Đán châu Cẩm quốc, bên ngoài một tòa đình viện trong châu thành, một nhómngười áo xám men theo cảnh đêm nhanh chóng vây kín, sau đó, có kẻ leotường, có người trực tiếp phá cửa, bọn họ trực tiếp xông vào không chút kiêngnể gì.Nghe tiếng động, ba sư huynh đệ Dữu Khánh rút kiếm chạy ra khỏi phòng.Bách Lý Tâm cũng bay lên nóc nhà, giương cung súc thế sẵn sàng bắn tên,nhưng trên dây cung chỉ có ba mũi tên, mà số người áo xám bao vây nơi này ítnhất phải có hơn trăm.Sau khi nhìn thấy rõ ai là kẻ tới, nàng cũng không dám bắn tên ra, tất cả đều làngười của Ty Nam phủ, nàng làm sao dám hành động lỗ mãng.Trên trời trăng sáng trong veo, dưới đất giương cung bạt kiếm.Sư huynh đệ ba người liếc mắt nhìn nhau, phát hiện thấy chuyện gì phải đếncuối cùng đã đến, hiện tại bọn hắn chỉ có thể đặt hi vọng vào sự sắp xếp củaHướng Lan Huyên thật sự có ích.Nơi này là nhà riêng của Bách Lý Tâm, hiện tại nàng đang làm hộ vệ giữ nhàcho một nhà giàu có trong thành Đán châu này. Hầu hết thời gian nàng đều ở lạitrong nhà của gia đình hào phú đó, chỉ những ngày nghỉ ngơi nàng mới trở vềkhông gian riêng tư của mình. Dù sao, nhà ở thế tục có đắt đỏ đến đâu cũngkhông đắt đối với tu sĩ cấp bậc như nàng.Lúc trốn khỏi Đại Hoang Nguyên, ba sư huynh đệ bọn hắn thực sự không biếtnên chạy đi đâu, nói ra thì bọn hắn tựa hồ quen biết không ít nhân vật cao cấp,nhưng khi thực sự cần tìm sự giúp đỡ thì hầu như không có ai, nhất là trong loạichuyện này.Nghĩ tới nghĩ lui, bọn hắn chỉ có thể tìm đến Bách Lý Tâm để hoàn thành lờidặn dò của Hướng Lan Huyên, không còn nơi nào thích hợp hơn.Bọn hắn sử dụng Thiên Dực lệnh dùng tốc độ nhanh nhất bay tới đây, mặc dùquá trình kích hoạt rất mệt mỏi, bọn hắn hì hục kêu gào “Dực” ít nhất hàng ngànlần, nhưng tốc độ quả thực rất nhanh.Sau khi bí mật đến được chỗ ở của Bách Lý Tâm, bọn hắn cố ý một lần thoángbộc lộ hành tung, kết quả chỉ ngay ngày hôm sau liền bị người của Ty Nam phủtìm tới cửa.Dữu Khánh có phần nghi ngờ nơi này của Bách Lý Tâm đã bị người theo dõi từtrước.Đám người đứng chắn ở phía trước tách ra, một người đàn ông gầy đét như bộxương khô bước tới, ánh đèn lồng rọi sáng khuôn mặt, mấy sư huynh đệ bọnhắn không xa lạ với người này, đó chính là Mông Phá, người chấp chưởng Tiềnty của Ty Nam phủ.Nhận được thông tin, Mông Phá lập tức từ Đại Hoang Nguyên khẩn cấp chạytới, muốn tận mắt xác nhận, phát hiện thấy đúng là mấy người Dữu Khánh, mặtlão ta không biểu cảm nói: “Thám Hoa lang, chúng ta lại gặp mặt.”Dữu Khánh nhanh chóng ra hiệu cho mấy người bên hắn bỏ vũ khí xuống, trakiếm vào vỏ, sau đó chắp tay nói: “Mông tiên sinh, vì sao lại hưng sư độngchúng như thế, đám tiểu nhân vật chúng ta rất sợ hãi a.”Mông Phá: “Đi theo chúng ta một chuyến đi.”Lão ta nhấc tay ra hiệu, lập tức có người cầm mấy cái túi đen tới, muốn nhốtbọn họ hắn vào trong bao đem đi.Mấy sư huynh đệ nhanh chóng tựa lưng vào nhau, Bách Lý Tâm cũng nhảyxuống từ mái nhà, cùng đề phòng với bọn hắn.Dữu Khánh trầm giọng hỏi: “Đây là ý gì?”Đúng vào lúc này, bên ngoài có một người áo xám vội vã đi tới, thì thầm bên taiMông Phá: “Người của Đại Nghiệp ty và Thiên Lưu sơn đã đến, đều đã vàothành rồi.”“Xem ra bên trong chúng ta có không ít kẻ miệng lưỡi không sạch sẽ a…” Vẻmặt Mông Phá đầy âm trầm lẩm bẩm một câu, ngay sau đó nhìn chằm chằm vàomấy người Dữu Khánh, nói: “Không đi cũng được, xử lý công việc ở đây luônđi.”Lão ta vung tay lên, một đám người xông lên, trực tiếp bắt giữ mấy người DữuKhánh lại.Không lâu sau, người của Đại Nghiệp ty và Thiên Lưu sơn cũng lần lượt khôngmời tự đến, trước sau cứng rắn xông vào, cưỡng ép tham gia thẩm vấn đámngười Dữu Khánh. Người của Ty Nam phủ không đồng ý cũng không được,Hướng Lan Huyên và Ô Ô không phải là người của Ty Nam phủ, sau khi haingười ra khỏi tiên phủ, Ty Nam phủ cũng cưỡng ép tham gia thẩm vấn, loạichuyện chết cũng phải chen tay vào này, không thể từ chối.Cuộc thẩm vấn này mất hết cả đêm, kéo dài cho đến hừng đông.Đối với chuyện về tiên phủ, ba người một mực nói không biết, tất cả đều đẩycho Thiên Vũ.Nhất là Bách Lý Tâm, nàng càng khẳng định mình không biết gì cả, nói rằng bangười Dữu Khánh không nói cho mình biết bất kỳ điều gì, bọn hắn chỉ bí mậtđến chỗ nàng ở tạm.Bất kể là từ lời khai của Bách Lý Tâm, hay là những lời thổ lộ của ba sư huynhđệ, bọn hắn đều đã tới đây trước ngày Chư Yêu chi cảnh mở ra một ngày.Chuyện bọn hắn chạy trốn khỏi Ô Lạc tộc tự nhiên cũng là do Thiên Vũ saikhiến, bởi vì Thiên Vũ bắt người của hắn để uy hiếp. Còn về phần vì sao ThiênVũ lại làm như vậy, bọn hắn không biết, Thiên Vũ không nói cho bọn hắn biết.Ba phương thế lực còn truy hỏi tung tích của Hướng Chân, ba sư huynh đệ bọnhắn nói cho họ biết, Hướng Chân được bọn hắn ủy thác đi đến U Nhai, bởi vìThiên Vũ nuốt lời, đã quá thời hạn nhưng vẫn không thả người của hắn, khôngtuân hứa hẹn như thế, cho dù đắc tội với Thiên Lưu sơn bọn hắn cũng đành đểĐào Hoa cư tuân theo quy củ của U Giác phụ, cầu xin U Nhai hỗ trợ.Sau khi bị thẩm vấn cả một đêm, bọn hắn còn bị giam lỏng ở trong tòa đìnhviện này ba ngày.Đến sáng ngày thứ tư, khi bọn hắn đẩy mở cửa phòng ra thì phát hiện thấy bênngoài đã không còn một bóng người, tìm khắp trong ngoài khu nhà, nhận rangười của ba thế lực đã lặng lẽ rút hết đi.Nói cách khác, bọn hắn đã được trả tự do.“Việc này cứ trôi qua như vậy sao?” Nam Trúc có phần không thể tin nổi,chuyện lớn như vậy mà có thể bỏ qua dễ dàng như thế sao.Mấu chốt là, bọn hắn cũng không bị ủy khuất gì.“Chắc hẳn là vậy?” Dữu Khánh cũng rất kinh ngạc, không nghĩ tới sự sắp xếpcủa Hướng Lan Huyên lại hiệu quả như thế.Bọn hắn không hiểu là bởi vì có rất nhiều chuyện bọn hắn không thể biết được,mà ở tầng cấp của Hướng Lan Huyên lại biết rõ ràng, Hướng Lan Huyên biết rõthái độ của Lạc Vân Phinh và Lý Đông Tân đối với chuyện hôn nhân của DữuKhánh, chỉ cần không có gì vấn đề lớn, bọn họ sẽ không làm ra chuyện thà sailầm còn hơn bỏ sót như với những kẻ khác.Và Thiên Vũ là người của Thiên Lưu sơn, chỉ cần U Nhai xuất thủ, Thiên Lưusơn không thể không đưa ra lời giải thích rõ ràng, nên nếu không có vấn đề gìlớn, Thiên Lưu sơn cũng sẽ không làm ra hành động kiểu dằn mặt U Nhai vàolúc này.Nam Trúc xoa xoa ngực, thở phào nhẹ nhõm, “Vậy chúng ta đã có thể yên tâmtrở về rồi phải không?”Đêm tối ngày hôm kia, bọn hắn đã nhận được thông tin do Tiểu Thanh truyềntới, thông tin được Đầu To đưa từ ngoài thành truyền về đây, U Nhai đã cứuTrùng Nhi và Tiểu Hắc ra rồi, Đại Hắc cũng đã âm thầm quay trở về U Giácphụ.Dữu Khánh nhìn chằm chằm Nam Trúc, sắc mặt gã đang rất không bình thường,hỏi: “Thân thể của ngươi sao rồi?”Lần này, sau khi ra hỏi Chư Yêu chi cảnh liền phát hiện thấy tình trạng vếtthương của Nam Trúc có phần không như trước, mãi vẫn chưa thể khỏi hẳn,điều này rất không bình thường, theo lý thuyết, sau khi bị thương bọn hắn hẳn làcó thể khôi phục lại rất nhanh mới đúng.Bọn hắn vốn tưởng rằng mình có thể tiếp tục bị thương, tiếp tục nhanh chóngkhỏi hẳn, cho rằng thân thể bọn hắn mãi mãi có năng lực khôi phục lại rấtnhanh, nhưng hiện tại, mơ hồ cảm thấy dường như mình đã mơ tưởng nhiều.Nam Trúc: “Vẫn như cũ.”Dữu Khánh: “Vậy dưỡng khỏi thương thế rồi hãy đi.”Nam Trúc vỗ ngực, “Không sao, di chuyển sẽ không có vấn đề gì.”Dữu Khánh hơi trầm mặc, “Gần đây, trạng thái của ta có chút không thích hợp.”Mấy người ngẩn ra, đều nhìn chằm chằm vào hắn, Bách Lý Tâm hỏi: “Thân thểcủa ngươi cũng có vấn đề à?”Dữu Khánh lắc đầu, “Là trạng thái tinh thần, gần đây ta luôn có một loại cảmgiác minh ngộ mông lung, dường như nắm bắt được điều gì đó, ta tự hỏi khôngbiết có phải sắp đột phá rồi hay không.”“A?” Nam Trúc thất thanh, Bách Lý Tâm và Mục Ngạo Thiết cũng rất chấnđộng.Nam Trúc truy hỏi: “Thật hay giả, ngươi đừng làm bọn ta sợ?”Đây là một chuyện rất ghê gớm, đại đa số người cả đời đều bị vây khốn tại cảnhgiới Sơ Huyền, khó thể bước vào cánh cửa huyền diệu khó giải thích gọi là“Thượng Huyền” kia, nếu như trong đám người bọn hắn xuất hiện một tu sĩThượng Huyền, điều này không chỉ có ý nghĩa phi phàm, thực lực tổng thể cũngsẽ lập tức tăng lên một tầng thứ khác.Đối với bọn hắn, đây thực sự là một tin tức khiến người kích động, là điều màbiết bao nhiêu người cả đời chỉ có thể ngộ không thể cầu.