Mà chi tiết của những kế hoạch này lại khiến cho Trùng Nhi cảm thấy rất kinhngạc, phát hiện thấy A Lang đại cô không hổ là đệ nhất cao thủ của Hổ Pháchtộc, quả nhiên lợi hại.Nàng hỏi tiếp: “Đại cô, tại sao hồi đó con nghe nói ngài đã chết trong cuộc truysát?”Đây là lí do làm cho nàng lúc trước đã hoài nghi người gọi mình là “Tiểu cầunhi” chính là đại cô, nhưng vẫn không dám tin tưởng, phía bên Lý Trừng Hổ sẽnói dối về chuyện giết chết A Lang đại cô ư?Lãnh diễm phụ nhân nói: “Lúc đó ta quả thực đã bị đẩy vào tuyệt cảnh. Tại thờikhắc mấu chốt, có một vị bạn cũ xuất thủ, dùng biện pháp thay mận đổi đào đểcứu ta đi, khiến cho đám người Lý Trừng Hổ tưởng rằng ta đã chết, vì vậy tamới có thể sống tạm đến bây giờ. Tiểu cầu nhi, nói đến những chuyện này rấtdài, về sau chúng ta sẽ có nhiều thời gian chậm rãi trò chuyện. Bây giờ ta hỏicon, con và vị Thám Hoa lang đó là tình nhân nam nữ sao?”“Hả?” Trùng Nhi kinh ngạc, đây là lần đầu tiên có người hỏi nàng về vấn đềnày, nàng đỏ mặt, vội vàng lắc đầu: “Không có, đại cô, người không nên nóilung tung, hắn còn chưa biết ta là nữ nhân.”Lãnh diễm phụ nhân ngẩn ra, “Ý của con là, hắn còn chưa biết thân phận chânthực của con sao?”Trùng Nhi lắc đầu, bản thân nàng tựa hồ có chút không biết nên đối diện vớivấn đề này như thế nào.Lãnh diễm phụ nhân cũng là thiếu nữ lớn lên, từ phản ứng của nàng liền nhận rađược điều khác, trực tiếp hỏi: “Nhưng mà con thích hắn có phải không?”Trùng Nhi vội lắc đầu như trống bỏi, mặt lại càng đỏ hơn.Lãnh diễm phụ nhân hiện tại không có thời gian trao đổi điều này, theo việc mànói: “Nói cách khác, con vẫn chưa nói cho hắn biết chuyện lúc trước ta chạmmặt gọi tên con trên đường?”Trùng Nhi vẫn lắc đầu, hỏi lại: “Đại cô, người che mặt chặn đường tập kíchtrong rừng cây ngoài cung thành chính là ngài sao?”Lãnh diễm phụ nhân gật đầu thừa nhận, tiếp tục hỏi: “Nếu Thám Hoa langkhông biết thân phận của con, nghĩa là ta đã đoán sai rồi, con và Thám Hoa langđến đây không phải vì tộc nhân. Vậy mục đích các con tới đây là gì? Lẽ nàođúng như lời đồn, tới đây vì tiên phủ gì đó?”Trùng Nhi đột biến ấp a ấp úng, vấn đề này khiến nàng lúng túng khó xử, nàngvừa không muốn lừa gạt người thân trước mặt, vừa không thể ra bán đứng mấyngười Dữu Khánh.Phản ứng như vậy rơi vào trong mắt Lãnh diễm phụ nhân còn rõ hơn cả câu trảlời, đã biết được đáp án, bà ta gật đầu nói: “Nghe nói kể từ khi vào kinh thànhđi thi, con đã đi theo bên cạnh Thám Hoa lang, là một trong những thân tín củaThám Hoa lang. Bây giờ xem ra, những lời nói đó không giả.Tiểu cầu nhi, thời gian không còn nữa, con không thể ở đây lâu, nếu không sẽkhiến người bên ngoài sinh nghi. Chúng ta phải hẹn lần khác. Nhớ kỹ, một giờsau khi tan tiệc, con hãy xuống đi dạo ở tầng một Tri Hải các. Nơi đó có mộtcửa hàng quần áo tên là ‘Nghê Thường’, chúng ta sẽ gặp mặt ở đó và nóichuyện kỹ hơn. Sau khi vào cửa hàng, người làm sẽ dẫn con đi gặp mặt ta.”Trùng Nhi cũng luôn lo lắng về phản ứng của những người bên ngoài, gật đầuliên tục.Không tiếp tục chần chừ nữa, Lãnh diễm phụ nhân lại ôm nàng vào lòng, thìthầm bên tai nàng một câu, “Còn sống là tốt rồi.” Tiếp đó buông nàng ra, mởcửa, đẩy nàng ra ngoài.Trùng Nhi đi một bước quay lại nhìn ba lần, cuối cùng không do dự nữa, bị tìnhthế bức bách, phải nhanh chóng rời đi.Nam tử trông chừng bên ngoài nhìn thấy nàng không sao cả, liền yên tâm, đưanàng trở lại bên bàn tiệc.Thấy nàng đã quay lại, Bàng Vô Tranh lại bắt đầu nịnh nọt nàng, liên tục mờirượu, mặt mày tươi cười.Không lâu sau, tại thời điểm không có ai chú ý, Thanh y phụ nhân lại quay trởvề bên cửa, dùng ánh mắt ra hiệu cho Bàng Vô Tranh. Bàng Vô Tranh lập tứcgiống như vừa mới ăn mật ong, cười càng thêm vui vẻ.Trên đời không có không có bữa tiệc nào không tàn, huống chi hầu hết người ởđây chỉ là tới tham gia náo nhiệt, không có ý xử lý điều gì, toàn bộ bữa tiệc gầnnhư chỉ có một mình Bàng Vô Tranh biểu diễn, khi cảm thấy đã đủ rồi tự nhiênliền có người kêu gọi kết thúc, mọi người liền thuận nước đẩy thuyền thể hiệntán thành, vì vậy bữa tiệc kết thúc.Trên đường đi, Thanh Nha kéo Dữu Khánh tụt lại sau nói chuyện: “Ăn một bữacơm nhàm chán như thế là sao?”Nhàm chán? Không có ai mời ngươi nha, là tự ngươi da mặt dày không biết xấuhổ nhảy vào bàn nha. Dữu Khánh trong lòng khinh thường, nhún nhún vai, tỏ vẻquả thực rất nhàm chán, sau đó nhỏ giọng báo cho y biết, “Sáng mai chuẩn bịthuyền sẵn sàng đi, chúng ta đến hiện trường khảo sát lại.”Thanh Nha thoáng quan sát những ánh mắt ở xung quanh đang kín đáo liếc tới,đặc biệt là Long Hành Vân, gã công khai nhìn chằm chằm, nhỏ giọng trả lời:“Khảo sát cái rắm! Lão tử đã khoan vô số đường hầm để thăm dò, nước biểngần như đã bị khuấy đục. Nơi đó hoàn toàn không có không gian nào có thểgiấu được thứ gì.”Dữu Khánh ghé sát miệng đến bên tai y, thì thầm, “Phía bên Hổ Phách tộc đãcho ta một ít thông tin mới, nếu ngươi không đi, về sau có phát hiện gì, đừng cótrách ta bỏ rơi ngươi làm ăn một mình.” Dứt lời quay đầu bỏ đi.“Này này!” Thanh Nha giơ tay chụp lấy cánh tay hắn, kéo lại, “Ta có nói làkhông đi sao? Chỉ là vì bị đám Hổ phách nữ đó đùa giỡn hai lần, xả một chútbất mãn cũng không được sao? Chẳng phải chỉ là chuẩn bị thuyền thôi sao? Lãotử có sẵn Thuyền hành trong tay, chuyện này có gì to tát chứ! Sáng mai phảikhông?”Dữu Khánh gật đầu, “Ừ.”“Được rồi, cứ yên tâm giao cho ta, đi thôi.” Thanh Nha buông cánh tay hắn ra,vỗ vỗ vai hắn, đôi guốc dưới chân kêu lóc cóc, nghênh ngang rời đi, trông rấtvui vẻ.Tình hình đó khiến Bàng Vô Tranh đi đưa tiễn thỉnh thoảng quay lại nhìn, thấyhết cảnh tượng hai người thì thầm to nhỏ với nhau.Trở về tới nơi ở của mình, Nam Trúc vỗ vỗ cái bụng no nê, vui vẻ nói: “Hômnay chúng ta coi như được hưởng vinh quang từ Trùng Nhi. Xem ra với danhnghĩa nghĩa tử của Đoan thân vương, sau này sẽ kiếm rất được nha.”Trùng Nhi chỉ có thể dở khóc dở cười, sau đó trở về phòng mình nghỉ ngơi, kìthực là đang yên lặng canh thời gian.“Có cảm thấy gần đây Trùng Nhi có chút khác thường không?” Nhìn chằmchằm vào cánh cửa đóng kín, Dữu Khánh đột nhiên cất lời hỏi.Mấy người đồng loạt quay nhìn hắn, Mục Ngạo Thiết hỏi: “Gần đây là như thếnào? Ngươi không phải nói từ khi đến Hổ Phách hải này, hắn liền không bìnhthường sao?”Dữu Khánh hất hất cằm về phía cánh cửa phòng, “Ta đang nói về việc gần đâyhắn giam mình nghỉ ngơi trong phòng tương đối nhiều. Trước đây, khi mọingười đều đã đi nghỉ hết, hắn mới nghĩ đến việc nghỉ ngơi.”Nghe nói như thế, mọi người ngẫm nghĩ lại thì thấy có vẻ đúng là như vậy,nhưng điều này có thể nói ra được gì chứ?Tại bên ngoài Tri Hải các, sau khi lên xe, khoang xe bắt đầu lắc lư di chuyển,Bàng Vô Tranh mới thấp giọng hỏi: “Như thế nào?”Thanh y phụ nhân nhỏ giọng trả lời: “Thám Hoa lang vẫn chưa biết nó là nữnhi.”“Hả?” Bàng Vô Tranh trầm tư suy nghĩ, điều này có thể nói ra rất nhiều vấn đề,ít nhất có thể chứng minh nàng sẽ không bán đứng bên mình.“Nhưng ta có thể nhận ra được, nó nhất định có ý với Thám Hoa lang.”“A Ngọc, đây là chuyện bình thường, tài tử đệ nhất thiên hạ mà, thiên phú tuhành lại cao, một người mà có soi đèn đi tìm cũng không thấy ở ngay bênngười, không tâm động mới là lạ.”“Ý của ta là, nó không chịu tiết lộ bí mật của Thám Hoa lang, nhưng từ thái độcủa nó, cơ bản có thể xác định, chuyến này Thám Hoa lang đến đây chính là vìnơi đó.”Ánh mắt Bàng Vô Tranh sáng lên, truy hỏi: “Nó có đồng ý gặp mặt lại không?”Thanh y phụ nhân: “Tiệm quần áo, chúng ta đã hẹn nhau ở đó theo ý củangươi.”“Tốt.” Bàng Vô Tranh đấm nhẹ thay vỗ tay, sau đó lớn tiếng nói: “Nhanh mộtchút.”Người kéo xe lập tức tăng nhanh tốc độ…Khi đến thời hạn một canh giờ, Trùng Nhi đúng hẹn ra khỏi cửa, lí do đưa racho đám người Dữu Khánh là ra ngoài đi dạo.Dữu Khánh ra vẻ thờ ơ gật đầu đồng ý, đợi đến khi nghe thấy tiếng đóng cửaphía bên ngoài, hắn lập tức dừng khoanh chân đả tọa, đứng dậy đi ra khỏiphòng, nhìn về phía cánh cửa đóng chặt, sau đó vẫy vẫy tay với Mục NgạoThiết nơi phòng khách.Mục Ngạo Thiết lập tức đi tới, dường như đã nhận ra được Dữu Khánh đangquan tâm điều gì, y cũng cất tiếng lẩm bẩm, “Đúng là có vẻ không bìnhthường.”Dữu Khánh: “Ngươi sang bên cạnh, tìm An Di và Tô Thu Tử, nói bọn họ sắpxếp hai người lạ mặt một chút đi theo đi.”Theo dõi người của mình? Mục Ngạo Thiết ngơ ngẩn nhìn hắn, việc này khiến ycó phần bị chấn động, đây là không tin đồng môn sao?Dữu Khánh tặc lưỡi giải thích: “Ta sợ hắn bị người lừa gạt làm ra chuyện gì, sợxảy ra chuyện mà chúng ta không biết rõ. Ngươi không cảm thấy Lý Trừng Hổtốt với hắn đến mức không bình thường sao? Nếu như tiểu tử này xảy ra chuyệngì, chúng ta không có cách nào giải thích với tiểu sư thúc.”Lời giải thích như vậy đã trở thành bảo vệ, lòng Mục Ngạo Thiết thư thái khôngít, gật đầu, lập tức rời đi.Sau khi xuống tới tầng một Tri Hải các, Trùng Nhi bắt đầu đi lang thang trongquần thể khổng lồ này. Sau một lúc đi vòng vòng vèo vèo, cuối cùng nàng cũngtìm thấy “Tiệm quần áo Nghê Thường” kia. Nàng đứng ở cửa nhìn vào bêntrong, nhận thấy quy mô cửa hàng này không nhỏ, bên trong khá nhộn nhịp, cóngười chọn lựa quần áo, cũng có người cầm thước lấy số đo.Có một gã nhân viên ở bên trong nhìn thấy nàng tựa hồ quan tâm, lập tức đi racửa mời chào: “Quý khách, chỗ chúng ta tập trung những chất liệu tốt nhất khắpthiên hạ, tay nghề may mặc cũng tốt nhất, đứng ở bên ngoài sẽ không thấy đượcnhững điểm tốt của chúng ta. Mời ngài vào tham quan một chút đi.”Trùng Nhi không biết người nhân viên này có phải là người mà đại cô nói haykhông, dù sao cũng cứ đi vào theo lời mời của người ta đã. Dưới sự dẫn dắt vàgiới thiệu của gã nhân viên, nàng lần lượt nhìn xem từng bộ xiêm y lộng lẫy.Cùng lúc đó, lại có khách lần lượt tiến vào, trong đó có nhân viên Tam Tiên bảodo Dữu Khánh phái tới, làm cho khung cảnh buôn bán của tiệm quần áo trôngcó vẻ càng thêm thịnh vượng.“Công tử, bộ này nhìn tương đối hợp với ngài, hay là ngài vào bên trong mặcthử xem. Thử xem đi, nhất định hợp với ngài.”Nhân viên cầm bộ đồ ướm ướm trước người Trùng Nhi, ngón tay chỉ vào mộtcăn phòng thử đồ.Trùng Nhi trong nháy mắt liền hiểu ý, làm theo chỉ dẫn của gã nhân viên, cầmbộ đồ đi đến phòng thử đồ đó.Nàng tiến vào, đóng cửa lại, vừa mới nhìn xung quanh, chợt thấy trần nhà phíatrên im ắng lật lên, một người nhẹ nhàng lướt xuống, đứng tại trước mặt nàng,không phải ai khác, chính là A Lang đại cô của nàng.Lãnh diễm phụ nhân làm dấu hiệu giữ im lặng, dán sát miệng vào tai nàng, nóinhỏ: “Có không ít người đang theo dõi con, trước tiên đừng nói gì cả, thay đổi yphục rồi đi ra ngoài đi dạo đi, để chứng minh phòng thay đồ này không có vấnđề gì. Sau đó cầm một bộ đồ khác vào đây thử tiếp.”Dứt lời lại nhẹ nhàng bay lên, lật trần nhà rồi biến mất bên trên.Trùng Nhi nhanh chóng cởi áo khoác ra, mặc bộ quần áo mới vào, bước rangoài, gã nhân viên ở bên ngoài nhìn thấy lập tức tán dương, “Bộ đồ này mặc ởtrên người công tử thực sự là quá tuyệt. Nhưng công tử đẹp như vậy, mặc đồ gìnhìn cũng đẹp hết.”Trùng Nhi soi người trước gương, nhận thấy người trong gương có phần khônggiống như mình, bởi vì bộ y phục này quá hoa mỹ, chính nàng cũng cảm thấykhông quen, nàng nhìn xung quanh, chỉ vào một bộ đồ tương đối giản dị, “Tamuốn thử bộ kia.”“Được.” Gã nhân viên tất nhiên là vui vẻ phối hợp, đi lấy bộ đồ đó đến chonàng.Chỉ trong khoảng thời gian ngắn như thế, đã có người cầm quần áo chui vàophòng thử đồ đó, ở bên trong đưa tay sờ mó dò xét khắp nơi, ngay cả trần nhàcũng không bỏ qua, nhưng không thể đẩy lên được.Trùng Nhi đẩy cửa, đương nhiên là không vào được.Người ở bên trong cất tiếng đáp lại, “Có người, chờ chút.”“Ôi, có người rồi. Công tử, phòng thử bên kia còn trống, ngài đến phòng đó thửđi.” Gã nhân viên chỉ đến một phòng thử đồ khác ở trong góc.Trên thực tế, nơi này có mấy phòng thử bố trí rải ra xung quanh.Trùng Nhi: “Quần áo của ta vừa mới thay ra vẫn còn ở trong đó.”Người làm cười nói: “Không sao đâu, ta sẽ trông chừng giúp ngài, lát nữa ta sẽgiữ giúp ngài. Ở chỗ chúng ta sẽ không mất gì đâu, ngài cứ việc yên tâm đi thửđi.”Trùng Nhi đưa mắt nhìn gã, sau đó xoay người làm theo, không phải vì nụ cườiân cần của đối phương mà bởi vì vừa rồi gặp mặt đại cô, có thể xác định đây làgã nhân viên mà đại cô đã nói đến. Nếu đã là người của đại cô, tự nhiên chỉ cầnlàm theo là được.Nàng vừa mới đi vào, đóng cửa lại, trần nhà chợt lật mở, Lãnh diễm phụ nhânlại lặng yên bay xuống.