Đã cầm tiền mặt vào trong tay, Hoắc Lãng không có lề mề, trước tiên cho ngườiđến sòng bạc của Tri Hải các gọi Chu Xá Linh đến Tĩnh Viễn thuyền hành.Cũng để cho Chu Xá Linh trực tiếp kiểm tra đếm kỹ số tiền.Sau khi kiểm tra xong, Chu Xá Linh cầm lấy tiền định lập tức rời đi, nhưng bịHoắc Lãng gọi lại, “Chậm đã.”Chu Xá Linh xách theo hộp tiền xoay người lại hỏi: “Thế nào? Muốn đổi ý haysao?”Hoắc Lãng: “Một khoản tiền lớn như vậy mà ngươi chỉ nói khơi khơi mấy lờirồi lấy đi sao? Ngươi cảm thấy thích hợp không?”Chu Xá Linh: “Vậy ngươi còn muốn như thế nào nữa?”Hoắc Lãng: “Viết tờ giấy nợ đi. Nếu như ngươi không giữ kín được mồmmiệng, để cho thông tin tiết lộ ra ngoài, tờ giấy nợ này sẽ đến tìm ngươi, tìmđến Ngũ Đỉnh sơn các ngươi để đòi khoản nợ này. Chu huynh đệ, nếu khôngviết giấy nợ, ngươi không thể cầm khoản tiền này đi.” Y hất đầu ra hiệu.Hồng Cơ ở bên cạnh mỉm cười lấy giấy và bút, mực ra, đưa tay mời gã sử dụng.Đôi mắt to của Chu Xá Linh xoay chuyển mấy vòng, cuối cùng sau một hồi suynghĩ gã nhấc bút viết ra một tờ giấy nợ, sau đó mới xách theo hộp ngân phiếu đira cửa.Hoắc Lãng cầm tờ giấy nợ thổi thổi cho khô nét mực, “Cử người theo sát gã,đừng để gã mang tiền vào sòng bạc, một khi gã vào sòng bạc, lập tức chặn lại.Nếu như để cho gã thua sạch khoản tiền này, chúng ta sẽ không tìm được nơinào để khóc đâu.”Hồng Cơ sửng sốt hỏi: “Một khoản tiền lớn như thế, không đến mức điên nhưthế đi?”Hoắc Lãng: “Ngươi còn không nhìn ra được sao? Ngay cả là một trăm viênNghiễm Linh đan của tông môn, gã còn dám lừa gạt thì còn chuyện gì mà mộtcon ma bài bạc không làm được chứ? Nhớ kỹ, về sau tuyệt đối không thể tìmmấy con ma bài bạc cùng làm những chuyện tương tự.”Suy nghĩ thấy cũng đúng, Hồng Cơ lập tức bước nhanh rời đi, truyền đạt mệnhlệnh xuống dưới.Ra khỏi cửa Tĩnh Viễn thuyền hành, Chu Xá Linh trực tiếp lên một chiếc xe.Một người đàn ông vẻ mặt không biểu cảm đang đợi sẵn bên trong khoang xeđược che chắn kín mít.Khi xe bắt đầu lăn bánh, Chu Xá Linh giao hộp tiền lại cho đối phương, đồngthời cũng thông báo cho đối phương biết có chuyện xảy ra ngoài ý muốn, mìnhđã để lại một giấy ghi nợ.Không biết người đàn ông này có nghe nói hay không, chỉ thấy y mở hộp ra imlặng kiểm kê ngân phiếu.Thấy vậy, Chu Xá Linh trong lòng thở dài không nói gì, cũng không dám có ýkiến gì, đối phương là người của Tri Hải các, trước lúc người của Tĩnh Viễnthuyền hành tới sòng bạc tìm gã, người của Tri Hải các đã tới cạnh sòng bạc âmthầm nhắc nhở gã, nói Hoắc Lãng đã chuẩn bị sẵn tiền, lập tức sẽ đến tìm gã, đãdặn dò gã nên làm như thế nào.Gã đã không còn bất kỳ cơ hội lựa chọn nào, chỉ có thể nghe theo, chuyện mưusát Triêu Dương công chúa vừa lộ ra, ngay cả phía tông môn cũng không có lựachọn nào khác.Sau khi xác nhận khoản tiền này không có sai lầm, nam tử đó cúi người lôi từdưới bàn ra một cái hộp đựng tiền khác cùng mẫu mã, giao cho gã.Chu Xá Linh nghi hoặc, không biết là có ý gì. Gã mở hộp ra nhìn, tức thì khôngnói nên lời, trong này chỉ có một đống giấy trắng. Gã đại khái đã hiểu là có ý gì.Gã lặng lẽ khép đậy hộp lại, thành thành thật thật đặt trên đùi mình, ôm lấy.Xe chạy đến cầu tàu nối với đảo phụ liền dừng lại. Chu Xá Linh xuống xe ngựa,bước nhanh qua cầu tàu, đi đến khu vực cắm đầy cây cột dài với vô số ruy băngphất phới trên đảo phụ. Gã chui vào trong đó rồi không còn thấy tung tích.Hai người bí mật theo dõi tới nơi liền nhảy vào trong đó tìm kiếm, sau đó ngẩngđầu nhìn động tĩnh trên không trung, nhìn thấy Chu Xá Linh xách theo hộp tiềncưỡi con chim lớn bay lên trời, còn có mấy tên nhân viên của Ngũ Đỉnh sơncùng đi theo.Hai gã nhân viên theo dõi tức thì không biết phải làm sao cho phải, bọn họ chỉđề phòng mục tiêu vào sòng bạc, không ngờ lại xảy ra chuyện này.Xách theo một hộp tiền giả, Chu Xá Linh quay đầu lại nhìn về phía đảo phụ,tâm tình vừa sầu muộn vừa sợ hãi, gã biết rõ mình rời đi lần này chỉ là Tri Hảicác tuân thủ hứa hẹn tha cho mình, tha cho Ngũ Đỉnh sơn mà thôi, còn ba tỷ đóchính là tiền mà bản nhân gã cùng tông môn phải giao cho Tri Hải các để muamạng, không có nghĩa là tông môn sẽ tha cho hắn.Một trăm viên Nghiễm Linh đan không phải là tổn thất nhỏ, cho dù đối với NgũĐỉnh sơn mà nói, đó cũng là tổn thất nặng nề, tuy rằng phụ thân gã là chưởngmôn cũng không thể không cho tông môn một lời giải thích thỏa đáng, lần nàybất kể như thế nào cũng không thể dễ dàng bỏ qua cho gã.Những người đi cùng ở bên cạnh đều là nhân viên chấp pháp do tông môn cửđến, kỳ thực chính áp giải gã bằng vũ lực.Khi hai kẻ theo dõi quay về lại cầu tàu thì không còn thấy chiếc xe chở Chu XáLinh đâu nữa, bọn họ cũng không có suy nghĩ gì nhiều về chiếc xe đó, hai ngườinhanh chóng chạy về Tĩnh Viễn thuyền hành, khẩn cấp báo cáo tình huống.“Cái gì? Chạy rồi? Có biết đã chạy đi đâu rồi hay không?” Hoắc Lãng có chútkhẩn trương.Một nhân viên theo dõi nói: “Những người đi cùng đều mặc đồng phục của NgũĐỉnh sơn, xem ra là trở về Ngũ Đỉnh sơn rồi.”Hoắc Lãng khó thể tin nổi, “Các ngươi nhìn thấy gã xách theo hộp tiền rời đisao?”“Đúng vậy, sau khi ra khỏi nơi này, gã không đi đến bất kỳ đâu, mà trực tiếpxách theo hộp tiền đi thằng đến đảo phụ, rời đi.”Hoắc Lãng há hốc mồm đứng sững tại chỗ, không biết Chu Xá Linh đang chơitrò gì.Hồng Cơ phất tay ra hiệu cho nhân viên theo dõi lui ra, sau đó mới nói với HoắcLãng: “Người của Ngũ Đỉnh sơn rõ ràng là đang chờ Chu Xá Linh đi lấy tiền,tiền vừa vào tay bọn họ lập tức rời đi. Đây giống như là cái bẫy Ngũ Đỉnh sơnnhằm vào chúng ta a!”Hoắc Lãng cắn răng nói: “Xem ra Ngũ Đỉnh sơn đã biết việc này, họ không chịuđược tổn thất đó nên bày mưu tính kế lấy lại từ chúng ta.”Hồng Cơ: “Cũng may mà ngươi có dự kiến trước, dự phòng lại một chiêu, bắtgã phải viết giấy nợ.”Hoắc Lãng vẻ mặt đầy lo lắng, trong tình huống sự việc chưa lộ ra ngoài, giấynợ mới có sức uy hiếp lớn nhất đối với Chu Xá Linh, bây giờ Ngũ Đỉnh sơn đãbiết tình hình, còn lấy tiền đem đi, nếu không lấy tiền về được, đến thời hạn trảnợ, Thuyền hành đem đi thế chấp phải làm sao bây giờ? Hiện tại y thật sựkhông biết nên làm gì mới được.Lúc này y cũng ý thức được mình đã làm ra một chuyện ngu xuẩn.Thực ra, bắt đầu kể từ khi Chu Xá Linh tìm tới cửa đe dọa, y đã không còn lựachọn nào khác, ngoại trừ xoay sở cho đủ tiền ra, y không có cách nào nữa.Bên trong Tri Hải các, người đàn ông xách hộp đựng ngân phiếu đến đặt ở trướcmặt Tương Hải Hoa, “Các chủ, vừa đúng ba tỷ. Nhưng có chút chuyện xảy rangoài ý muốn, Chu Xá Linh nói là Hoắc Lãng ép gã viết giấy nợ để kiềm chếgã, đề phòng gã thất hứa để lộ thông tin.”Phụ nhân mập mạp trắng trẻo ở bên cạnh chần chừ nói: “Nếu như vậy, e rằngNgũ Đỉnh sơn sẽ có chút phiền phức.”Tương Hải Hoa không chút dao động nói: “Ngũ Đỉnh sơn bị phiền phức làchuyện của Ngũ Đỉnh sơn, có liên quan đến chúng ta sao?”Ngụ ý là, tiền là của cô ta, phiền phức là của Ngũ Đỉnh sơn.Phụ nhân mập mạp và trắng trẻo bật cười, “Cũng đúng, chuyện đó không liênquan đến chúng ta, là bởi vì Ngũ Đỉnh sơn quản giáo môn đồ của mình khôngnghiêm mà tự rước lấy. Chúng ta bỏ qua như vậy coi như là đã giơ cao đánhkhẽ, đã cho Ngũ Đỉnh sơn một lối thoát rồi. Hơn nữa, Hoắc Lãng chưa chắc đãdám không nể mặt dùng đến tờ giấy nợ kia.”Vừa nói chuyện vừa mở hộp tiền ra kiểm tra ngay tại chỗ, đây không phải làvấn đề tin hay không tin, mà là quy trình làm việc phải như vậy, có thể giảm rắcrối xảy ra cho cả hai bên về sau.Sau khi xác nhận số tiền không sai, bà ta cho nam tử đó lui ra.Không còn ngoại nhân ở đây, sau khi cất một nửa số ngân phiếu vào lại tronghộp, bà ta hỏi: “Có đưa một nửa cho Thám Hoa lang không?”Tương Hải Hoa hỏi ngược lại: “Ta có đồng ý đưa cho hắn một nửa sao?”Phụ nhân mập mạp suy nghĩ một chút, “Đúng là không đồng ý, nhưng phươngpháp này là do hắn đưa ra, khi hắn đề nghị chia đôi lợi ích, lúc đó ngài cũngkhông có phản đối.”Tương Hải Hoa nói:“Cho dù Thám Hoa lang không đưa ra biện pháp này, Ngũ Đỉnh sơn làm rachuyện như thế, ngươi cho rằng Ngũ Đỉnh sơn không hao tài thì bên trên có thểtha cho gã sao? Một khi bên trên mở miệng, chỉ sợ ba tỷ chưa chắc đã đủ. ThámHoa lang đúng là có nói như vậy, nhưng ta chưa đồng ý, đương nhiên, ta cũngkhông nói là không đồng ý, tuy nhiên đó là một tỷ rưỡi, không phải con số nhỏ,nếu như hắn có bản lĩnh, tự nhiên sẽ có cách lấy đi, còn không có bản lĩnh, làmsao có thể đưa không cho hắn như thế? Loại tiền này, lại là số tiền mặt lớn nhưthế, ta cũng không thể tùy tiện làm chủ.”