trần, “Ba người các ngươi cóthân thể tà ma?”Những lời này vừa nói ra, mọi người giật nảy mình, vẻ mặt Hướng Lan Huyêntràn đầy kinh nghi.Ba sư huynh đệ bọn hắn không có thừa nhận, nói một cách chính xác là bangười hoàn toàn không biết.Nam Trúc nhanh chóng phản bác, nói: “Đại tộc trưởng, ngài không thể nói lungtung như vậy, chúng ta đang là người sống sờ sờ, tại sao lại biến thành tà machứ, chỉ là thân thể bị bệnh chưa khỏi mà thôi.”Lời này chính là khi dễ người ta bây giờ đã bị hủy hoại nhục thân, nếu là trướcđây gã chắc chắn không dám nói chuyện với đối phương như vậy.Dã Tiên hỏi: “Cái gì gọi là ‘Phục ma chân ngôn’? Chẳng phải khi nghe thấy‘Phục ma chân ngôn’, các ngươi liền gục xuống sao?”Ba sư huynh đệ ba tức thì trầm mặc, trong mắt cũng lộ ra nét kinh nghi, đặt taylên ngực tự hỏi, mình hẳn là không phải tà ma a?Nhưng bọn hắn đều biết rõ thân thể mình có điểm không bình thường, ví dụ nhưsau khi bị thương thì hồi phục cực kỳ nhanh.Hướng Lan Huyên trầm giọng hỏi: “Ta không tin trong lòng các ngươi không cóbiết gì, rốt cuộc thì các ngươi đã xảy chuyện gì?”Cả ba sư huynh đệ đều không biết phải giải thích thế nào.Đối mặt với việc Hướng Lan Huyên cứ một mực ép hỏi mãi, nghĩ đến việc mọichuyện đã đến tình trạng này rồi, tại trước mặt mấy người này, việc ba ngườimình từng ra vào các tiên phủ khác không phải là bí mật gì nữa, cuối cùng DữuKhánh cũng nói ra chuyện bọn hắn vô tình dính phải nước Địa tuyền, nói rằngba người bọn hắn đi khắp nơi tìm tiên phủ chính là vì để chữa bệnh.Mục Ngạo Thiết lại trở thành mẫu vật để cắt ra biểu diễn, phần da sau gáy bịrạch ra, vạch mở cho mọi người nhìn xem khúc xương hóa thành kim sắc kia.Sau khi biết được, mọi người vừa kinh ngạc vừa bùi ngùi.Hướng Lan Huyên coi như đã hiểu được lí do vì sao Dữu Khánh không muốnlưu lại đây, ít nhất đó là một trong những lí do quan trọng, Chư Yêu chi cảnhnày quả thực không thích hợp để ba người này sinh tồn, bọn hắn căn bản khôngthể chịu đựng được “Phục ma chân ngôn”, trừ khi giết sạch Phệ Linh hào, nếukhông bọn hắn gần như không có chút tự do nào, cũng không thể buộc bọn hắntại thắt lưng để một mực mang theo bảo vệ.Mà bệnh tình của ba người cũng đang dần trở nên tồi tệ hơn, đúng là cần phảitìm kiếm cách chữa trị, không thể ở lại đây lâu dài.Nàng nhìn sang Dã Tiên, hỏi: “Đại tộc trưởng có cách nào giải quyết nguy cơtiềm ẩn trên người bọn hắn hay không?”Dã Tiên không vội trả lời nàng, quay sang hỏi Dữu Khánh, “Bối cảnh của Đạithanh nữ không phải tầm thường, kiến thức của nàng cũng hơn xa ta, nếu cácngươi đã gặp nàng, lẽ nào không có thỉnh giáo nàng phương pháp cứu chữasao?”Dữu Khánh cười khổ, chỉ vào vết cắt mở ra nơi gáy Mục Ngạo Thiết, “Đã từngcắt ra tại trước mặt nàng. Bồng Lai sơn tà khí hoành hành, điều kiện có hạn,nàng lại bị vây khốn tại đó, không có biện pháp nào khác, ngay cả việc ta muốntìm Thiên tuyền để chữa trị, nàng cũng không chịu cung cấp manh mối, ngượclại còn khuyên ta không nên tự tiện xông vào những tiên phủ khác.”Dã Tiên: “Cho nên ngươi mới hỏi ta về Nhân tuyền?”Dữu Khánh gật đầu thở dài, “Nhân tuyền có lẽ có thể chữa khỏi, nhưng lại phảidùng toàn bộ tu vi để đổi.”Hành vi tu hành trung nhân, mọi người đều biết rõ hắn đích bối rối điểm ở đâu,thật vất vả được tới đích một thân tu vi, kia thế nhưng là sống yên phận đích cănbản, cả đời vinh nhục đích then chốt, không cái nào đương sự có thể dễ dàngbuông tha.Đối sự tình đại khái có sở lý giải đích Hướng Lan Huyên nhìn một cái ngoạigiới, nhìn thấy khắp nơi bay tới bay lui sốt ruột đích Ô Ô, lên tiếng đạo: “Hảorồi, chờ đi ra ngoài liễu nói tiếp đi.”Nàng lại lần nữa thủ bấm chỉ quyết, yên lặng thi triển thuật pháp, chỉ chốc látsau, trong tay liền ngưng tụ ra liễu một đoàn tia sáng, một tay kia cấp tốc từtrong đó vẫy ra từng đạo lưu quang đánh trúng liễu hư không kết giới, lệnh nólần nữa bày biện ra tới.Chân linh bạch quang trung đích Dã Tiên nhìn về phía thần sắc của nàng cóchút phức tạp.Dữu Khánh đám người thì âm thầm sách sách, phát hiện Dã Tiên tên gia hỏanày có điểm không trung thực.