Sợ gây ra sự náo động không cần thiết, ba vị bảo chủ không có rời đi qua đạisảnh mà đi vòng qua cửa hông.Nhưng bọn họ vừa mới bước ra cửa không bao lâu thì một tên thủ hạ đuổi kịp,“Ba vị gia chủ dừng bước, có việc muốn bẩm báo.”Mấy người dừng bước quay đầu lại, Ngô Uyên Bản hỏi: “Chuyện gì vậy?”Người tới nhỏ giọng bẩm báo, “Vừa rồi, tình cờ nghe được khách nhân trongđại sảnh bàn tán, nói rằng trong nhóm người tới gây sự ở bên ngoài, có ngườinhận ra được một người trong đó là vị thanh niên người làm của Đào Hoa cư tạiU Giác phụ.”Ba vị bảo chủ quay mặt nhìn nhau, tuy rằng cách U Giác phụ chín trăm dặm,nhưng xét theo tình hình địa phương, bọn họ coi như là hàng xóm thân cận củaU Giác phụ, cho nên bọn họ đương nhiên cũng biết rõ Đào Hoa cư.Không cần nhiều lời nữa, ba vị bảo chủ đột nhiên nhanh chóng rời đi, đi thẳngđến cổng vào sơn trại.Mặc dù vội vàng đi đến cổng vào, nhưng bọn họ vẫn chưa trực tiếp lộ mặt, màlặng lẽ đi lên tường trại, phất tay ra hiệu cho chúng thủ hạ không nên để lộ ra sựkhác thường, lẳng lặng nấp ở sau tường, len lén lộ mắt quan sát bên ngoài.Đám bảo vệ ở trên tường tự nhiên đều âm thầm kinh ngạc, không biết cóchuyện gì lại có thể khiến cho ba vị gia chủ ở ngay nhà mình mà phải lén lútgiống như ăn trộm.Sau khi đã xác nhận được tướng mạo và khuôn mặt của ba người Dữu Khánh,ba vị bảo chủ lần lượt rụt đầu lại, ngồi xổm ở phía sau bức tường, Ngô UyênBản đưa ánh mắt dò hỏi, An Di và Tô Thu Tử đều khẽ gật đầu, vẻ mặt NgôUyên Bản tức thì trở nên nghiêm túc.Nhìn thấy đám thủ hạ trên đầu tường đang nhìn bọn họ với ánh mắt quái lạ, NgôUyên Bản lại phất phất tay ra hiệu rồi mang theo hai người lặng lẽ rời đi, khôngcòn cách nào khác, đây không phải chỗ nói chuyện.Đi vòng nửa vòng trên đầu tường, sau khi đã rời khá xa, ba người nói bảo vệ ởgần đây tránh đi, tiếp đó Ngô Uyên Bản mới trầm giọng hỏi: “Các ngươi xácnhận đó là người của Đào Hoa cư?”An Di gật đầu, “Ta đã từng đến Đào Hoa cư, không sai, tên người làm da trắngthịt non trông còn xinh đẹp hơn nữ nhân đó quá đặc thù, quá dễ nhận ra, sẽkhông nhìn sai.”Với ánh mắt khác lạ, Tô Thu Tử vuốt chòm râu cất tiếng lẩm bẩm: “Đích thânThám Hoa lang tới đây, không nghĩ tới Thám Hoa lang sẽ đích thân tới TamTiên bảo chúng ta.”“Người nào?” Ngô Uyên Bản và An Di đồng thanh hỏi.Vẻ mặt Tô Thu Tử phức tạp, nói: “Tên dẫn đầu để ria mép đó chính là tài tử đệnhất thiên hạ A Sĩ Hành đại danh đỉnh đỉnh, mà người ta gọi là Thám Hoalang.”An Di rất kinh ngạc, thốt lên: “Tên để ria mép nhìn hèn mọn đó làm sao có thểlà Thám Hoa lang, không phải nói là Thám Hoa lang ngọc thụ lâm phong sao?Lão Tam, ngươi xác định ngươi không nhìn lầm chứ? Thám Hoa lang làm saocó khả năng đích thân đến chỗ tàn tạ chúng ta chì vì một chút chuyện nhỏ chứ?”Khi cô ta đến Đào Hoa cư, cũng rất muốn nhìn xem vị Thám Hoa lang danhdương thiên hạ đó trông như thế nào.Tài tử đệ nhất thiên hạ a, nữ nhân nào mà chẳng muốn làm quen chứ?Vứt quan bỏ đi ngay dưới mí mắt của Hoàng đế lão nhi, từ chối hôn nhân với đệtử của Địa Mẫu, còn mở ra tiên phủ, đủ các loại trải nghiệm tụ tập lên một thân,hoàn toàn là một nhân vật truyền kỳ, có ai mà không muốn làm quen chứ?Huống chi còn ở gần như vậy, nhưng mà tại Đào Hoa cư, Dữu Khánh lại rất ítkhi lộ mặt với người ngoài, cô ta đến đó mấy lần đều không thể gặp được.Cô ta cũng không thể cứ một mực canh chừng tại U Giác phụ.Ngô Uyên Bản cũng có nghi ngờ tương tự, người đó sẽ đến đây ư?Tô Thu Tử thở dài nói: “Ta nhiều lần đi tới Đào Hoa cư, mặc dù chưa từng gặphắn, nhưng khi hắn đề danh Bảng Vàng thì ta ở tại kinh thành Cẩm quốc nhìnxem náo nhiệt, thời điểm hắn cưỡi ngựa dạo phố thì ta nhìn thấy rất rõ ràng, còntừng đứng tại bên đường vẫy tay với hắn, hắn cũng từng gật đầu chào hỏi ta, talàm sao có thể nhận lầm. Bây giờ tuy rằng hắn có để hai chùm ria mép, trôngcũng trưởng thành hơn một ít, nhưng đó chính là hắn không còn nghi ngờ gìnữa, huống hồ còn có người làm của Đào Hoa cư cùng đi theo, vậy thì càngkhông sai.”Nghe gã nói như thế, Ngô Uyên Bản và An Di đều cảm thấy chắc hẳn đúng rồi,hai người đương nhiên cũng biết rõ nguồn gốc danh hiệu “Bất Đệ tiên” của lãoTam, ngậm hờn với nhiều lần thi rớt, thực sự là không cam lòng, mặc dù đã lênmột con đường khác, nhưng thứ không chiếm được vẫn luôn canh cánh tronglòng, mỗi khi đến thời điểm Ân quốc hay Cẩm quốc đề danh Bảng Vàng, gã đềusẽ không ngại cách xa ngàn chạy đến nhìn xem náo nhiệt.Mà sau mỗi lần trở về, gã đều sẽ thở dài thườn thượt một khoảng thời gian.Đặc biệt là sau khi trở về từ kỳ đại khảo mà Thám Hoa lang dương danh, gãcàng đau xót mắng hoàng đế Cẩm quốc là “Cẩu hoàng đế”.Chính là sau lần đại khảo đó, mỗi lần đến Ân quốc và Cẩm quốc nhìn xem náonhiệt thi cử xong, khi trở về gã đều sẽ treo câu “Thời lai tử khí sơn hà động,cùng kinh hạo thủ mãn giang hồng” ở trên miệng, nói rằng những câu thơ mô tảkhung cảnh sôi nổi và hoành tráng của kỳ đại khảo động lòng người như vậy vềsau không ai vượt qua được, tài tử đệ nhất thiên hạ quả nhiên là tài tử đệ nhấtthiên hạ.Gã cũng thường thương cảm cho bản thân mình, nói rằng đời này mình khôngcó khả năng viết ra được câu thơ hay như thế.Chênh lệch quá lớn khiến gã thỉnh thoảng lại thấy buồn.Cho nên, khi gã xác nhận đó chính là Thám Hoa lang, tự nhiên sẽ không sai.An Di không thể không khuyên Ngô Uyên Bản suy nghĩ lại, “Đại ca, Thám Hoalang là nhân vật như thế nào? Vứt quan bỏ đi ngay trước mặt Hoàng đế lão nhi,không cúi đầu trước quyền quý, nếu hắn muốn kiếm tiền, hắn chỉ cần động bútlà được, không cần vì một chút tiền nhỏ mà cố ý chạy đến dương oai ở chỗchúng ta. Xem ra, phía bên Tam Tiên bảo chúng ta quả thực có kẻ có mắt khôngtròng đi chọc giận hắn, nếu không, loại người muốn gặp mặt một lần cũng khónhư hắn làm sao có khả năng đến chỗ chúng ta đòi nợ.”Tô Thu Tử gật đầu, “Đúng vậy, chỉ vì chút tiền ít ỏi đó, người ta không đánglàm như vậy, danh tiếng của người ta đáng giá hơn chút tiền đó biết bao nhiêulần.”Sắc mặt Ngô Uyên Bản cũng sa sầm xuống, “Là ai làm? Cướp ba nghìn vạnlượng mà không báo cáo!”Đã không nhận được lợi ích, gây ra phiền phức lại còn bắt bọn họ phải gánhchịu trách nhiệm, chỉ nghĩ đến liền thấy bực mình.An Di: “Mừng sinh nhật Đại ca, đại xá ba ngày, rõ ràng đã ra lệnh trong lúc đạixá không được động thủ, dám động thủ chính là trái lệnh, kẻ nào đã làm trái tựnhiên sẽ không báo cáo.”Ngô Uyên Bản nghiến răng nói: “Điều tra cho ta, điều tra cho rõ ràng, để ta xemlà kẻ nào to gan làm chuyện đó.”Tô Thu Tử: “Điều tra tự nhiên là phải điều tra, nhưng hiện tại người ta chỉ chochúng ta thời gian nửa nén hương, với chừng đó thời gian chúng ta không cókhả năng điều tra ra chân tướng. Người ta đang chờ chúng ta giải thích, chúngta nên ứng phó xong việc trước mắt đã, về sau lại nói đến chuyện điều tra.”Ngô Uyên Bản: “Các ngươi cảm thấy phải giải thích việc này như thế nào?”Tô Thu Tử: “Chẳng phải chỉ là ba nghìn vạn sao? Cũng không tính nhiều, chúngta ứng ra trước đi, về sau bắt được là kẻ nào làm, tự nhiên sẽ bắt hắn bù đắplại.”An Di cau mày, hình như muốn phản đối gì đó, nhưng cuối cùng không có hérăng.Ngô Uyên Bản ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn Tô Thu Tử, “Lão Tam, ngươi đừng cónghe nói đến Thám Hoa lang đầu óc liền nóng lên được không hả? Nếu chỉ làcướp tiền của Thám Hoa lang thì rất dễ xử lý, đừng nói là ba nghìn vạn, cho dùcó đưa gấp đôi cũng không sao cả, nhưng chuyện chúng ta đang nói lúc này làcướp tiền của Đào Hoa cư, nếu chúng ta trả khoản tiền đó, chính là xác nhậnTam Tiên bảo chúng ta đã đạp qua giới hạn của U Giác phụ, đó không phải làtrò đùa, toàn bộ Tam Tiên bảo sẽ bị xóa sổ thành tro bụi, ngươi cũng khôngchạy thoát được!”“Việc này…” Trên mặt Tô Thu Tử hiện ra vẻ bối rối, gã ý thức được ý kiến củamình quả thực là vội vàng.An Di lẩm bẩm, “Việc này đúng là phiền phức.”Ngô Uyên Bản lắc đầu, “Theo ta thấy, vấn đề vẫn ở phía bên U Giác phụ, vềchuyện cướp cửa hàng của U Giác phụ, chỉ cần không có bằng chứng, chỉ cần UGiác phụ không thể điều tra đến trên đầu chúng ta, danh tiếng Thám Hoa langhắn mặc dù lớn, cũng không thể làm gì được chúng ta.”Tô Thu Tử kinh nghi hỏi: “Vậy bây giờ phải làm sao?”Ngô Uyên Bản: “Không thể tùy thuộc bọn hắn làm gì, trọng điểm ở chỗ chúngta, phải nhanh chóng tìm được kẻ ra tay cướp đoạt, nhanh chóng hết sức loại bỏtất cả các manh mối liên quan. Lão Tam, đây cũng không phải lần đầu tiênchúng ta làm loại chuyện này, ngươi không cần ta dạy cho ngươi phải làm thếnào chứ?”Tô Thu Tử cau mày không nói, rõ ràng có chút do dự.An Di đột nhiên nói ra: “Đại ca, việc này chỉ sợ ngươi đã nghĩ quá đơn giản, erằng không thể nào làm giống như trước được. Đại ca, chắc hẳn ngươi cũng đãcó nghe nói hắn bình thường giao du với ai, không nói tới những gì lưu truyềntrước đây, gần nhất, hắn dường như lại có dính líu với mấy người như Xích Lancác chủ, Dược Đồ, trang chủ Quy Kiếm sơn trang, tộc trưởng Phượng tộc. Nghenói đã chết rất nhiều Cao Huyền nhưng hắn vẫn không có việc gì. Ngươi cảmthấy đây có phải là loại người chúng ta có thể dễ dàng trêu chọc không?Không nói đâu xa, chỉ nói ở trong lãnh thổ Ân quốc này, vị Thiết nương tử đi ratừ Đào Hoa cư của hắn, hiện tại chính là Đoan vương phi của Ân quốc. Đoanvương là người như thế nào, ngươi chắc hẳn rất rõ ràng. Ứng Tiểu Đường củaCẩm quốc, Lý Trừng Hổ của Ân quốc, đó đều là nhân vật quyền thế ngập trời.Hoàn toàn không cần phải Đoan vương đứng ra đối phó chúng ta, chỉ cần vịVương phi đó lên tiếng, đừng nói là Tam Tiên bảo, chỉ sợ chúng ta…”Nghe được những lời nói này, sắc mặt Ngô Uyên Bản cực kỳ khó coi, lúc nàymới nhận ra rằng mình đã đụng phải một người mà mình không thể đắc tội, ynghiến răng nói: “Đã lệnh đại xá ba ngày, vậy mà còn có kẻ dám làm loạn saulưng. Đồ chó! Đừng để ta điều tra ra là ai làm, bằng không ta sẽ khiến hắn muốnsống không được muốn chết không xong.”An Di: “Đại ca, chờ đến khi điều tra ra được là ai làm, cơm canh đều nguội lạnhcả rồi, hiện tại thời gian nửa nén hương đã sắp đến, chúng ta nên làm gì bâygiờ?”Ngô Uyên Bản đưa hai tay lên mặt chà xát lung tung một trận, khuôn mặt đầyrâu bị chà xát rụng ra mấy sợi, nếu như y có thể biết được phải làm gì thì quá tốtrồi, hiện tại làm như thế nào cũng khó cả, sau khi suy đi nghĩ lại nhiều lần, ytrầm giọng nói: “Hiện tại, chỉ có thể nghĩ cách cầu hắn giải quyết riêng.”“Giải quyết riêng…” Tô Thu Tử gật đầu rất tán thành, gã có vẻ rất sốt sắng ramặt, nói: “Nếu không, để ta ra ngoài nói chuyện với hắn trước, thử xem nềntảng của hắn như thế nào?”Gã có vẻ rất hứng thú với việc tiếp xúc cùng vị Thám Hoa lang đó.Ngô Uyên Bản lập tức vỗ tay cổ vũ, “Được, Tam đệ, ngươi cũng là người họchành, chắc hẳn các ngươi sẽ có tiếng nói chung, vậy do ngươi đi nói chuyện vớihắn trước đi.”Tô Thu Tử như muốn bày tỏ mọi việc cứ giao cho ta, “Đại ca, thảo luận dù saocũng phải có cái giá, ngươi cho ta một giới hạn trước đi, điều kiện gì, mức độnào thì ta có thể chấp nhận?”Ngô Uyên Bản thở vắn than dài, “Gặp phải việc này, còn có thể giới hạn gì nữa,chỉ cần có thể bảo đảm bình an cho chúng ta là được rồi, mọi thứ khác chúng tađều có thể bắt đầu lại từ đầu, núi xanh còn đó không lo không có củi đốt.”Ngụ ý là, chỉ cần có thể tránh thoát một kiếp này, những thứ ngoài thân khácđều không quan trọng.“Được.” Tô Thu Tử lập tức có lòng tin, “Vậy ta đi ngay bây giờ.”Ai ngờ An Di lại đột nhiên lên tiếng: “Đại ca, các ngươi cảm thấy người nhưThám Hoa lang có thể là người quan tâm tới tiền bạc ư? Quyền lực, hắn từngvứt quan bỏ đi. Mỹ sắc, vị Thiết nương tử đó có đủ xinh đẹp không? Danhtiếng, hắn lại càng không thiếu. Loại người này sẽ không quan tâm đến tiền,quyền, mỹ sắc hay danh lợi. Lão Tam, ngươi chạy đi ra giá như thế, ngược lạitrở thành nhục nhã người ta, có khả năng sẽ khiến Thám Hoa lang thẹn quá hóagiận. Ta rất không tán thành cách nói chuyện này.”Hai người khác đều sửng sốt, Tô Thu Tử cũng vỗ vỗ trán mình, tán thành, “Hồđồ, ta thực hồ đồ, Thám Hoa lang há là tục nhân.”Ngô Uyên Bản có chút sững sờ, giang tay hỏi: “Cái này không được, cái kiacũng không xong, vậy phải làm sao bây giờ?”“Đại ca chớ nôn nóng.” An Di đưa hai tay ra hiệu trấn an, “Thực ra ta cảm thấy,đây có lẽ không phải là chuyện xấu, không chừng lại là một chuyện tốt. Bìnhthường chúng ta đều muốn kết giao với hắn, nhưng ngay cả cơ hội gặp mặt cũngkhông có, bây giờ đúng lúc chủ động đưa tới cửa, làm sao biết không phải làphúc?”Hai người Ngô, Tô có chút bối rối, không biết cô ta đang nói gì, đều chờ đợi côta nói tiếp.Khóe miệng An Di toát ra nét tươi cười quỷ dị, nói tiếp với ý vị sâu xa: “ThámHoa lang không thiếu những tục vật đó, nhưng lại thiếu một thứ.”