Trong lãnh thổ Cẩm quốc, hai tỷ muội muốn đi đến đâu, đó chỉ là chuyện mộtcâu nói.Rất nhanh, ngay trong ngày hôm đó các nàng đã đến được thành Đán châu bằngđường không. Thấy trời đã tối, họ liền ở lại qua đêm, sáng sớm hôm sau mới đigõ cửa khu nhà kia.Người mở cửa là Bách Lý Tâm. Trong lúc nhất thời Bách Lý Tâm không nhậnra các nàng, “Các ngươi tìm ai?”“Này, chúng ta đã gặp nhau tại Triêu Dương đại hội, thôi được, nhờ ngươi nóivới Thám Hoa lang, nói là người thực hiện ước hẹn Thiên Tộc sơn đã tới, hắn tựnhiên sẽ biết được chúng ta là ai.”Văn Nhược Vị phất tay, để cho nàng nhanh chóng đi vào thông báo.Bách Lý Tâm nói các nàng chờ một chút, đóng cửa lại đi vào thông báo tìnhhình.Chỉ chốc lát sau, cổng lại mở ra, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết cùng xuất hiện,hai người từng gặp hai tỷ muội các nàng tại Thiên Tộc sơn, biết rõ hai nàng làngười có chút bối cảnh.“Thì ra là nhị vị Thượng cô nương, thất kính thất kính.” Nam Trúc gật đầukhom người, cười ôn hòa nói, “Rất không khéo, từ ngày hôm qua đã bắt đầu bếquan, hơn nữa là đại bế quan. Chúng ta còn sợ không hộ pháp được tốt, làm saodễ dàng quấy rầy chứ.”Đều là người trong giới tu hành, biết rõ sự quan trọng của việc đại bế quan, VănNhược Vị hoài nghi, “Trùng hợp như thế ư? Không phải là muốn lừa gạt chúngta, mượn cớ này lảng tránh chứ?”Nam Trúc cười khổ, “Ta biết rõ các ngươi có quan hệ rất tốt với Vạn Hoa bảobảo chủ, các ngươi có thể tìm tới nơi này, chắc hẳn có liên quan với Ty Namphủ nha, chúng ta chạy cũng chạy không được, lừa các ngươi thì được cái gìsao?”Hai nữ suy nghĩ thấy cũng đúng, Chung Nhược Thần hỏi: “Lúc nào hắn xuấtquan?”Nam Trúc lắc đầu, “Trước lúc nhập quan không có dặn dò gì, chắc hẳn là khôngxác định được thời gian.”Chung Nhược Thần quay đầu nhìn chằm chằm vào căn phòng lân cận, “Chúngta chờ ở ngay bên cạnh.”Nói xong liền xoay người đi đến, cũng không quan tâm căn phòng đó là của ai,có đồng ý hay không, hai nàng ở tại Ty Nam phủ đã lâu, đối với nàng mà nói,loại vấn đề này đã không còn là vấn đề nữa, chỉ cần nàng muốn, tự nhiên cóngười sẽ sắp xếp ổn thỏa.Những ngày sau, mỗi buổi sáng Văn Nhược Vị đều đến cửa hỏi thăm.Đến sáng ngày thứ bảy, khi mặt trời vừa mới mọc lên, ánh nắng vàng tỏa sángkhắp bầu trời Đán châu thành, Dữu Khánh cuối cùng cũng mở cửa bước ra, sắcmặt rạng ngời, tinh thần sung mãn. Hắn cất bước đi xuống bậc cấp, khoan khoáinghênh đón những giọt sương sớm long lanh, giang rộng hai tay tận hưởng bầukhông khí trong lành.Lúc này, tinh khí thần của hắn xán lạn đầy năng lượng và sức sống, râu ria xồmxoàm mấy ngày không cạo cùng chút ria mép hèn mọn trên mặt cũng bị nhấnchìm.Đang ở trong đình viện làm hộ pháp, Mục Ngạo Thiết vừa nhìn thấy trạng tháicủa hắn, lập tức nhận ra được gì đó.Nam Trúc nghe thấy tiếng động đi ra ngoài, vươn đầu nhìn tới, lập tức chạy đếnhỏi: “Đã đột phá rồi à?”Dữu Khánh mỉm cười gật đầu.“Hắc!” Nam Trúc dùng sức dùng quyền thay chưởng đấm bốp một cái, vô cùngkích động, đi vòng xung quanh quan sát hắn, “Nói đi, nhanh nói xem, cảm ngộThượng Huyền như thế nào?”Dữu Khánh cười ha hả, “Ta không nói ra được rõ ràng, tuy nhiên…” Hắn ngẩngđầu ưỡn ngực, tràn đầy ý chí chiến đấu, “Không biết trong Đán châu thành nàycó Thượng Huyền nào hay không? Hôm nào phải tìm cơ hội lãnh giáo mộtchút.”Bộ mặt tiểu nhân đắc chí lại bộc lộ ra rồi, vừa đắc chí liền hung hăng, cảm thấymình đã có thực lực, muốn tìm người khiêu khích một phen.Đúng vào lúc này, Bách Lý Tâm từ nguyệt môn đi đến.Nam Trúc vừa nhìn thấy nàng tới, liền đoán được là có chuyện gì, cười hắc mộttiếng, “Đã có sẵn người cho ngươi thử tay nghề, nhưng với tu vi của ngươi hiệnnay, e là chướng mắt.”Có ý gì? Dữu Khánh nghi hoặc không hiểu.Bách Lý Tâm thấy hắn đã xuất quan, cũng nóng lòng muốn biết rõ tình hình bếquan, “Đột phá rồi ư?”Dữu Khánh lại vui vẻ gật đầu, thực tế hắn cũng cực kỳ mừng rỡ, không nghĩ tớimộng tưởng đã thành sự thật, muốn dè dặt một chút cũng khó.“Chúc mừng.” Bách Lý Tâm vừa ước ao vừa chân thành chúc mừng, đây có thểlà mục tiêu tu hành cả đời này của mình, tiếp đó nàng nói tới việc chính, “Bênngoài có hai cô nương xinh đẹp tới đây, nói là tới thực hiện lời ước ở Thiên Tộcsơn. Hai nàng tới đây ngay sau ngày ngươi bế quan. Hàng ngày đều tới đây tìmngươi.”Dữu Khánh hơi chút sửng sốt rồi mới kịp hiểu ra, quay đầu hỏi hai vị sư huynh,“Tỷ muội Thượng thị tới à?”Mục Ngạo Thiết gật đầu, Nam Trúc không để trong lòng, nhún vai nói: “Cứmuốn tìm kích thích, mỗi ngày đều tới, chúng ta cũng không còn cách nào, gặphay không tùy ngươi.”Dữu Khánh suy nghĩ một chút, nói: “Có thể xuất hiện tại Thiên Tộc sơn, còn cóthể tìm tới nơi này, hiển nhiên là có bối cảnh, gặp đi, cùng lắm thì để các nàngtriệt để hết hi vọng, cho mời vào đi.”Bây giờ tu vi đã đột phá đến Thượng Huyền, hắn không ngại vùng vẫy chấnđộng, tránh để bị dây dưa hoài.Bách Lý Tâm ừ một tiếng, bước nhanh rời đi.Nam Trúc cũng cười hắc hắc vui vẻ, “Ta phát hiện thấy tỷ muội Thượng thịthực sự không may, tại Triêu Dương đại hội đã thua dưới kiếm của lão ThậpNgũ, bây giờ lại cắm đầu đụng vào lúc tu vi của lão Thập Ngũ đã đột phá đếncảnh giới Thượng Huyền. Chậc chậc, thật vội vàng tìm kích thích.”Người tới có thân phận và địa vị, mấy người cùng nhau đến phòng khách chínhsảnh để tiếp khách, nhằm tỏ lòng kính trọng.Sau một hồi chờ đợi, đôi tỷ muội đó mới khoan thai đi tới, không phải họ đếnchậm, mà là được biết Dữu Khánh đã xuất quan, Văn Nhược Vị đi gõ cửa tìmliền nhanh chóng trở về gọi tỷ tỷ cùng đi.Khách và chủ gặp gỡ nhau tại trong phòng khách, Văn Nhược Vị vừa nhìn thấyDữu Khánh, liền cười đến nỗi hai mắt thành hình trăng khuyết, trên mặt hiện ramá lúm đồng tiền, để lộ hàm răng trắng tinh, còn vẫy vẫy chào hỏi.Chung Nhược Thần là lần đầu nhìn thấy bộ dạng râu ria xồm xàm của DữuKhánh, vô thức nhìn kỹ một hồi.“Thượng cô nương.”“Trương huynh.”Dữu Khánh và Chung Nhược Thần chắp tay khách khí chào nhau. Văn NhượcVị nhìn cảnh nảy trong mắt lộ vẻ quái lạ, lập tức trong đầu tưởng tượng ra cảnhhai người bái thiên địa.Dữu Khánh muốn đãi khách chu đáo, mời ngồi đãi trà hay gì gì đó, nhưngChung Nhược Thần không có ý định trò chuyện với hắn, nàng thực sự cũngkhông biết phải nói chuyện gì, liền trực tiếp từ chối những chuyện khách sáo đó,nói thẳng: “Trương huynh, có thể thực hiện lời hứa hẹn tại Thiên Tộc sơn đượcchưa?”Nữ nhân này đúng là chạy tới tìm kích thích… Dữu Khánh trong lòng thầm nói,tu vi của hắn vừa mới đột phá đến Thượng Huyền, đang định ra ngoài gâychuyện, không nghĩ tới lại có người chủ động tới cửa khiêu khích, không phảiđến tìm kích thích thì là gì?Lần trước ở tại Triêu Dương đại hội, hắn coi như là thắng hiểm, cho nên hắncũng công nhận thực lực của nữ nhân này, nếu động thủ lại lần nữa, hắn cũng sợxảy ra chuyện không mong muốn, ít nhất là sẽ không dễ dàng chiến thắng.Nhưng bây giờ hắn đã có tâm tính của kẻ hoàn toàn trên cơ.Hắn đã hạ quyết tâm sẽ dùng sức mạnh ức hiếp kẻ yếu, muốn cho đối phươngmột bài học, để đối phương biết rõ cái gì gọi là thiên phú tu hành.Trong lòng hắn có sự đắc ý của người nắm chắc thắng lợi, nhưng mặt ngoài thìhắn lại càng làm ra vẻ rất khiêm tốn, “Tại Triêu Dương đại hội hoàn toàn là maymắn. Tại Thiên Tộc sơn, ta đã nhận thua Thượng cô nương. Lần này, một lầnnữa ta cầu Thượng cô nương bỏ qua cho, tại trước mặt Thượng cô nương,Trương mỗ cam bái hạ phong!”Hắn chắp tay khom người, như thể chân thành nhận thua.Đương nhiên, hành động này cũng là bởi vì hắn đoán được đối phương có bốicảnh bất phàm, nếu không thì đã trực tiếp ra tay giáo huấn, bây giờ hắn làm nhưvậy, sau đó cho dù có dạy cho đối phương một bài học, hắn cũng là ngườichiếm lý.Ôi chao! Nam Trúc ở bên cạnh nhịn không được cảm thấy buồn cười, nhìn thấybộ dạng nghiêm túc nề nếp của Dữu Khánh, gã liền biết là hắn cố ý bày trò, biếthắn đang cố nhịn.Chung Nhược Thần răng ngà cắn môi, khuôn mặt có chút ửng đỏ, biết rằng nếunhư mình tiếp tục hùng hổ ép người ta, thì mình sẽ thuộc về loại vô lý khôngbuông tha người, nhưng nàng thật sự không thể nuốt trôi được nỗi ấm ức đó.Nàng cũng biết sau Triêu Dương đại hội, có rất nhiều người nói rằng vị ThámHoa lang trước mắt này là thiên chi kiêu tử văn võ đều đệ nhất.Và điều nàng muốn làm chính là khiến vị Thám Hoa lang này biết được, tạitrong chuyện tu hành, ai mới là thiên chi kiêu tử chân chính, Thám Hoa langnhà ngươi cũng có điểm không bằng ta!Với khoảng thời gian nàng dành cho tu hành, tuổi còn trẻ như vậy liền có thểđột phá đến cảnh giới Thượng Huyền, nàng biết là điều hiếm có, nàng biết điềunày đủ để mình kiêu ngạo về bản thân, nàng càng muốn để cho vị Thám Hoalang trước mắt này biết rõ!Vì vậy, nàng cắn răng làm ra chuyện hùng hổ ép người, “Trương huynh, ngươiđịnh nói chuyện không giữ lời, muốn thất hứa sao?”Dữu Khánh làm bộ làm tịch than thở: “Thượng cô nương, ta đã chịu thua, ngươilại cứ ép ta như thế, tội gì chứ?”Chung Nhược Thần nỗ lực hết sức để cho mình bình tĩnh, nói: “Ta chỉ hỏingươi, có phải là muốn thất hứa hay không?”Nếu là cao thủ nào khác nói lời như vậy, Dữu Khánh có lẽ thật sự có thể cođược dãn được, nhưng với người trước mắt, hắn tự nhiên lập tức ngẩng đầu ưỡnngực nói: “Đầu ta có thể đứt, máu có thể chảy, nhưng tuyệt đối không thể nóikhông giữ lời. Nếu như Thượng cô nương đã kiên trì như thế, ta phụng bồi làđược!”Đôi mắt to của Văn Nhược Vị vụt sáng, nhìn Dữu Khánh với ánh mắt đồngcảm, như thể muốn nói ngươi sắp thê thảm rồi.Cuối cùng đã chờ được đến thời khắc này, ngực Chung Nhược Thần phậpphồng kịch liệt một cái, cố kìm nén sự kích động trước khi rửa sạch được sỉnhục, nỗ lực hết sức để cho mình giữ bình tĩnh, nói: “Nơi này ở trong thành,không tiện giao đấu, có dám ra ngọn núi phía đông thành đánh với ta một trậnhay không?”Dữu Khánh nhìn chằm chằm khuôn mặt ôn nhu của nàng, bình tĩnh thản nhiênnói: “Ta cũng muốn vậy, nhưng không dám yêu cầu.”Chung Nhược Thần lập tức xoay người rời đi, Văn Nhược Vị cười hì hì bướcnhanh đuổi theo, sắp có trò vui để xem rồi.