Một người không biết xấu hổ, một người ngượng ngùng nhút nhát, cuối cùngngười sau không lay chuyển được người trước, đành phải ghé vào bên tai y nhỏgiọng gọi, “Phu quân.”Danh không chính ngôn không thuận, cô ta cất tiếng gọi mà trong lòng xấu hổ,sự vô liêm sỉ của người này làm cho cô ta cảm thấy kích thích.Tiểu sư thúc cười ha hả lại kéo cô ta vào trong lòng, tùy ý đùa nghịch như cơmtrong đĩa.Khi chỗ ngồi trong phòng đấu giá được lấp đầy gần chín mươi phần trăm thìcuộc đấu giá chính thức bắt đầu, đến lúc đó đôi nam nữ anh anh em em trongphòng riêng trên lầu mới ngừng rối loạn.Tương Hải Hoa đè tay y lại, “Đấu giá đầu tiên chính là bức chữ Thám Hoa langcủa ngươi, để xem có thể bán được với giá bao nhiêu.”Tiểu sư thúc vỗ vào eo cô ta, “Cái gì mà của ta, đã nói cho ngươi, đương nhiênchính là của ngươi.”Hai người quen biết nhau cũng chính từ bức thư pháp mà bọn họ đang nói tới.Gần đây, tiếng tăm của vị Thám Hoa lang đó vọt tăng tại Tu hành giới, ngay cảlà Tương Hải Hoa, vốn bình thường không có cảm giác gì đối với thư pháp hayhội cũng trở nên có hứng thú, vì vậy cô ta đã cho thủ hạ đi tìm kiếm, muốn nhìnxem văn võ song toàn đến cùng là như thế nào, nhưng trong thời gian ngắn quảthực là khó thể tìm được.Đúng vào lúc đó, thủ hạ của Tương Hải Hoa tình cờ lại biết được trong tay tiểusư thúc có một bức, bọn họ liền tìm đến hỏi mua.Nhưng trả bao nhiêu tiền tiểu sư thúc đều không chịu bán, y hoài nghi bọn họgiả mạo thủ hạ của Tương Hải Hoa, y nói rằng nếu thực sự là Tương Hải Hoamuốn, y có thể tặng, không cần tiền.Vì vậy, Tương Hải Hoa đã xuất hiện để gặp y, chỉ vừa gặp mặt, Tương Hải Hoarõ ràng rất kinh ngạc, với sự tuấn tú và hào hoa của tiểu sư thúc, chỉ cần là nữnhân không mù đều sẽ có cảm xúc, cho dù mặt ngoài biểu hiện bình tĩnh nhưngtrong lòng là muốn gặp lại, nhiều lần qua lại liền biến thành tình cảnh trước mắtnày.Cái gì mà của ngươi của ta, Tương Hải Hoa không có tranh luận với y về việcnày, cô ta hỏi y: “Có biết lúc nãy ta tới phía trước đứng cúi đầu nhìn xuống dướilà đang cái gì hay không?”Tiểu sư thúc: “Dù sao không phải đang nhìn ta, nàng lại nhìn trúng nam nhânkhác hay sao? Ta khuyên nàng không nên quá đa tình.”“Đi chết đi.” Tương Hải Hoa mắng một tiếng, sau đó cười nhẹ nói: “Nói chongươi biết một bí mật, hiện tại, vị Thám Hoa lang một kiếm bình Tam Tiên bảokia đang ở trong phòng đấu giá này.”“Hả?” Tiểu sư thúc lộ ra vẻ rất kinh ngạc, ngẩng đầu lên xuống nhìn khắp nơixung quanh, “Đâu? Ở đâu? Hắn là người nào?”Tương Hải Hoa chỉ về phía Dữu Khánh đang ngồi xa xa phía dưới, “Hắn kìa!Có nhìn thấy không, người có chút ria mép trên miệng.”Tiểu sư thúc thuận theo hướng tay chỉ, sau khi khóa chặt mục tiêu thì nghi hoặchỏi: “Nhìn không giống là người văn võ song toàn. Nàng làm sao có thể khẳngđịnh là hắn?”Tương Hải Hoa: “Không thể đánh giá người ta qua tướng mạo. Đó chính là hắnkhông có gì phải nghi ngờ. Lúc đầu ta cũng không biết hắn, sau khi hắn vào ởtrong này, cha ta ở bên kia mới nói người gửi tin tới đây, nói ta hãy theo dõinhất cử nhất động của hắn. Ta hỏi thăm tình huống, lúc đó mới biết vị ThámHoa lang này đã tới Hổ Phách hải, hơn nữa còn vào ở tại Tri Hải các của ta.”“Thì ra là thế.” Tiểu sư thúc như chợt bừng tỉnh hiểu ra, rồi bỗng nhiên có vẻkhó hiểu, hỏi: “Cha nàng và hắn có thù oán gì hay sao? Nếu không, theo dõi hắnmà làm gì?”Tương Hải Hoa: “Cha ta không có hứng thú với hắn, là bên trên…” Nói đếnđây, cô ta dường như ý thức được không thích hợp, lập tức chuyển hướng câuchuyện, “Dù sao cũng không có liên quan gì với chúng ta. Không biết khi nhìnthấy chữ của mình được đem ra đấu giá, vị Thám Hoa lang này sẽ có phản ứngnhư thế nào.”Tiểu sư thúc cũng thức thời không có tiếp tục truy hỏi cho ra ngọn nguồn,chuyển sang nói chuyện trên trời dưới đất với cô ta.Xung quanh đã không còn có người khác, Tương Hải Hoa cũng không còn vẻkiêu ngạo cao cao tại thượng kia, chỉ giống như một tiểu nữ nhân bình thườngnép sát vào người tiểu sư thúc, có vẻ rất hưởng thụ cảm giác này.Trên bục đấu giá, sau một hồi giới thiệu mở đầu, người chủ trì chính thức tuyênbố vật phẩm đấu giá đầu tiên, “Gần đây giới Tu hành bàn tán nhiều nhất là điềugì, chắc hẳn không cần tại hạ nhắc nhở, vị Thám Hoa lang đó thực sự là khônglên tiếng thì thôi, vừa cất tiếng mọi người đều kinh ngạc, văn võ song tuyệt,khiến bao nhiêu người chỉ có thể hướng tới mà không thể đạt được.”Nghe được lời này, Dữu Khánh đang ngồi ở đây hơi nhếch khóe miệng, lộ ra nétmỉm cười, có phần khó thể giấu được một chút đắc ý ở trong lòng.“Nói đến đây, chắc hẳn mọi người đều biết được vật phẩm đấu giá đầu tiên làcái gì. Đúng vậy, đó là một bức mặc bảo của Thám Hoa lang, nằm trong bộ sưutập tư nhân của Các chủ chúng ta. Các chủ chúng ta thấy gần đây mọi người bànluận rất nhiều, vì vậy tối nay lấy ra mở màn đấu giá để trợ hứng cho mọi ngườitối nay.”Người chủ trì giơ tay ra hiệu, các trợ thủ lập tức mở ra một cuộn tranh treo, đểlộ ra một bức thư pháp được đóng khung, chỉ có một ít chữ, hơn mười chữ màthôi.“Một thước vuông, bên trên viết: Một con kiến, một con sâu, một con chim sẻ,một thân cây, một ngọn núi, một khung cửa sổ. Tổng cộng hai mươi chữ. Vốnchỉ là một sự liệt kê từ nhỏ đến lớn vô cùng đơn giản, nhưng cuối cùng dùng‘Một khung cửa sổ’ để kết thúc, những từ này đã biến mục nát thành thần kỳ,đột nhiên khiến những chữ khô khan vô vị trở nên giống một bức họa sốngđộng, tươi mát và dễ nhìn, thậm chí còn khiến cho người ta như thấy đượcngười và vật ở bên ngoài khung cảnh. Có thể tưởng tượng được, lúc đó ThámHoa lang đang đang ở trước khung cửa sổ đó, trước cửa sổ còn có một cái bàn,nhìn ra phía ngoài cửa sổ là núi non xanh tươi, thậm chí còn có thể ngửi đượchương hoa, nghe được chim hót. Chỉ với hai mươi chữ vô cùng đơn giản, tàihoa của Thám Hoa lang đã bộc lộ ra rất rõ ràng.”Nghe được những lời giải thích mở đầu đặc biệt của người chủ trì, Dữu Khánhcó phần sững sờ, lập tức xác định những chữ này đích thực là chính tay mìnhviết ra, thậm chí hắn còn nhớ tới tình hình khi mình viết ra mấy chữ này, chỉ làngồi tại trước bàn tùy ý viết mấy chữ mô tả những gì mình nhìn thấy qua khungcửa sổ mà thôi, hoàn toàn không có nghĩ nhiều như vậy.Điều này cũng không quan trọng, quan trọng là chính hắn cũng không biết saukhi viết ra mấy thứ này, mình đã ném đi đâu, tại sao lại xuất hiện tại trong buổiđấu giá này?Mục Ngạo Thiết và Trùng Nhi, còn có đám người An Di ở phía sau thỉnhthoảng quan sát hắn, Tô Thu Tử dường như đặc biệt đồng ý với lời người chủ trìnói, thỉnh thoảng khẽ gật đầu bày tỏ sự tán đồng của mình.Ngồi trong phòng riêng trên lầu, tiểu sư thúc đã chú ý thấy biểu hiện sững sờcủa Dữu Khánh, y nhắm mắt lại, dùng một ngón tay vuốt vuốt Ấn đường củamình.Tương Hải Hoa cười khẽ hỏi: “Ngươi nhìn kìa, vị Thám Hoa lang đó có vẻ rấtkinh ngạc, ngươi lấy bức thư pháp này từ đâu ra vậy?”Tiểu sư thúc: “Ta mua được trước đây, tốn của ta mấy trăm vạn, hiện tại khôngđáng bao nhiêu tiền nữa rồi.”Người chủ trì đang tiếp tục giới thiệu, “So với những bản thư pháp luyện chữ,viết văn khó hiểu, không có nội dung mấy năm nay lưu truyền ra ngoài, bức thưpháp có tình có ý này tuyệt đối là tinh phẩm. Giá khởi điểm một trăm vạnlượng, một lần tăng thêm năm vạn lượng. Nếu ai quan tâm, xin mời ra giá!”Y mới phất tay ra hiệu, lập tức có người giơ thẻ bài.“Được, có người ra giá một trăm vạn.”“Được, một trăm linh năm vạn.”“Một trăm mười vạn, có ai tăng giá nữa hay không? Tốt, một trăm mười lămvạn…”Liên tục có người giơ thẻ bài, có rất nhiều người tham gia đấu giá. Dữu Khánhkhông ngừng quay đầu nhìn xung quanh, trái tim cũng thình thịch thình thịchnhảy lên theo mỗi lần tăng giá. Sau khi nghe người chủ trì giới thiệu, cho dù tìmkhông được Minh tiên sinh, hắn cũng đã có đại khái một phương hướng sángtác.Mục Ngạo Thiết và Trùng Nhi, cùng với những người Tam Tiên bảo ở phía saucũng đều cực kỳ hâm mộ với tình hình rượt đuổi giá cả này, xem như được mởrộng tầm mắt. Ánh mắt Trùng Nhi nhìn về phía Dữu Khánh lại bắt đầu tỏa sáng.“Tốt, ba trăm sáu mươi vạn.”Khi người chủ trì một lần nữa chỉ về phía âm thanh báo giá bên này thì DữuKhánh cũng thuận thế nhìn về phía nam tử râu ria với vẻ lười biếng ở bên cạnh.Trước đó, hắn đã chú ý tới nữ tử váy lụa đỏ quyến rũ ở bên cạnh không ngừnggiơ thẻ bài ra giá, nữ tử váy lụa đỏ rõ ràng chỉ là trợ thủ, chính thức là nam tửrâu ria kia. Khi nam tử râu ria nhấc chiết phiến vỗ nhẹ lên đùi một cái, nữ tử váylụa đỏ sẽ lập tức ra giá.Nhìn thấy giá cả càng ngày càng cao, quả thực có tác dụng làm nóng hiệntrường, Tương Hải Hoa ở trong phòng riêng nở nụ cười, tựa đầu vào vai tiểu sưthúc, nói: “Xem ra vật phẩm sưu tập này của ngươi quả thực rất tốt, giữ đượcgiá trị, hiện tại vẫn rất có giá.”Những người ngồi tại phía trước Dữu Khánh cũng bắt đầu bàn tán.“Hiện tại, chữ của Thám Hoa lang không phải đã giảm giá xuống mấy chục vạnrồi sao? Không phải đã không còn người nào muốn mua nữa rồi sao?”“Ngươi không có nghe chủ trì nói sao? Đây là tinh phẩm, bất kể là thứ gì, chỉcần là đồ tốt thực sự, đều có giá trị.”“Hiện nay, thực sự có rất ít bản tinh phẩm lưu truyền thị trường. Có người ướctính qua, bảy bảy tám tám phải đến mấy trăm tấm, không chỉ số lượng nhiều,hầu hết nội dung còn không được tính là lan man tán gẫu, chỉ thuần túy là tùytiện luyện chữ, có lẽ ngay cả bản thân Thám Hoa lang cũng không biết mìnhviết cái gì, cho nên liên tục giảm giá, mua về chính là lỗ. Về sau còn không biếtsẽ xuất hiện thêm bao nhiêu bản, giá trị tự nhiên sẽ không cao. Cũng không biếtai lấy đâu ra nhiều thứ vớ vẩn như vậy. Người nào vẫn còn cố gắng tìm mua, đólà thật sự ưa thích. Nói đi cũng phải nói lại, có mấy người thật sự xuất phát từsự ưa thích thật lòng chứ, đa số đều chỉ học đòi văn vẻ.”“Bức thư pháp này, một mặt là tinh phẩm, một mặt là nhờ sự kiện một kiếmbình Tam Tiên bảo làm tăng lên giá trị, dù sao đề tài đó đang nóng.”Nghe nói trên thị trường đã xuất hiện mấy trăm bản luyện chữ của mình, hơnnữa đã xác nhận được tấm thư pháp trước mắt này đúng là do mình viết, sắc mặtDữu Khánh dần dần trở nên âm trầm, hắn đã đoán được được gốc gác củanhững bức chữ này, tám chín phần mười là tiểu sư thúc moi chúng ra từ trongthư phòng của Linh Lung quan.Hắn chợt nhớ tới, lúc trước hình như tiểu sư thúc có lỡ lời, nói tới việc bán chữgì đó.Trong lòng hắn lập tức ân cần thăm hỏi tổ tông nhà tiểu sư thúc, với việc này,tiểu sư thúc đã âm thầm ở sau lưng mình kiếm được biết bao nhiêu là tiền, mấuchốt là còn khiến cho giá trị thị trường giảm xuống nhiều, làm hại chữ của hắnbị mất giá trị.Đừng nói là hắn, ngay cả Mục Ngạo Thiết cũng đoán được là ai đã bán ra ngoàimấy trăm bức.Cho dù là Trùng Nhi cũng đoán được chuyện này là do sư phụ của mình làm ra,gã ta cảm thấy thật hổ thẹn!