Đỡ một chiêu?Mọi người trong đám người đều sửng sốt nhìn nhau, kể cả đám người An Di,đều hoài nghi có phải mình đã nghe lầm hay không.Đây có phải là một hình thức làm cho có để giữ thể diện cho cả hai bên haykhông chứ? Nếu chỉ là làm cho có, cảm thấy cũng không cần phải làm điềuthừa.Trong lúc mọi người còn đang ngẫm nghĩ xem điều này là có ý gì thì Ngô UyênBản đã lên tiếng, “Nếu Thám Hoa lang đã muốn chỉ giáo, vậy ta liền dính chútvinh quang, tiếp một chiêu đi.”Không còn cách nào, người khác có thể không hé răng nhưng y là người bị chỉthẳng vào mũi, y không thể nào im lặng, một chiêu cũng không dám đỡ, mộttiếng cũng không dám thốt, một đám tiểu đệ đang vây xem, y làm lão đại có xấuhổ hay không?Hơn nữa, mặc dù tài năng văn chương của vị Thám Hoa lang này cao siêu,nhưng về võ công thì chưa từng nghe nói gì nhiều, chỉ nghe nói tu vi của hắnhình như đã đột phá đến Sơ Huyền, điều này đại khái cũng là chất đống không íttiền mà ra.Cũng chỉ là tiếp một chiêu mà thôi, chênh lệch tu vi giữa hai bên rõ ràng ra đó.Cho dù xảy ra ngoài dự liệu, tu vi của đối phương cũng đột phá đến ThượngHuyền, với tuổi của hắn cũng sẽ không tinh thông được cái gì, huống chi, cảnhgiới Thượng Huyền không phải dùng tiền là có thể chất đống ra được, với tuổicủa đối phương, không có bao nhiêu khả năng đột phá đến Thượng Huyền.Mà dù đối phương có đột phá đến Thượng Huyền, cũng không có khả năngngay cả một chiêu của đối phương mình cũng không đỡ được.Trừ khi tu vi của đối phương đã đạt đến cảnh giới Cao Huyền, nhưng đó làchuyện không thể nào.Về tình về lý, y đều không có gì phải e sợ, tự nhiên là bình thản đối mặt.Mọi người quay mặt nhìn nhau, hai người An, Tô cũng nhìn nhau không nóinên lời, nếu chỉ là tiếp một chiêu, hẳn là không có vấn đề gì, hai người khônglên tiếng ngăn cản nữa.Tuy nhiên An Di lại nháy mắt lắc đầu với Ngô Uyên Bản, xin Đại ca hạ thủ lưutình, đừng làm ra chuyện gì phức tạp.Ngô Uyên Bản hiểu ý gật đầu, thực ra không cần phải dặn dò, y cũng không thểđể cho vị Thám Hoa lang này xảy ra chuyện gì, nếu không, chuyện cướp đoạtmà Nhị muội cùng Tam đệ thật khó khăn mới dàn xếp ổn thỏa sẽ phải tiếp tụcliên lụy tới U Giác phụ.Y còn chưa kịp ổn định tâm thần, trong lòng bỗng nhiên giống như bị thứ gì đóđâm vào, ánh mắt nhanh chóng khóa chặt nguồn gốc khiến mình cảm thấy khóchịu, đó là vị Thám Hoa lang kia.Đối phương rõ ràng đứng đó không chút động đậy.Bản năng khiến y mơ hồ nhận thấy được, đây là một loại cảm giác nguy hiểm,trong lòng âm thầm nghi hoặc không biết đây là chuyện gì xảy ra, mặt ngoài thìbình tĩnh hỏi: “Thám Hoa lang muốn so chiêu ở đâu?”Y còn đang băn khoăn không biết có nên tìm một nơi ít người, để cho vị ThámHoa lang này bị thua không phải xấu hổ khiến mọi người khó xử hay không.Lúc này, Dữu Khánh đã vận sức sẵn sàng, chuẩn bị đầy đủ tinh khí thần chờhành động, rất bình tĩnh đáp: “Chỉ là một chiêu, không cần phải phiền phức.”Dứt lời, tay vung vung lên, kiếm quang ra khỏi vỏ như thác nước, người cũngbắn ra như thanh kiếm ra khỏi vỏ, người cùng kiếm hợp thành một vệt quangảnh bắn về phía Ngô Uyên Bản, như thanh kiếm vung lên, lại như con rồng baylượn ra khỏi núi.Không khí đột nhiên chấn động, tâm tình của mọi người cũng trong nháy mắtđó cùng chấn động theo.Có người trong lòng kinh ngạc, kiếm pháp thật nhanh.Có người trong lòng ngạc nhiên, thân pháp thật nhanh.Ban đầu chỉ là có chút đề phòng bị, con ngươi Ngô Uyên Bản đột nhiên co rútlại, đột nhiên như lâm đại địch.Ngay lập tức, y liền từ bỏ trạng thái bình thản ung dung ứng phó, vũ khí vốnkhông dự định vận dụng đến, trong nháy mắt này cũng phá áo mà ra, y phục nổtung, sáu tấm thuẫn bài kim loại màu đen xếp chồng lên nhau bắn ra từ trướcngực và phía sau lưng, nhanh chóng bay lượn xoay quanh người y, người ngoàinhìn thấy chúng bao bọc quanh y tạo thành một quả cầu.Kiếm quang ngay chớp mắt liền chém tới.Trong trạng thái tự vệ, Ngô Uyên Bản vẫy tay đẩy thuẫn bài ra ngăn cản, xuấtthủ có vẻ chừa chút tình cảm nhưng lực tấn công thì không lưu lại chút tình cảmnào.Quanh mép thuẫn bài kỳ thực rất sắc bén, y không có sử dụng sự sắc bén củacạnh thuẫn bài để tấn công Dữu Khánh, nhưng lực lượng ẩn chứa trong thuẫnbài vung ra là có thật. Y dự định dùng một đòn đánh bay kiếm trong tay DữuKhánh, dự định lấy ưu thế sức mạnh vượt trội về tu vi đề khuất phục DữuKhánh!Ầm!Một tiếng nổ vang thật lớn, Ngô Uyên Bản mặt đầy kinh hãi, suýt chút nữa bậtlên tiếng kinh hô, Thượng Huyền cảnh giới!Y thực sự không thể tin nổi, một người tuổi trẻ như thế, đại khái còn chưa đếnba mươi tuổi a, vậy mà đã đột phá đến Thượng Huyền cảnh giới, thiên phú tuhành như vậy thực sự kinh người.Cho dù là ở trong cảnh giới Thượng Huyền cũng có chênh lệch cao thấp, y chorằng dựa vào tích lũy tu vi thực lực của mình, tại trong tình huống cứng chọicứng, không nói có thể đánh bay kiếm trong tay đối phương, ít nhất cũng có thểchặn lại đòn tấn công của đối phương.Nhưng y đã đánh giá thấp sức mạnh nắm giữ kiếm và khả năng thừa nhận đòntấn công của “Cầm Long thủ” mà Dữu Khánh tu luyện, cho nên lực lượng phátra từ đòn đánh không chỉ không chặn lại được thế tiến công của Dữu Khánh, màkiếm thứ hai của hắn còn tận dụng sơ hở, giống như ánh nắng chiếu qua khe hở,ánh sáng ập vào mặt.Cũng may mà những tấm thiết giáp bay lượn quanh người y đã gạt ra một kiếmđâm tới.Cho dù là như vậy, trong lòng y vẫn tràn đầy kinh hãi, đầy sự khó tin, làm saocó thể, tuổi còn trẻ như thế, tu vi và lực lượng đã ngang bằng với mình hay sao?Hiện tại y cũng không thể suy nghĩ quá nhiều, y chỉ có hai cái tay, trong sáu tấmthuẫn bài, có bốn tấm là y thi pháp khống chế, đem ra so sánh, là dùng hư lựckhống chế, mà mỗi bước chân của Dữu Khánh thì đều là thân thể và kiếm phápphối hợp hoàn mỹ, giống như du long, mỗi một kiếm đều là một đòn tấn côngthực sự.Thế trận thiết giáp hộ thân nhanh chóng bị thế tiến công của mười tám kiếm hợpnhất phá hủy.Kiếm quang cắt vào như lấy mạng.Trong sự kinh hãi, Ngô Uyên Bản cấp tốc lui về phía sau, không còn tâm tư thipháp điều khiển những thuẫn bài khác, hai tay dùng sức nắm chặt hai tấm thuẫnbài, toàn lực vung lên ngăn chặn.Ầm ầm ầm, từng tấm thuẫn bài bị đánh bay ra ngoài.Trong làn quang ảnh kiếm thế tấn công tới đó giống như có những ánh sáng lấplóe như sấm chớp, trong tiếng nổ vang, ánh mắt nhìn thấy từng tia sét đánhtrúng vào những tấm thuẫn bay lượn.Ầm! Một tấm thuẫn bị đánh bay đập lên trên tường trại, đoạn tường trại đó lậptức sụp đổ.Vù! Một đám người rụt đầu lại, một tấm thuẫn bị đánh bay lướt ngang qua trênđỉnh đầu bọn họ, vù vù bay đi, theo đường vòng cung bay đi xa.Ầm! Một tấm thuẫn bị đánh bay găm vào trong lòng đất, nổ tung lên bụi bặm,những người ở gần dồn dập thi pháp chống đỡ.Vù vù, một tấm thuẫn khác bị đánh bay lên trời.Những người đứng xem không ngờ rằng chỉ trong nháy mắt trận chiến đã lanđến gần bọn họ, không ít người lập tức tản ra.An Di và Tô Thu Tử cực kỳ hoảng sợ, tuy rằng thắng bại chưa phân nhưng bọnhọ đã nhận thấy không ổn, thiết giáp thuẫn bài của Đại ca sẽ không dễ dàng thấtthủ, nhìn tình cảnh này, rõ ràng là không nắm giữ được đã bị đánh bay rồi, saocó thể như vậy?Lúc này, bọn họ mới ý thức được, Đại ca có thể gặp nguy hiểm!Lúc này, An Di mới hiểu được vì sao Thám Hoa lang nói rằng nếu có thể tiếpđược một chiêu của hắn thì sẽ bỏ qua.Đến bây giờ cô ta mới nhận ra rằng, lời nói đó của Thám Hoa lang căn bảnkhông phải là làm điều thừa nào đó, mà người ta thực sự có thực lực hoài nghilão đại của bọn họ có bản lĩnh tiếp được một chiêu của hay không?Chưa hết một chiêu, lão đại đã bị đánh tơi tả!Lúc này bọn họ mới phát hiện ra, vị tài tử đệ nhất thiên hạ này vượt quá xa sựtưởng tượng của bọn họ, tư duy của bọn họ quá hạn hẹp.Nếu như tiếp không được một chiêu, đường lui này của chư vị đứt cũng được!Trong đầu An Di bỗng nhiên lóe lên một câu nói này, trong nháy mắt cô ta liềný thức được Thám Hoa lang định làm gì, vì vậy cô ta đột nhiên hét lớn lên,“Thám Hoa lang, xin hạ thủ lưu tình!”Tiếng hét to của cô ta vừa ra, tiếng nổ vang ầm ầm cũng ngừng lại.Dữu Khánh dường như thật sự đã lưu tình theo lời nói, thân hình mơ hồ độtnhiên khựng lại, hiện thân ra, xoay người vung kiếm, nhìn cũng không nhìn,keng, lưỡi kiếm lưu loát trở vào vỏ.Hắn chậm rãi đi trong màn bụi bặm tràn ngập quay trở về, bước chân trầm ổn,mặt không biểu cảm, bộ ria mép lúc trước khiến người ta cảm thấy hèn mọn,giờ phút này ở trong mắt mọi người lại trở nên thâm trầm và uy nghiêm.Bàn tay thu kiếm đã chắp ở sau lưng, nắm chặt quyền đặt sát ở sau người, cốgắng che giấu tình trạng bàn tay hơi run rẩy.Hắn trong lòng than thở, trải qua những ngày này tu luyện, mười tám kiếm hợpnhất vẫn chưa thể làm được thu phóng tự nhiên.Mười tám kiếm, hắn chém ra mười ba kiếm, năm kiếm còn lại hắn kìm nénkhông phát ra, cưỡng ép dừng lại, kết quả chính là tình trạng quỷ quái hiện tại,tay cầm kiếm chậm chạp không thể bình thường trở lại. Tại thời điểm này, nếunhư có người ra tay với hắn, trong khoảng thời gian ngắn hắn e là kiếm cũngkhông rút ra được.Suy cho cùng vẫn là tu vi của hắn còn khá nông cạn, với tu vi hiện tại còn quámiễn cưỡng để khống chế được một chiêu này.Kỳ thực, hắn có thể luyện thành một chiêu này đã là chuyện may mắn, nếukhông phải có Thượng cô nương kia chạy tới khiêu chiến ngay khi hắn vừa mớiđột phá tu vi, làm cho hắn mượn nhờ trạng thái minh ngộ khi tu vi đột phá đểthông hiểu một chiêu này, với trạng thái sau đó chỉ sợ không biết đến khi nàomới có thể luyện ra được một chiêu uy lực như thế này.Dưa hái xanh không ngọt, bàn tay run rẩy chính là hậu quả.Hắn hạ quyết tâm, đã có ba trăm triệu vào tay, quay về sẽ mua nhiều chútNghiễm Linh đan để tằng cường tu vi.Đang cấp tốc lui về phía sau, Ngô Uyên Bản đột nhiên giống như bị tiết pháplực, nửa thân dưới trở nên loạng choạng liên tục lùi về sau, sau khi chân đứnglại được, ổn định thân hình xong, y sắc mặt rất khó coi, môi run rẩy, hướng vềphái bóng lưng Dữu Khánh rời đi phát ra giọng âm thanh khàn khàn cổ quái,“Vì sao?”Chậm rãi bước đi, Dữu Khánh quay lưng về phía y bình tĩnh đáp lại, “Chỉ làmột ổ trộm cướp, lá gan lại không nhỏ, dám động đến Đào Hoa cư, dù sao cũngphải có người trả giá đắt, trừ ngươi ra còn ai nữa chứ!”Hắn đã rất muốn nói ra điều tương tự từ lâu, mơ mộng rất nhiều lần, hôm naycuối cùng cũng tìm được cơ hội nói ra ngay trước mặt rất nhiều người.Đây cũng là lí do hắn một mực muốn làm thịt vị Đại bảo chủ này, hắn muốndương danh thiên hạ, hắn muốn vỗ ngực rầm tầm với toàn bộ Tu hành giới!Ầm!Tấm thuẫn bay lên trời kia rơi xuống trên mặt đất.Máu tươi chảy ra khóe miệng Ngô Uyên Bản, sau đó thân thể y đột nhiên lệchđi, hai tấm thuẫn che tại trước người cũng tách ra.“A…” Rất nhiều người thốt lên tiếng kinh hô, hoặc là hít vào một hơi khí lạnh.Máu tươi nhuộm đỏ lồng ngực Ngô Uyên Bản, nửa người trên từ vai trái kéođến bên kia sườn phải của y đột nhiên trượt ra khỏi nửa thân dưới, rơi xuốngđất.Lúc này, mọi người mới hiểu được, Ngô đại bảo chủ đã bị Thám Hoa lang mộtkiếm chém thành hai nửa!Đường đường đại bảo chủ của Tam Tiên bảo, vậy mà không tiếp nổi một chiêucủa Thám Hoa lang sao?Mọi người kinh ngạc!Một đống nội tạng rải rác rơi xuống đất, sau đó nửa đoạn thân dưới run rẩy cũngầm đổ xuống đất, máu tươi chảy tràn một vùng.“Đại ca!”“Đại ca!”Không thể tin nổi, An Di và Tô Thu Tử lóe lên, lướt đến, ôm lấy thi thể tách đôicủa Ngô Uyên Bản, cất tiếng kinh hô.Mí mắt Ngô Uyên Bản giật giật mấy cái, khóe miệng run rẩy, sau đó liền hoàntoàn không còn động đậy, dường như y không ngờ rằng mình sẽ có kết cục nhưvậy, dường như không nghĩ tới mình lại quy thiên đúng vào ngày mừng thọ, cócảm giác chết không nhắm mắt.“Vì sao? Chúng ta đã quy thuận vào ngươi, vì sao ngươi còn phải giết hắn?” AnDi khàn khàn hét lên về phía bóng lưng Dữu Khánh.Dữu Khánh bước chân trầm ổn, bình tĩnh đáp lại, “Thiên hạ đã rất loạn rồi, mộtổ tặc tai họa một phương, chẳng lẽ thật sự cho rằng những người trừ bạo an dântrên đời này đều đã chết hết rồi sao? Đụng phải tay ta, thủ lĩnh đạo tặc vậy màchết vẫn không hối cải, như thế nào có thể khoan dung, nhất định chém khôngtha! Nếu như các ngươi cảm thấy không nên cắt đứt đường lui này, làm sao cóthể nói hối cải để làm người mới được, không phải người cùng một đường thìđừng nên miễn cưỡng.”Hắn chẳng thèm quan tâm đến đám người có khả năng quy thuận vào để gây rốinày, tiền đã tới tay liền nói lời chia tay, chẳng phải đúng lúc ư.Nhìn Chưởng môn sư huynh trầm ổn đi tới, đôi mắt Trùng Nhi bùng lên vẻ sángngời khác thường, giống như có thể thắp sáng cả bầu trời.