Mới đi đến cửa, Hướng Lan Huyên chợt dừng bước hỏi: “Xảy ra chuyện nhưvậy, vì sao trước đó không nói cho ta biết?”Dữu Khánh liên tục kêu khổ, “Ta làm vậy chẳng phải là để tránh bị hoài nghiư!”Trong lòng thì đang thầm mắng, nói cho ngươi biết có tác dụng cái rắm gì chứ,nói ngươi thu xếp một chiếc thuyền cũng không cho, chỉ khi kiếm lợi ích từ chỗta mới hăng hái.Bốp! Hướng Lan Huyên tung một cước đá vào cẳng chân của hắn, sau đó mởcửa rời đi.Một cước đó rất khéo léo, khiến Dữu Khánh đau đớn không nói nên lời, ômchân nghiêng vẹo tựa vào tường, miệng há hốc, thở ra không được, hít vào cũngkhông xong, đau đớn vô thanh.Đám người Nam Trúc mở cửa đi vào, vừa nhìn thấy tình trạng của hắn liền biếthắn bị Hướng Lan Huyên xử lý, bọn họ cũng bất lực đối với sự độc ác tàn nhẫncủa nữ nhân đó.Trừ khi không nể mặt đồng quy vu tận, dùng mấy bí mật kia để đẩy Hướng LanHuyên vào chỗ chết, bằng không, bọn họ không thể làm gì Hướng Lan Huyên…Tại cung thành Hải đô, trên một góc thành tường đối diện với Hổ Phách thôn,Lý Trừng Hổ đứng chắp tay sau lưng im lặng nhìn thôn nhỏ thấp thoáng dướibóng cây xanh.Tương La Sách không nhanh không chậm đi tới phía sau ông ta, hơi khomngười chào: “Vương gia.”Lý Trừng Hổ: “Việc điều tra đám người khả nghi có ý đồ gây rối với Lâm Longnhư thế nào rồi?”Tương La Sách: “Đã điều tra ra một bộ phận, muốn điều tra ra hầu hết, cần phảicó thêm chút thời gian. Dù sao thành phần đám người quá mức phức tạp.”Lý Trừng Hổ: “Bản vương đã ở đây được một quãng thời gian, phía bên kinhthành còn có không ít chuyện cần phải xử lý, bản vương không có khả năng ởlại mãi nơi này.”Tương La Sách do dự nói: “Ý của Vương gia là?”Lý Trừng Hổ đạm mạc nói: “Giết sạch bọn chúng là không thực tế, trước khibản vương rời đi, hãy giết một nhóm đi.”Tương La Sách gật đầu, đồng ý rất tùy ý, “Được.”Hai người lại trò chuyện thêm một lúc, sau đó Tương La Sách trở về chỗ sâutrong cung thành, đi vào thư phòng của mình, mở một ngăn kéo trên giá sách,lấy ra một xấp giấy, ngồi ở sau bàn lật xem, sau đó nhấc bút khoanh tròn một sốcái tên trong danh sách.Sau khi lão ta đặt bút xuống không bao lâu, một gã nam tử sải bước đi tới hànhlễ, lão ta đưa xấp danh sách đó cho gã, “Ngươi đi chuẩn bị đi, bắt hết mấy cáitên có khoanh tròn cho ta. Kẻ nào chống lại lệnh bắt, cứ giết!”Nam tử lật xem một chút, phát hiện đó đều là những kẻ tương đối có danh tiếngtrong danh sách, hỏi lại một câu, “Đảo chủ, bắt những người này làm gì?”Tương La Sách: “Đến lúc đó ngươi tự nhiên sẽ biết.”Nam tử có không hiểu rõ lắm, nhưng vận nhận lệnh rời đi.Tương La Sách không có ở lại lâu trong thư phòng, ngồi lặng im một lúc rồicũng đứng dậy rời đi.Lão ta vừa mới rời đi không bao lâu, con côn trùng kim sắc trốn ở trên trần nhàliền chui ra, nhanh chóng bay đi.Bay ra khỏi cung thành, bay qua núi rừng, bay qua phố xá sầm uất, trực tiếptrốn vào trong nhà kho bến tàu của Tĩnh Viễn thuyền hành, hạ xuống trên vànhtai của lão Khâu đang khuấy một chậu cháo, phát ra âm thanh xì xèo yếu ớt.Lắng nghe tiếng côn trùng xì xèo một hồi, lão Khâu chợt giật mình sửng sốt,sau đó chậm rãi dừng công việc trong tay, quay đầu lại gọi một tiếng, “Ra đi.”Hoắc Lãng hiện ra tại nơi u ám của nhà kho, nhấc tay sờ sờ gương mặt mình,đến nay gã vẫn còn chưa hoàn toàn thích ứng. Đi đến trước mặt lão Khâu, gãhỏi: “Tiền bối có chuyện gì phân phó?”Lão Khâu: “Sự việc có chút ngoài dự tính, Tương La Sách sẽ ra tay với một sốngười trong danh sách, linh trùng cũng biết không đến cùng sẽ động thủ vớingười nào. Ra tay với nhiều người như vậy, tất nhiên sẽ không hành động hấptấp, chắc chắn phải có chuẩn bị, chúng ta còn có một chút thời gian. Gửi tin chobọn họ đi, có thể giữ được bao nhiêu tính bấy nhiêu.”Hoắc Lãng suy nghĩ một chút, khó xử nói: “Có nhiều người như vậy, nếu thôngbáo cho từng người, ta căn bản không chạy hết được, chạy nhiều nơi như vậy, tanhất định sẽ bị phát hiện.”“Chính là bởi vì không đủ nhân lực nên chúng ta mới cần bảo vệ bọn họ.” LãoKhâu buông tiếng thở dài.Với lão ta mà nói, chuyện này dường nhưng cũng không khó. Lão ta cáchkhông chụp lấy một tấm gỗ, trực tiếp khắc ra một số chữ, sau đó đổ mực ra inấn ngay tại chỗ.Nội dung đều giống nhau, rõ ràng và trực tiếp, Tương La Sách sắp bắt ngươi,nhanh chóng đi chuyển ẩn nấp.Sau đó lại rất nhanh làm ra một mớ phong bì, đồng thời yêu cầu Hoắc Lãngnhanh chóng viết tên và địa chỉ của đám người trong danh sách lên phòng bì.Sau khi làm xong mấy thứ này, dưới sự yểm hộ của lão Khâu, Hoắc Lãng xáchtheo một bao đồ lẻn vào trong biển rời đi.Nói chung, Hoắc Lãng vẫn rất quen thuộc Hổ Phách hải này, đây cũng là mộttrong những lí do lão Khâu dùng gã.Sau khi chui ra khỏi biển, leo lên bờ, Hoắc Lãng trực tiếp đi tìm một số ngườiđang tìm kiếm việc làm ở Hổ Phách hải và thích hợp làm việc vặt, đưa phong bìcho bọn họ, nói bọn họ giao tới các địa chỉ ghi trên phong bì.Đương nhiên, gã không có giao hết phong bì cho một người, mà chia ra đưa chonhiều người, đương nhiên tiền cũng không thể thiếu, một phong bì là một phầntiền.Về phần có giữ kín được nội dung trong thư hay không đã không nằm trongphạm vi quan tâm nữa, nhắc những người này trốn đi tránh khỏi bị bắt vốn đã làmột kẽ hở. Về phần người nhận thư có tin tưởng hay không, có bao nhiêu ngườisẽ trốn đi, bọn gã cũng không thể biết được.Sau khi hoàn thành công việc, lẻn về đến nhà kho, Hoắc Lãng nghĩ đến một vấnđề, lập tức đến nhắc nhở lão Khâu, “Lỡ như bọn họ nhận được tin, sợ hãi bỏ đithì làm sao bây giờ? Đã rời xa khỏi Hổ Phách hải, làm sao còn có thể tìm đượcbọn họ?”Lão Khâu không quan tâm, thoải mái nói ra, “Ai chạy thì chạy đi, sợ hãi khôngchịu nổi sóng gió, lưu lại cũng chỉ là gánh nặng. Chúng ta cần là những kẻ ganlớn, dám mạo hiểm, dám liều mạng. loại người như vậy mới sẽ một lòng mạohiểm cùng chúng ta.”