Tin tức về các hành động bắt giữ công khai trên đường phố cũng truyền tới taiDữu Khánh và những người khác.Lúc đầu, bọn hắn không biết có chuyện gì đang xảy ra, cho đến khi Đầu To tìmđược cơ hội lẻn về, báo cho bọn hắn biết tình hình liên quan, bọn hắn mới biếtphía sau hành động bắt giữ còn có chuyện khác, lão Khâu không chỉ đánh cắpthông tin mật của Tương La Sách để tìm kiếm người cùng chung chí hướnggiúp đỡ cho lão, mà còn mật báo cho họ biết kế hoạch bắt bớ của Tương LaSách.Về phần tiếp theo sau lão Khâu sẽ làm ra chuyện gì, Dữu Khánh cũng khôngdám sơ ý, hắn nói Đầu To tiếp tục tìm cơ hội thám thính tình hình.Sau khi kết thúc chiến dịch bắt giữ, bất kể có bao nhiêu kẻ tình nghi đã chạythoát, cuối cùng vẫn bắt được một ít kẻ không may. Đối mặt với thẩm vấn, vềcơ bản bọn họ đều thành thật khai nhận họ đến đây là bởi vì lời đồn về tiên phủ,hiển nhiên đều cho rằng điều này không phải là tội lỗi gì.Phía bên Hải đô cũng không có tiến hành bất kỳ một cuộc thẩm vấn hay điều trakỹ càng nào, kỳ thực cũng không quá quan tâm tới lai lịch của những người đó,chỉ cần xác nhận đúng thân phận, xác nhận sẽ không gây ra hiểu lầm gì khó thểgiải quyết là được.Trưa ngày hôm sau, mười mấy người bị bắt giữ đó bị kéo thẳng đến nơi tươngđối náo nhiệt trên đường phố, kế hoạch giết gà dọa khỉ không bắt được con“Gà” muốn bắt, đành phải lấy bọn họ ra để bù cho đủ số. Bọn họ bị chém đầungay trước mặt mọi người, tội danh là có ý đồ mưu hại nghĩa tử của Đoan thânvương.Hơn mười cái đầu đầm đìa máu tươi rơi xuống đất quả thực cũng đã chấn nhiếpkhông ít người, nghĩa tử kia của Đoan thân vương vốn đã có thân phận U Giácphụ, bây giờ lại trải qua việc này, không ít người xác thực đã phải cân nhắc lại.Nghe được tin tức này, Thanh Nha liền khịt mũi cười giễu, chợt bên ngoài vanglên tiếng gõ cửa, thủ hạ mở cửa ra nhìn, phát hiện đó là một vị Thiên Lý langtruyền tin. Gã thủ hạ định nhận lấy thư tín, nhưng gã Thiên Lý lang này khôngchịu đưa, cần phải đích thân Thanh Nha nhận lấy, nói rằng đó là yêu cầu củangười gửi.Không còn cách nào khác, Thanh Nha đành phải đích thân ra nhận. Khi nhìnthấy dấu hiệu bông hoa ẩn trên bì thư, y âm thầm sửng sốt, nhận ra đây là thưcủa Can nương gửi, lập tức kiểm tra thư và nhận lấy. Sau đó y cầm thư quay vềphòng của mình, đóng kín cửa phòng rồi mới mở thư ra xem.Đây là một bức mật thư và chỉ có một ít người mới có thể xem hiểu, y đươngnhiên là một trong số ít người có thể xem hiểu đó.Sau khi xem xong, y cau mày, lúc đầu tưởng rằng Can nương có hồi âm gì đó vềviệc mình tìm kiếm kho báu, nào ngờ trong thư Can nương không hề nhắc đếnviệc này một chữ nào, ngược lại, lại hỏi về một việc khác.Sau khi suy nghĩ một lúc, y lập tức ra khỏi phòng riêng, và cũng không để chothủ hạ đi theo, một mình đi ra ngoài, trực tiếp đi xuống mấy tầng phía dưới, gõvang cửa phòng Dữu Khánh.Mở cửa chính là Mục Ngạo Thiết, nhìn thấy là y, Mục Ngạo Thiết rất khách khí,gật đầu chào, “Thanh gia.”Cũng không cần Mục Ngạo Thiết thông báo, Thanh Nha cưỡng ép đẩy cửa ra,bước vào gọi to một tiếng, “Thám Hoa lang.”Mấy người đang nhàn rỗi trong phòng vội đứng hết lên, Dữu Khánh không cómặt, hắn đang tu luyện ở phòng trong, nhưng chỉ với một tiếng gọi to đó của y,Dữu Khánh cũng bị kinh động.Dữu Khánh vừa mới mở cửa ra, ôi a một tiếng, còn chưa kịp cất lời chào hỏiThanh Nha đã lại cưỡng ép xông vào, còn thuận tay đóng cửa lại.Làm gì vậy chứ? Dữu Khánh không hiểu, “Thanh gia, ngươi đây là?”Thanh Nha hạ thấp giọng hỏi, “Ngươi vì sao lại đi điều tra lão Khâu trông coikho hàng của Tĩnh Viễn thuyền hành chứ?”Nếu không phải Can nương của y gởi thư tới, y còn không biết việc này.Can nương của y thực sự là thần thông quảng đại, một số thông tin trao đổi giữaTứ động chủ Thiên Lưu sơn với trụ sở Thiên Lưu sơn cũng bị Can nương biếtđược, nên truyền tin đến hỏi.Chính vì vậy mà Thanh Nha mới biết được Dữu Khánh đang lén lút sau lưng bímật điều tra người trong Tĩnh Viễn thuyền hành của y, không chỉ Can nươngmuốn biết vì sao, y cũng muốn biết, cho nên trực tiếp đến đây hỏi hắn, đây cũnglà điều mà Can nương bảo y đến tìm hiểu.Dữu Khánh nghe y hỏi thẳng như thế thì giật nảy mình, “Ngươi nhanh chóng thipháp dò xét trên người mình xem.”Thanh Nha không hiểu, hỏi: “Dò xét cái gì?”Dữu Khánh mặc dù cảm thấy con côn trùng kim sắc đó rất không có khả năngtrực tiếp bám theo Thanh Nha chạy tới chạy lui, nhưng hắn vẫn phải cẩn thận,“Dò xét xem trên người ngươi có con côn trùng gì đó hay không.”“Côn trùng? Côn trùng gì chứ?”“Một loại côn trùng có thể nghe lén và theo dõi. Ngươi nhanh nhanh tìm kiếmtrên người mình đi.”Thấy đối phương vẫn còn bối rối và hoài nghi, Dữu Khánh dứt khoát tự mình ratay, thi pháp kiểm tra một lần bên ngoài thân Thanh Nha, sau khi xác địnhkhông có, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, “Thì ra trong mấy cái túi căng phồngcủa ngươi đều chứa đầy đậu phộng a.”Thanh Nha vẫn còn không hiểu ra sao, “Ngươi có ý gì chứ?”“Đây là lí do vì sao ta điều tra lão Khâu đó. Lúc trước, chỗ ta tình tờ phát hiệnra một con bọ cánh cứng nhỏ kim sắc, nó chỉ nhỏ như vậy. Mặc dù chúng tachưa từng nhìn thấy con nào như vậy, cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũngkhông đặt nặng. Nào ngờ sau đó có người nhét một tờ giấy vào phòng ta, nói làdo lão Khâu nuôi dưỡng…” Dữu Khánh lặp lại một lần những gì đã nói để lừagạt Hướng Lan Huyên.Tương tự như phản ứng của Hướng Lan Huyên, sau khi nghe xong, Thanh Nhacảm thấy ớn lạnh từ đáy lòng, nếu thật sự tồn tại loại côn trùng như thế, vậy thìkhông còn gì để nói, có trời mới biết mình đã bị nghe trộm bao nhiêu bí mật,cầm đậu phộng trong tay cũng không còn tâm tình bóp vỡ, mở to mắt nhìn hắn,hỏi: “Chuyện lớn như vậy, vì sao ngươi không nói sớm cho ta biết?”Dữu Khánh vẻ mặt như đang nhìn thứ gì quái lạ, “Thanh gia, ngươi trách ta ư?Ta còn muốn biết gần đây ngươi uống nhầm thuốc gì, lại bày ra bộ dạng muốngiữ khoảng cách với ta, ta muốn nói với ngươi mấy câu cũng không thèm gặp.Thanh gia, ngươi có ý gì vậy? Ta không đắc tội với ngươi chứ?”“…” Thanh Nha nghĩ lại một lúc, gần đây hình như mình đúng là có phầnkhông muốn gặp đối phương.Dữu Khánh: “Hơn nữa, đó là kho hàng trong Thuyền hành của ngươi, nếu nhưhôm nay ngươi không đến hỏi, ta còn nghi ngờ là ngươi chỉ đạo lão Khâu cử nótới giám thị ta nha. Ta nào dám kinh động đến ngươi, ta đương nhiên là phải bímật điều tra.”Dù sao đều là hắn có lý, lại còn rất hợp tình hợp lý, Thanh Nha nhất thời khônglời chống đỡ, chỉ có thể lắc lắc đầu, xua tay nói: “Không có liên quan gì với ta,ta không giám thị ngươi. Ta cũng không biết rõ tình hình của lão Khâu đó. Toànbộ Tĩnh Viễn thuyền hành từ trên xuống dưới có rất nhiều người, tất cả đều cóngười quản lý, ta làm sao biết được một lão gài trông coi nhà kho. Ngươi nóicho ta biết, ngươi đã phát hiện được cái gì?”Dữu Khánh: “Lão Khâu đó có phần tà môn, người bên ta căn bản không dámtiếp xúc quá gần, nên cũng không biết được nhiều.”Thanh Nha đan mười ngón vào nhau xoa xoa vuốt vuốt một hồi, nói: “Theo lờingươi nói, giống như là một kẻ chuyên chơi cổ.”Dữu Khánh chợt nghĩ tới điều gì đó, “Đúng rồi, tên quản sự Hoắc Lãng củaTĩnh Viễn thuyền hành đi đầu rồi?”Thanh Nha hơi cau mày, nhưng vẫn nói cho hắn biết sự thật, “Bởi vì hắn màThuyền hành bị thiệt hại rất lớn, hắn nhất định phải trả giá. Hắn đã biến mấtkhỏi cõi đời này rồi.”Dữu Khánh đương nhiên hiểu được lời của y có ý gì, “Ngươi đã giết hắn?”“Hình như các ngươi không có giao tình gì nha?”Ánh mắt Dữu Khánh lấp lóe, trong mắt lộ ra vẻ kinh nghi bất định, “Ta muốnbiết, Tĩnh Viễn thuyền hành ở nơi này có phải còn có một người khác tên là‘Hoắc Lãng’ hay không?”“Ngươi có ý gì?”“Người của ta tình cờ phát hiện ra, kỳ thực còn có một kẻ khác đang lẩn trốntrong kho hàng bến tàu, hình như trước đây hắn cũng được gọi là Hoắc Lãng,bây giờ đổi tên thành ‘Trần Hải’, nhưng mà diện mạo người này không giốngtên Hoắc Lãng lúc trước quản lý Thuyền hành nơi đây.”“Có hai người cùng tên trong Thuyền này ư? Khó có khả năng như vậy? Cái tên‘Hoắc Lãng’ này cũng không phải dễ dàng có thể trùng tên.”Dữu Khánh nói với ẩn ý sâu xa: “Ngươi chưa hiểu ý của ta, vừa rồi ta đã nói,tên ‘Hoắc Lãng’ đó không phải là người trong kho hàng, mà là kẻ trốn ở trongđó. Ý ta muốn hỏi là, ngươi xác định tên Hoắc Lãng đó đã thực sự chết rồichưa?”Thanh Nha lộ ra vẻ kinh nghi, “Loại chuyện này, người bên dưới chắc chắnkhông dám gạt ta. Theo báo cáo, chính tay Hồng Cơ đã giết chết Hoắc Lãng,người bên dưới đã xác nhận thi thể.”Dữu Khánh: “Hồng Cơ đâu rồi? Tìm cô ta xác nhận lại tình hình.”Thanh Nha khẽ lắc đầu, “Hồng Cơ chết rồi, đã bị Hoắc Lãng giết chết. Theobáo cáo, hẳn là khi cô ta nhận lệnh xử lý Hoắc Lãng thì bị Hoắc Lãng phát hiện,liều mạng phản kích, gây ra vết thương chí mạng cho Hồng Cơ.”Dữu Khánh: “Thi thể của hai người đâu rồi?”Thanh Nha đã hiểu ý của hắn, muốn khám nghiệm lại tử thi, y có chút bối rốinói: “Với quy định tại nơi đây, công khai việc đánh đánh giết giết chẳng phải sẽrước tới phiền toái cho chính mình ư? Ở đâu cũng giống như nhau, sẽ không đểcho người ta phát hiện được thi thể, đương nhiên là đã hủy đi rồi.”Dữu Khánh: “Nói cách khác, đã hoàn toàn chết không có đối chứng?”Thanh Nha ngẩn người, ánh mắt hai người đối nhau, một lúc lâu sau, y mớichậm rãi hỏi: “Ngươi nghi ngờ Hoắc Lãng chưa chết?”Dữu Khánh: “Bên cạnh lão Khâu thực sự có một người trước đây từng dùng tên‘Hoắc Lãng’, ngươi không muốn xác nhận lại sao?”Thanh Nha cau mày, “Đã không còn thi thể, làm sao xác nhận bây giờ, trực tiếpđến kho hàng bắt người hay sao?”Dữu Khánh hỏi ngược lại: “Một tổ chức sát thủ, dám đặt Hoắc Lãng ở nơi đây,sẽ không thể không có thủ đoạn gì để khống chế hắn, phải không?”“Trong hoàn cảnh bình thường, tổ chức sẽ ‘Chăm sóc tốt’ cho người mà hắnquan tâm, ví dụ như người nhà của hắn…” Nói đến đây, Thanh Nha ngừng nói,hai tay chống nạnh đi tới đi lui, đôi guốc gỗ dưới chân vang lọc cọc, tựa hồđang suy nghĩ điều gì đó.Đôi mắt Dữu Khánh cũng sáng lên, hai người dường như cùng có chung suynghĩ, “Nếu là như vậy, nếu như Hoắc Lãng bên cạnh lão Khâu chính là tên HoắcLãng lúc trước, vậy thì thật sự thú vị.”Thanh Nha hừ hừ cười lạnh, trong nụ cười mang theo mấy phần hung dữ,“Được rồi, ta sẽ đích thân xử lý việc này.”Dứt lời y liền xoay người rời đi.Nhưng Dữu Khánh lại vội vàng bước tới ngăn y lại, “Thanh gia dừng chân, tahỏi một chút, làm sao ngươi biết ta đang điều tra lão Khâu vậy?”Thanh Nha vung tay đẩy hắn ra, “Ta tự có cách của ta.”“Thanh gia, nếu như ngươi cứ qua loa với ta như vậy, về sau có chuyện gì thìđừng có trách ta không nói cho ngươi nhé! Lần sau lại có chuyện như lần này,cũng đừng tới tìm ta nữa.”Thanh Nha tức thì dừng bước, lấy đậu phộng ra bóp vỡ, lấy hạt thả vào trongmiệng nhai, tiện thể đáp lại, “Như vậy cũng nổi cáu nữa sao? Người của ThiênLưu sơn phát hiện ngươi đang điều tra lão Khâu, vừa lúc ta quen người củaThiên Lưu sơn.”Lúc chuyện xảy ra y không đến tìm, kéo dài đến bây giờ mới đến đây, DữuKhánh liền đoán được không phải chính y phát hiện ra, thông tin hẳn là đượctruyền qua tay, hắn đoán rằng có thể y biết được tin này từ phía Thiên Lưu sơn,lập tức khuyên nhủ: “Vậy ngươi nên giải thích với Thiên Lưu sơn về việc nàyđi, tránh để gây ra chuyện gì hiểu lầm.”Thanh Nha quay đầu lại nhìn hắn, “Giải thích với Thiên Lưu sơn ư? Có cần vậykhông? Nói ra chuyện này chỉ là tự tìm rắc rối mà thôi.”Dữu Khánh: “Mấy lời đồn bên ngoài gây bất lợi cho ta, ngươi đã biết rõ lí do taở lại nơi này, là để tìm kho báu của Hổ Phách tộc. Hiện tại mọi người đều chorằng ta đang tìm tiên phủ gì đó, bọn họ đều đang nhìn chằm chằm vào ta. Cứ bịnhìn chằm chằm như vậy, ta làm sao còn có thể đi tìm kho báu? Bây giờ lại xảyra chuyện ta điều tra lão Khâu, càng dễ dàng khiến người ta hiểu lầm. Ta nóinha Thanh gia, ngươi ở đây qua lại với ta, không muốn khiến người ta hiểu lầmthành ngươi đang cùng ta đi tìm kho báu chứ?”“…” Thanh Nha không nói nên lời, y mới chính là kẻ bí mật đi tìm kho báu.Nghe hắn nói như vậy, y nhận ra rằng mình quả thực cần phải giải thích mộtchút cho vị Tứ động chủ kia về chuyện bên hắn điều tra lão Khâu. Nếu không,sợ rằng y cũng sẽ bị nhìn chăm chú.Dữu Khánh sợ y không thực hiện theo ý định của mình, tiếp tục thúc giục, “Cònnữa, ngươi đã tới chậm, chuyện điều tra lão Khâu vừa xảy ra, ta đã bị HướngLan Huyên của Đại Nghiệp ty tìm tới cửa, dưới sự bức ép của cô ta, ta đã giảithích việc này. Mấy nhà đó trước giờ luôn có gián điệp dò xét lẫn nhau, quỷ mớibiết rõ việc này có thể giấu giếm Thiên Lưu sơn được bao lâu. Ngươi giấukhông báo thì có ý nghĩa gì sao? Hơn nữa, nếu Thiên Lưu sơn tìm đến ta, tacũng không cần phải giấu giếm việc này. Vạn nhất để cho Thiên Lưu sơn biếtđược ngươi giấu họ không báo lên cũng không tốt. Việc ngươi chạy đến chỗ ta,nhất định cũng phải có lí do gì để giải thích với Thiên Lưu sơn chứ, đúngkhông?”Thanh Nha suy nghĩ một chút, hỏi: “Ngươi không nói cho Hướng Lan Huyênbiết chuyện về Hoắc Lãng chứ?”Dữu Khánh: “Việc này không phải vừa rồi nhớ tới ta mới hỏi ngươi sao? Bâygiờ chúng ta nói với nhau cho rõ ràng, để thống nhất lời nói với người ngoài,tránh để một bên xảy ra sơ sót.”“Chuyện của Hoắc Lãng, chúng ta hãy giữ cho riêng mình, đừng để người khácbiết.”“Dễ thôi, được, ta đã biết rồi. Vậy, Thanh gia, ta không tiễn nữa.”“Không có lòng tốt đó thì đừng có giả vờ khách khí.” Thanh Nha xì mũi, đi đếnmở cửa, guốc gỗ đạp vang bước đi ra ngoài.Y đi thẳng lên lầu, trước khi trở về phòng mình, y kêu gọi mấy người tin cậycùng nhau đi vào.