Tại trên một hòn đảo san hô, Mục Ngạo Thiết chạm mặt với An Di và Tô ThuTử, vốn tưởng rằng bên này cũng bị trọng thương, bởi vì tên khốn khiếp ChuXá Linh kia đã dùng phương pháp rải độc quy mô lớn để đầu độc giết người,nhưng kết quả nhận được từ bên này là không có tổn thất gì đáng kể.Bên phía bọn họ đúng là có xuất hiện dấu hiệu trúng độc, nhưng chỉ là một ítcảm giác buồn nôn và khó thở lúc đầu, sau một lúc thì bình thường trở lại.Tại sao có thể như vậy? Mục Ngạo Thiết và Bách Lý Tâm kinh ngạc nhìn nhau,chất độc lợi hại như vậy lại không có tác dụng gì nhiều với những người này ư?Cuối cùng chỉ có thể tìm được hai cách để giải thích, hoặc là vì mật độ khí độcloãng đi do khoảng cách khuếch tán gây ra, hoặc vì hiệu quả kháng độc còn lưulại sau khi mọi người sử dụng mật ong trong lần trúng độc lúc trước.Bất kể vì lí do gì, nhân viên không tổn thương gì đều là chuyện tốt, Mục NgạoThiết truyền đạt ý của Dữu Khánh, nói rằng sự việc đã được giải quyết, bảo bọnhọ lập tức triệu tập nhân thủ rút về.Sau đó, hai người lập tức đi trước một bước, trực tiếp đạp sóng lướt đi như bay,tốc độ nhanh hơn đi thuyền nhiều.Kỳ thực, bọn họ chỉ loanh quanh trong một phạm vi nhất định, hai người khôngmất quá nhiều thời gian đã chạy đến một hòn đảo san hô nho nhỏ, đúng lúc gặpđược Tam Túc ô Tiểu Thanh đang chờ đợi một mình.“Đồ ở đâu vậy?” Mục Ngạo Thiết hỏi.Tiểu Thanh lập tức cất cánh, dẫn bọn họ đi.Sau một hồi bôn ba, bọn họ chạy đến một bãi đá ngầm cạn chỉ có mấy tảng đánhô lên khỏi mặt nước. Bọn họ vừa đến nơi, Đầu To lập tức từ một tảng đá baylên, hạ xuống trên vai Mục Ngạo Thiết.Tiểu Thanh xoay quanh trong không trung tìm vị trí phía dưới, sau đó lơ lửngtrên một chỗ mặt nước, nói ra tiếng người: “Tại nơi này. Tên Chu Xá Linh đóchôn đồ ở dưới nước.”Đầu To lại bay lên, hạ xuống trên lưng Tiểu Thanh, bởi vì Mục Ngạo Thiết đãnhảy lên lặn xuống nước.Khu vực này nước không sâu, nơi Mục Ngạo Thiết lặn xuống coi như đã tươngđối sâu ở nơi này, nhưng cũng chỉ không đến hai trượng. Xuống đến đáy nước,y lấy Huỳnh thạch ra rọi sáng tìm kiếm một hồi vẫn không tìm được gì, may màđã cố định được vị trí, sau một hồi lục tìm cẩn thận, cuối cùng y moi ra đượcmột chiếc hòm nhỏ gói kín chìm dưới lớp cát.Sau khi lên khỏi mặt nước, Mục Ngạo Thiết bóc những lớp giấy dầu bao kínhòm nhỏ ra. Vừa mở nắp hòm ra liền nhìn thấy một đống viên sáp tròn.Y ngẫu nhiên lấy ra một viên, bóp vỡ lớp sáp bọc ngoài, lập tức có đan khí mịtmờ toát ra, hương thơm ngào ngạt, chỉ riêng dấu hiệu này là đã không thể làmgiả, y cũng từng nhìn thấy Nghiễm Linh đan, vừa nhìn liền biết không sai.Y lại thi pháp dùng nhiệt lượng làm mềm lớp vỏ sáp, bọc viên linh đan lại vàobên trong.Dùng cùng một cách, liên tục kiểm tra ngẫu nhiên bảy tám viên, tất cả đềukhông có bất kỳ vấn đề gì. Khi đã xác nhận xong số lượng, bọn họ không cótiếp tục lãng phí thời gian, đậy nắp hòm lại, bọc kín giấy dầu, sau đó lấy hải đồvùng này ra, chỉ cho Tiểu Thanh và Đầu To biết vị trí hiện tại của bọn họ, rồi lạichỉ vị trí đảo san hô vòng, nơi Dữu Khánh rời đi, tiếp đó chỉ ra vị trí của Tri Hảicác, vạch ra tuyến đường trở về đại khái của Dữu Khánh, nói hai chúng nó đithông báo cho Dữu Khánh biết, đã lấy đồ tới tay.Trùng và điểu nhanh chóng bay đi. Mục Ngạo Thiết đeo cái hòm lên lưng, nói:“Nơi này không thích hợp ở lại lâu, đi mau.”Bách Lý Tâm gật đầu, nhanh chóng cùng y lướt sóng rời đi.Đứng ở trên boong đuôi thuyền, Dữu Khánh đang một mình ngắm nhìn sóngbiển cuộn trào, sóng mặc dù dữ dội, trời trăng treo lơ lửng, nhưng hắn thì nhưmột cây đinh đóng trên boong tàu, đứng yên không chút động đậy.Không bao lâu sau, có một con côn trùng bay ra từ trong hoa sóng tung tóe,chính là Đầu To. Nó trực tiếp hạ xuống trên vai Dữu Khánh.Dữu Khánh đảo mắt qua bờ vai, rồi quay nhìn bóng dáng con chim bay lượndưới ánh trăng sáng trên bầu trời, khóe miệng hơi toát ra nét tươi cười, hắn biếtchuyện đã thành công. Hắn hơi nghiêng đầu hạ thấp giọng nói: “Đầu To, hộtống đồ trở về thành công mới là quan trọng nhất. Đoạn đường trên biển này lànguy hiểm nhất. Đi nói cho Tiểu Thanh, các ngươi nhanh chóng hết sức đuổitheo mấy người lão Cửu. Nếu như có biến cố, hãy lập tức đến cho ta biết.”Xảy ra chuyện như vậy, lực lượng phía bên Mục Ngạo Thiết có chút yếu ớt, hắncũng có phần lo lắng, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng không còn cáchnào khác, không thể gióng trống khua chiêng đi lấy mán hàng này, cần phải giữbí mật.Thế là Đầu To lại giang cánh vù một tiếng bay đi, không biết nó ở trên khôngtrung giao tiếp với Tiểu Thanh bằng cách nào, dù sao, cả hai rất nhanh liền cùngnhau rời đi.Nghĩ đến một trăm viên Nghiễm Linh đan đã rơi vào trong tay mình, DữuKhánh vui mừng khôn xiết, nhưng sợ biểu hiện của mình quá rõ ràng, hắn dùnghai tay xoa mặt mấy cái, sau khi điều chỉnh lại vẻ mặt, hắn đột nhiên quayngười lại với vẻ mặt nghiêm trọng, vụt lướt đi vào bên trong khoang thuyền.Hắn tìm đến người phụ trách của Tri Hải các tại đây, trầm giọng nói: “Ta quênmất một đại sự quan trọng, mau đưa Chu Xá Linh đến đây hỏi một chút.”Đại sự ư? Chu Xá Linh tự nhiên liền rất nhanh được đưa đến đây.Sau khi gã tỉnh lại, Dữu Khánh trầm giọng ép hỏi: “Thứ ngươi chuẩn bị giaodịch với ta đâu rồi, một trăm viên Nghiễm Linh đan kia ở đâu?”Cái gì? Một trăm viên Nghiễm Linh đan? Những người tại đây đều kinh ngạckhi nghe nói vậy, đó không phải là một khoản tiền nhỏ. Cuối cùng bọn họ đãhiểu một rương tiền đó của Dữu Khánh là để làm gì.Chu Xá Linh có chút do dự.Dữu Khánh còn chưa kịp mở miệng, liền nghe một tiếng “Bốp”, có người đãtung ra một cú tát vang dội, “Mẹ nó, nói đi!”Kẻ xuất thủ chính là người phụ trách kia, y cơ bản đã đoán được, lai lịch của lôNghiễm Linh đan này không chính đáng, nếu không thì hai bên đã không cầnphải lén lút giao dịch, loại hàng nay có nuốt cũng không sao, bọn họ làm sao cóthể bỏ qua.Khóe miệng Chu Xá Linh chảy ra vết máu, bị đánh cho choáng váng mơ hồ, gãlắc lắc đầu một hồi, rồi mới ré lên: “Ta không mang theo trên người.”Dữu Khánh: “Nói nhảm, ta đương nhiên biết ngươi không mang theo trênngười. Người của ta đã kiểm tra hàng, xác nhận ngươi quả thực đã đem tới mộttrăm viên Nghiễm Linh đan. Ngươi giấu chúng ở đâu?”Người phụ trách trầm giọng nói: “Nếu không nói, ta trước hết chặt tay chân củangươi. Nếu như ta không tìm được, ta đảm bảo ngươi sẽ chết rất thảm, đảm bảocho dù cha ngươi có tới cũng không thể nào cứu được ngươi!”Sau một hồi đe dọa, Chu Xá Linh mới tiết lộ địa điểm với vẻ mặt đau khổ,“Được chôn tại ‘Đa Tử tiều’, cách đảo san hô vòng đó hai mươi dặm về pháitây.”Sau khi nói ra lời này, gã ta cũng nhũn ra, khóc và hối hận không nên làm.Dữu Khánh lập tức nói với người phụ trách: “Ngươi lập tức cử mấy người chạyđến kiểm soát khu vực đó trước đi. Khi lấy được đồ, chúng ta chia đôi.”Người phụ trách nói: “Chia như thế nào, do Các chủ chúng ta quyết định.”Dữu Khánh bất đắc dĩ nói: “Được rồi, được rồi, trước tiên lấy đồ vào tay đã.Đừng lề mề kẻo bị kẻ khác lấy đi bây giờ.”Người phụ trách khẩn cấp sắp xếp nhân thủ chạy đi, sau đó thuyền hoa quay đầulại, mang theo Chu Xá Linh cũng đi về phía đó. Cho dù diện tích Đa Tử tiềukhông lớn, nhưng cũng cần phải có đích thân Chu Xá Linh đến chỉ ra vị trí cụthể mới được.