Đã đi lên trên gác, Đào chưởng quỹ nghe thấy động tĩnh, lập tức giang tay ngăncản tại lối lên cầu thang, “Chư vị, chư vị, trước tiên hãy nghe ta nói, nơi này làchỗ ở cá nhân, không tiếp khách bên ngoài. Chư vị, xin lỗi, mời quay lại, mờiquay lại.”Tô Thu Tử lập tức hét lớn: “Chưởng quỹ, có ai buôn bán kiểu như ngươi khôngchứ? Có nhiều người cần thử đồ như vậy, phía dưới chỉ có chừng đó phòng thayđồ, ta thấy trên này cũng chỉ là một gác xép bình thường, không giống như cócất chứa thứ gì quý giá. Không bằng như vậy đi, ngươi cứ để cho đám kháchhàng chúng ta được thoải mái, nếu mất thứ gì, ta sẽ chịu trách nhiệm.”Đào chưởng quỹ vẫn nhất quyết ngăn cản, “Chư vị, nơi đây thật sự không phảidùng để đãi khách.” Ông ta cúi đầu lộ vẻ cầu xin Tô Thu Tử.Tô Thu Tử trừng mắt nói: “Nếu ngươi cứ nhất quyết muốn buôn bán kiểu nhưvậy, ỷ cửa hàng lớn mà khi dễ khách hàng, vậy chúng ta cũng không nuốt nổicơn tức này, cùng lắm thì chúng ta mặc kệ mọi thứ, đập nát cửa hàng này củangươi!”Một đám người theo sau rất quen thuộc với phong cách này, tất cả đều khôngcần phải kêu gọi, ra sức cùng xông lên trên, liên tục không ngừng kêu gào,“Đúng, ỷ cửa hàng lớn khi dễ khách hàng thì đập cửa hàng này đi cho rồi.”Đào chưởng quỹ có phần sửng sốt, lần đầu tiên gặp phải một đám khách hàngnhư vậy.Tô Thu Tử giơ tay đẩy ông ta ra, đi thẳng lên trên gác, rồi thay đồ ngay trướcmặt mọi người.Gã không phải nói giỡn, nếu như Đào chưởng quỹ thật sự cứng rắn ngăn cản, gãlà thật sự dám gọi người phá hủy cửa hàng này.Không vì cái gì khác, chỉ vì có lòng tin, Dữu Khánh đã có dặn dò, nếu thật dựgặp phải tình huống đó, vậy thì cứ đập đi, có việc gì Thám Hoa lang hắn chịutrách nhiệm hết, cho dù Tương La Sách đích thân tới bắt bọn họ, hắn cũng đảmbảo có thể đưa bọn họ ra.Nếu là người khác nói lời này, Tô Thu Tử có lẽ sẽ nghi ngờ, nhưng đối với vịđại tài tử Dữu Khánh này, cho dù không tính đến bối cảnh các mối quan hệ, gãcũng sẽ có chút mù quáng nghe theo.Tuy nhiên, Dữu Khánh cũng chắc chắn rằng Đào chưởng quỹ không dám cứngrắn đối đầu, bởi vì nếu thật sự náo loạn lên, kéo những người quản lý Hổ Pháchhải đến, với việc người trong phòng thử đồ biến mất, khi thực sự lục soát, cửahàng này sẽ không gánh nổi hậu quả, đào địa đạo trong nhà người khác, giảithích được sao?Hắn có thể cường thế như vậy, đầu tiên là chắc chắn người ta không dám làmtrái, thứ hai là muốn ngăn chặn con đường liên lạc bí mật bằng địa đạo, bức épngười nơi đây phải báo cáo tình hình với người đứng sau, xảy ra chuyện nhưvậy, có thể không khẩn cấp báo cáo sao? Tam Tiên bảo vẫn có người trôngchừng ở bên ngoài, đang chờ đợi a.Những người khác đi theo sau Tô Thu Tử cũng chạy lên gác, làm bộ làm tịchthử quần thử áo, có người còn thắp đèn sáng lên.Quả nhiên, Đào chưởng quỹ chỉ có thể căng gương mặt đứng đó nhìn, khôngdám cứng rắn phản đối, ông ta định đợi những người này thử xong y phục sẽ đixuống, nào ngờ đám người này rõ ràng đã có dự tính trước, thay phiên nhau đixuống, thay phiên nhau đi lên, vì vậy luôn luôn có mấy người tại trên này.Ông ta còn có thể làm gì bây giờ? Nằm úp trên mặt sàn ngay trước mặt mọingười để rình xem khách hàng thay quần áo trong phòng thử đồ hay sao?Cuối cùng ông ta đành phải xoay người đi xuống gác, trước khi ra ngoài cònquay lại liếc mắt nhìn lối vào mật đạo, bên ngoài có một đám khách đang nhìn,ông ta không có cơ hội để mở ra kiểm tra.Khi quay về đến quầy, ông ta lập tức mở một cánh cửa nhỏ nơi chỗ quầy, đi vàotrong, đóng cửa lại, nhanh chóng chạy đến bàn làm việc, bày giấy bút ra, nhấcbút chấm mực vội vã viết một bức mật tín, sau đó thổi khô rồi nhét vào trongmột hạt châu, tiếp đó nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài.Trở lại sau quầy, ông ta gọi một gã nhân viên đến, dặn dò: “Hiện trong cửa hàngđã quá đông, không thể cho thêm vào nữa, ra treo biển thông báo ngừng nhậnkhách đi.”Người đó lập tức nghe lời, ra cửa treo biển ngừng đón khách.Chẳng bao lâu, chưởng quỹ của một cửa hàng đối diện dạo bộ bước vào, nửatựa trước quầy vui vẻ nói: “Lão Đào, hôm nay sao thế, sao buôn bán tốt nhưvậy?”Đào chưởng quỹ bất đắc dĩ lắc đầu, bộ dạng như là một lời khó nói hết, nênkhông có nói gì.Chưởng quỹ nhìn quanh cửa hàng một vòng, sau đó lại tản bộ trở về cửa hàngcủa mình.Không lâu sau đó, có một vị khách đi vào cửa hàng của lão ta, đích thân chưởngquỹ bước ra chào hỏi, thừa dịp không có ai để ý đến, lão ta lập tức chuyển mộthạt châu vào trong tay vị khách.Vị khách chắp tay sau lưng đi dạo một vòng trong cửa hàng, rồi dường nhưkhông nhìn trúng vật gì nên cất bước rời đi…Ở trong mật đạo, đám người Dữu Khánh ngừng lại, bởi vì bọn hắn gặp một ngãrẽ, một con đường đi ngang và một con đường khác đi nghiêng xuống.Dữu Khánh lập tức đưa ra đề nghị: “Chúng ta chia binh ra làm hai đường đi dòxét.”“Không được.” Long Hành Vân dứt khoát từ chối.Dữu Khánh tận tình khuyên bảo: “Với những gì diễn ra bên trên, người ta cũngkhông phải kẻ ngốc, tin tức sẽ nhanh chóng được truyền đi, chúng ta là đangchạy đua thời gian với người ta, có hiểu hay không hả? Điều quan trọng nhấtbây giờ là chúng ta phải nắm bắt được một số manh mối trước khi bọn họ pháthiện ra. Hơn nữa, bốn người chia làm hai nhóm, bên cạnh ta vẫn có người củangươi, ngươi sợ cái gì?”Long Hành Vân quay sang nói với hai người Hoàng, Phượng: “Hắn rất gianxảo, ta đã sớm lĩnh giáo qua. Chúng ta không thể để hắn lừa, không thể tách ra.”Hai người Hoàng, Phượng không có ý kiến gì với điều này, theo quan điểm củabọn họ, an toàn mới là ưu tiên hàng đầu, cẩn thận sẽ không có sai lầm.Dữu Khánh lập tức không nói nên lời. Thôi được, đây không phải là nơi tranhcãi ầm ĩ, hắn cũng không muốn nói nhiều nữa, đi trước bước vào con đường dẫnxuống dưới.Sau khi đi được một chặng đường rất dài, hắn phát hiện phần cuối bị chìm trongnước biển. Mấy người lặn xuống nhìn xem, kết quả không nằm ngoài dự đoán,đẩy ra vật lấp kín cuối đường là ở trong biển. Bọn họ trồi lên khỏi mặt nước,nhìn thấy trời đã tối, có thể nhìn thấy ánh đèn trên đảo.Mấy người lặn trở về, quay lại theo đường cũ, đi dò xét ngã rẽ kia…Trên một tửu lâu, Bàng Vô Tranh và Thanh y phụ nhân ngồi uống rượu đối diệnvới nhau, trên bàn có bốn năm món ăn.Có người gõ cửa đi vào, bỏ xuống một hạt châu và nói: “Tiệm quần áo NghêThường dùng cách truyền tin khẩn cấp gửi đến.”Nghe nói là tin tức khẩn cấp, Thanh y phụ nhân lập tức mở hạt châu ra, lấy mậttín ra xem, sau khi đọc xong thì ngẩng đầu lên nói với vẻ kinh ngạc: “Lão Đàođoán rằng, Thám Hoa lang đã tìm được địa đạo trong tiệm quần áo.”Bàng Vô Tranh ngạc nhiên hỏi: “Hắn làm thế nào tìm được mật đạo trong đóchứ?” Dứt lời liền đưa tay đoạt lấy mật tín, sau khi đọc xong thì thở phào ra mộthơi, “Thì ra là như vậy, tên này thật sự không kiêng nể gì cả.” Lão ta cúi đầunhìn xuống dưới chân, “Nói cách khác, hắn hẳn là sắp tìm đến nơi này rồi.”Thanh y phụ nhân: “Lão Đào đoán chừng, Long Hành Vân, Hoàng Tu Hùng vàPhượng Quan Vân có khả năng cũng cùng đi vào địa đạo. Mật đạo đã hoàn toànbị lộ, không thể sử dụng nữa, chúng ta phải nhanh chóng rút đi thôi.”Bàng Vô Tranh nhìn chằm chằm bức mật tín, hừ một tiếng: “Chỉ mấy kẻ nhưthế còn chưa đủ để vào mắt. Chúng ta đang muốn tìm Thám Hoa lang, hắn lại tựmình đưa tới cửa, có thể nói đi mòn giày sắt tìm không thấy, được đến chẳngphí chút công phu. Nếu hắn đã đến, vậy thì gặp mặt đi. Vừa lúc gặp mặt nóichuyện trực tiếp.”Thanh y phụ nhân suy nghĩ một chút, “Có thể được hay không? Cho dù khôngcó cao thủ khác tham gia, nếu như để cho mấy người Long Hành Vân nhìn thấythì phải làm sao?”Bàng Vô Tranh: “Yên tâm đi, ta sẽ xử lý. Ngươi đi tìm Lâm Long trước đi. Mộtchút nữa gặp mặt nói chuyện, chúng ta còn cần Lâm Long chứng minh thânphận của ngươi. Đi nhanh đi.”“Được.” Thanh y phụ nhân lập tức đứng dậy rời đi.Không còn người khác, Bàng Vô Tranh trầm mặc một lát rồi gõ bàn cành cạch.Chẳng mấy chốc, có người tiến đến bái kiến.Bàng Vô Tranh nói: “Thông báo cho tàu thuyền gần lối ra khác hãy chuẩn bịsẵn sàng. Nhớ kỹ, bất kể trong địa đạo có động tĩnh gì, khi A Ngọc hỏi tới,ngươi đều phải nói là không có bất kỳ động tĩnh gì, cũng không có bất cứ aixuất hiện. Hiểu chưa?”“Vâng.” Người đến nhận lệnh.Trong mắt Bàng Vô Tranh lộ ra vẻ hưng phấn đầy mong đợi, “Xem ra ta phảiđích thân vào địa đạo một chuyến rồi.”Dứt lời liền vo mật tín thành tro bụi, rồi đứng dậy sải bước rời đi.Tại Tri Hải các, trong căn phòng buông rũ những dải lụa trắng, tiểu sư thúcđang khoanh chân đả tọa đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị,y chậm rãi bỏ chân xuống, đứng dậy.Y đang tập trung chú ý vào Bàng Vô Tranh, bởi vì y đã sớm nghi ngờ hành vicủa Bàng Vô Tranh, lão ta theo đuổi Địa Mẫu mà bị làm nhục, giả chết ẩn thântại nơi này, nếu như thực tâm quy ẩn, lão ta cần gì phải tốn công tốn sức xâydựng sản nghiệp lớn như vậy, hơn nữa lão ta đã nói rõ muốn tìm tiên phủ, lạinhằm vào mấy người Dữu Khánh, y làm sao có thể không e ngại.Vì vậy, khi nghe được đoạn đối thoại vừa rồi, từ đó y nhận ra được Bàng VôTranh hoàn toàn không phải đơn giản chỉ muốn nói chuyện với Dữu Khánh, lãota muốn giấu A Lang đại cô để gây chuyện, nói trắng ra chính là muốn động thủvới Dữu Khánh.Y không thể để mắt tới tất cả mọi người, không ngờ đột nhiên lại xảy ra chuyệnnhư thế này, nếu không phải nghe được cuộc trò chuyện vừa rồi thì y sẽ khôngbiết.Chuyện rắc rối hiện tại là lão Thập Ngũ đã chui sâu vào trong lòng đất, điều nàycó tác động ngăn cản khá lớn đối với Âm Tự quyết của y, Âm Tự quyết của ycăn bản không kết nối được.Y có thể liên lạc với những thế lực lớn như Hướng Lan Huyên, nhưng làm nhưvậy sẽ bộc lộ Âm Tự quyết của mình, hậu quả đó sẽ càng nghiêm trọng hơn.Liên lạc với mấy người Trùng Nhi, nói bọn họ tìm tới những thế lực lớn đó?Tình hình xoay chuyển như thế này, xem ra không còn kịp nữa bất cứ lúc nàocũng có khả năng xảy ra chuyện.Keng! Tay của y đột nhiên bật ra một vệt hàn quang ở bên hông, một câynhuyễn kiếm được rút ra khỏi vỏ trên đai lưng, co ngón tay búng ra, thân kiếmtrải đầy lỗ thủng rung động, phát ra âm thanh vo vo kỳ dị. Đây chính là bảo vậttrấn phái của Linh Lung qua, Tẩu Không kiếm!