Đang ở trong phòng cùng với Mục Ngạo Thiết và Bách Lý Tâm nằm tựa trên bệcửa sổ nhìn động tĩnh bên ngoài, Trùng Nhi khẽ giật mình, rồi lập tức đứng dậytrở về phòng mình, nhỏ giọng đáp lời: “Sư phụ, con không biết sư huynh đã điđâu.”Tiểu sư thúc: Đến tiệm quần áo Nghê Thường tìm Nam béo, hắn biết.Vừa nghe nói là tiệm quần áo Nghê Thường, Trùng Nhi giật nảy mình, đơn giảnlà có tật giật mình, e dè đáp: “Vâng, con biết rồi.”Tiểu sư thúc: Nhớ kỹ, nếu như trước bình minh ngày mai mà ta không liên lạcvới con, thì hãy nhân danh ta nói với hắn, đừng có tìm tiên phủ nữa, bất kể xảyra chuyện gì, bất kể hắn nghĩ ra biện pháp gì, hắn đều phải lập tức rời khỏi HổPhách Hải, lập tức trở về núi thủ quan.Vẫn là câu nói kia, Linh Lung quan chỉ còn sót lại hai đệ tử nội môn mà thôi,không thể đồng thời mạo hiểm. Nếu như y tự cứu mình không thành công, bịgục ngã tại nơi này, vậy thì một người khác cần phải cầu sự ổn định, quyếtkhông thể tiếp tục mạo hiểm.Trùng Nhi nhận ra được có chuyện không ổn, hỏi: “Sư phụ, sao vậy? Có phải đãxảy ra chuyện gì rồi hay không?”Tiểu sư thúc: Nhớ kỹ lời ta nói, lập tức đi tìm lão Thập Ngũ.Trùng Nhi bất đắc dĩ, chỉ có thể làm theo.Ra khỏi phòng, nàng cất tiếng bắt chuyện với Mục Ngạo Thiết và Bách LýTâm, nói mình ra ngoài một lát.Hai người Mục, Bách nhìn nhau, cuối cùng để Bách Lý Tâm ở lại giữ nhà, MụcNgạo Thiết âm thầm đuổi theo…Bên trong mật đạo, vẫn im ắng và đen tối như mực.Hoàng Tu Hùng không nhịn được nữa, hỏi: “Thám Hoa lang, người đâu? Có bòhẳn cũng đã bò đến nơi rồi a?”Dữu Khánh có chút bối rối, cảm thấy có phần kỳ quái.Bỗng nhiên, Phượng Quan Vân nói: “Có người đến.”Không cần cô ta phải nhắc nhở, Hoàng Tu Hùng vừa mới dứt lời thì cũng nhậnra, tuy nhiên, phương hướng của người tới không đúng, là đến từ phía sau bọnhắn.Chẳng mấy chốc, bọn hắn nhìn thấy có những đốm sáng của Huỳnh thạch đangđến gần nơi đây, một nhóm người đang chạy về phía bọn hắn.Ở đây không có chỗ nào để ẩn nấp, hiện tại Dữu Khánh cũng rất tự tin, ở đây cóba người cảnh giới Thượng Huyền, cần gì phải trốn, tay hắn đã dặt lên chuôikiếm.Chỉ chốc lát sau, hai bên mở to mắt nhìn nhau chằm chằm, người đến nhận rađám người Dữu Khánh, Dữu Khánh cũng đã từng gặp bọn họ ở bên cạnhHướng Lan Huyên.“Các ngươi đang làm gì ở đây?” Người cầm đầu đám người cất lời hỏi.Dữu Khánh: “Các ngươi từ cửa hàng quần áo đến đây, còn không biết chúng tađang làm gì sao? Tất nhiên là truy tìm kẻ khả nghi.”Người đó hỏi tiếp: “Ý ta hỏi là, tại sao các ngươi vẫn còn ở đây?”Xét theo thời gian, lẽ ra bọn hắn không chỉ đi được ít như vậy.Dữu Khánh chớp chớp mắt, “Sợ chết, không dám đi tới nữa.”“Xì.” Long Hành Vân xì một tiếng khinh thường, âm thanh rất rõ ràng, tất cảmọi người đều có thể nghe được.Dữu Khánh quay sang nhìn gã, lại có ý muốn thưởng cho gã mấy cú bạt tai, lãotử hạ thấp mình cũng không được sao?Đột nhiên, có âm thanh ong ong nặng nề lan theo vách đường hầm truyền đến,một nhóm người lập tức nhìn xung quanh, kinh nghi bất định.Dữu Khánh lập tức hỏi nhóm người mới đến, “Bên ngoài xảy ra chuyện gìvậy?”“Không biết.” Người cầm đầu lắc đầu trả lời, rồi quay sang nói với một gã thủhạ: “Ngươi trở lại báo cho Đại hành tẩu biết đã tìm được người.”“Vâng.” Người đó nhận lệnh nhanh chóng rời đi.Người cầm đầu tiếp tục hỏi Dữu Khánh, “Đã dò xét phía trước chưa, như thếnào?”Dữu Khánh: “Chưa, hay là, cùng đi dò xét?”Người cầm đầu lập tức cảnh giác, lo lắng có cạm bẫy gì đó, lập tức cất tiếng gọihai người đi trước dò đường…Bên ngoài tiệm quần áo Nghê Thường vẫn còn một đám người ngồi xổm ở đó,Thanh y phụ nhân giấu mình trong chiếc áo choàng đứng ở phía xa đánh giátình hình nơi đây.Bà ta không thể tiếp xúc trực tiếp với Trùng Nhi, nên trước tiên đến đây tìmnhân thủ ở bên này để sắp xếp, sau đó thuận tiện đến xem tình hình của cửahàng quần áo.Bên trong cửa hàng quần áo, Hướng Lan Huyên đang cất bước đi quanh xemxét tình trạng bên trong cửa hàng, bỗng nhiên một tràng động tĩnh ầm ầm từphía xa truyền đến, nàng vụt quay đầu lại nhìn vế phía đó, và phản ứng cũng rấtnhanh, thân thể lóe lên lướt ra ngoài như một bóng ma, đồng thời để lại một câunói, “Các ngươi ở lại tiếp tục công việc.”Nàng bay ra khỏi cửa hàng, nhìn thấy cửa sổ của cửa hàng đối diện hướng rabên ngoài, lập tức thân thể như một con chim, bay lướt qua. Khi ra khỏi Tri Hảicác, thân hình bất chợt lao vút lên cao, còn cao hơn cả Tri Hải các. Lơ lửng dướibầu trời đầy sao lấp lánh, ánh mắt đảo quanh, rồi lại giống như một mũi tên rờikhỏi dây cung, bắn về phía xuất hiện động tĩnh.Gần như cùng vào lúc đó, có mấy bóng người cũng lao vút đi trong màn đêm,nhưng công khai hiện thân thì chỉ có nàng và Tương La Sách.Nhìn thấy một nơi tụ tập đông người nhất, nàng bay đến, hạ xuống trước mộtcái thi thể.Sau khi nhìn rõ khuôn mặt người chết, nàng rất bất ngờ, hỏi: “Bàng Vô Tranh?”Nàng ngẩng đầu nhìn sang Tương La Sách.Tương La Sách vẻ mặt nghiêm trọng, người chết coi như là bằng hữu của ôngta, có người ghé sát lỗ tai ông ta thì thầm mấy câu, sau đó ông ta lập tức xoayngười rời đi, không để ý đến Hướng Lan Huyên, bay vào trong một đống đổ nát.Hướng Lan Huyên hơi nhướng mày, rồi cũng nhẹ nhàng lướt đến. Nhìn thấymột nam nhân chật vật nằm giữa đống đổ nát, cho dù người đầy bụi bặm, nhưngnàng vẫn nhận ra được, đó là tình nhân của Tương Hải Hoa, rõ ràng đã bịthương nặng, thở hổn hển, dường như bất lực nhìn mấy người vây quanh nhìnmình.Nàng không khỏi quay đầu nhìn Bàng Vô Tranh, sau đó lại nhìn nam nhân nằmtrên mặt đất, cất tiếng hỏi: “Người đâu? Ai có thể nói cho ta biết đã có chuyệngì xảy ra?”Lập tức có người của Đại Nghiệp ty đi tới trước mặt, báo cáo cho nàng nghenhững gì tạm thời đã biết. Nội dung báo cáo khiến cho nàng dần dần nhướngmày.Cùng lúc này, cũng có người kể lại đại khái tình huống cho Tương La Sáchnghe. Sắc mặt Tương La Sách âm trầm, trong ánh mắt nhìn chằm chằm vào tiểusư thúc lộ ra vẻ bất thiện.Từ lời kể lại của hai bên, có thể thấy được, bất kể là Đại Nghiệp ty hay làTương La Sách đều có phái người âm thầm theo dõi tiểu sư thúc.Không lâu sau lại có người bay đến, tại Hổ Phách hải này, không có bao nhiêungười dám công khai bay tới bay lui như vậy. Đó là Tương Hải Hoa, cô ta dẫnngười đến, tự nhiên cũng là do động tĩnh quá lớn rước đến.Vừa mới đến, cô ta liền đến bên cạnh Tương La Sách hỏi một câu, “A cha, xảyra chuyện gì vậy?”Tiểu sư thúc nằm trên mặt đất quá chật vật, quá bẩn thỉu, cô ta chỉ lướt mắt nhìnqua nên không nhận ra được, dù sao cô ta cũng đã quen với bộ dạng ngọc thụlâm phong của tiểu sư thúc.Tương La Sách không hề đáp lại, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm tiểu sư thúcnằm trên mặt đất.Nhận thấy phản ứng của phụ thân không thích hợp, cô ta nhìn kỹ lại người bịthương ở trên mặt đất, lúc này mới như đột nhiên giật mình tỉnh lại, nhào tớingồi xổm xuống đỡ tiểu sư thúc lên, “Thương Thủy, ngươi bị sao vậy? Ai đánhngươi thành như vậy?”Cô ta rất lo lắng, đôi mắt cũng đỏ.Hướng Lan Huyên cười ha cười, “Ở trước ánh mắt nhiều người, Tương các chủchú ý hình tượng một chút.”Tương La Sách trầm giọng nói: “Đừng ở nơi này làm mất mặt xấu hổ, tránh rađi.”Tương Hải Hoa nhận ra là đang nói với mình, cô ta quay đầu nhìn phụ thânchằm chằm, không có động tĩnh gì.“Kéo nàng ta ra.” Tương La Sách trực tiếp hạ lệnh, lập tức có người bước đếntách Tương Hải Hoa ra.“A cha, các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Tương Hải Hoa cực kỳ khẩn trương.Hướng Lan Huyên cất bước đi tới trước mặt tiểu sư thúc, từ trên cao nhìn kĩphía dưới, nhấc chân lên, dùng đầu ngón chân chọc chọc vào mặt tiểu sư thúc,“Bàng Vô Tranh chết ở bên kia, ngươi nằm gục ở nơi này. Ngươi nghìn vạn lầnđừng có nói với ta đây chỉ là trùng hợp.”Tiểu sư thúc thở hổn hển nói: “Ta không biết đã xảy ra chuyện gì, ta chỉ đingang qua đây, đột nhiên bị người đánh.”Tương Hải Hoa thấy y bị làm nhục, tức thì giận dữ nói: “Hướng Đại hành tẩu,ngươi đừng có khinh người quá đáng!”Thà không nói ra lời này còn đỡ, cô ta vừa nói ra lời này, Hướng Lan Huyên lậptức giẫm lên mặt tiểu sư thúc, dùng sức dí chặt đầu của y xuống đất, lạnh lùngliếc nhìn Tương Hải Hoa, “Ngươi có tin hay không, bây giờ ta có giết chết hắn,Lý Trừng Hổ cũng không nói được gì?”“Ngươi…” Tương Hải Hoa vùng thoát ra khỏi nắm giữ, định tiến tới tranh luận,nhưng Tương La Sách đã duỗi tay chặn ngang, cản cô ta lại.Hướng Lan Huyên cười nhạt mỉa mai đôi cha con này, rụt chân lại, quát lên,“Đưa đi.”Lập tức có nhân viên Đại Nghiệp ty lướt tới, khiêng tiểu sư thúc bị thương nặngđưa đi. Bàng Vô Tranh bị mất mạng nằm bên kia và những kẻ không may kháccũng vậy.