Thực ra y cũng chỉ thuận miệng nói như vậy mà thôi, chỉ là một cách hình dunghoàn cảnh trước mắt, một kiểu biểu đạt sự kinh ngạc và nghi hoặc, chứ y khôngcho rằng mình đã tiến vào tiên phủ, chỉ tùy tiện điều khiển thuyền đi một vòngtrên biển, làm sao có thể tiến vào tiên phủ, huống chi chính y đã đi vòng vèoqua lại khắp vùng biển này không biết bao nhiêu lần.Đây cũng là điều khiến y kinh nghi, y đã dao qua dạo lại vùng biền này rấtnhiều lần, vì sao chưa từng nhìn thấy cảnh tượng này?Nếu như nói là ảo giác hay là ảo tượng, vậy đống thuyền theo sau đã biến đi đâurồi.Vào thời điềm này, Thanh Nha bỗng nhiên lại cảm nhận được trong sâu xa cócái gì đó dao động, cảnh tượng trên đường đi đến lại rung động một cái, bóngmờ của những hòn đảo đột nhiên biến mất, và những tàu thuyền lớn to to nhỏnhỏ kia lại xuất hiện.Lần này y thực sự cảm thấy không ổn, cất tiếng lẩm bẩm, “Cái quái gì vậy?”Dữu Khánh lại chợt hét to lên: “Dừng thuyền, dừng ở đây đi!”Hắn từng có kinh nghiệm dùng “Củ cải trắng” mở ra lối vào Chư Yêu chi cảnh,đồng thời cũng đã trải qua quá trình xâm nhập vừa rồi, hắn có thể khẳng địnhmuốn dùng Linh căn để mở ra phong ấn lối vào thì không thể ở cách quá xa.Đám người An Di và Tô Thu Tử ở trong nước đẩy thuyền không biết xảy rachuyện gì, nhưng vẫn dừng lại không chút do dự…Nhìn thấy đa số tàu thuyền và người liên quan ở trên biển đột nhiên trở nên hỗnloạn, đám người Tương Hải Hoa đang quan sát từ xa cũng kinh ngạc và nghihoặc.Trùng Nhi có phần lo lắng, hỏi Tương Hải Hoa, “Các chủ, đã xảy ra chuyện gìrồi sao?”“Ảo tượng vừa rồi…” Tương Hải Hoa lẩm bẩm, cô ta cũng không biết đã xảy rachuyện gì, vì vậy quay đầu lại nói với một thuộc hạ: “Phái hai người đi xem đãxảy ra chuyện gì.”“Vâng.” Có người nhanh chóng nhận lệnh rời đi.Trùng Nhi lo lắng lại quay nhìn sang phía sư phụ, nhưng thấy sư phụ vẫn đangnhắm mắt tập trung tinh thần, dường như không hề bị cảnh tượng hỗn loạn lúcnày gây ảnh hưởng.Tương Hải Hoa đột nhiên cất lời kinh ngạc, “Ảo tượng đó lại xuất hiện rồi!”Tiểu sư thúc đột nhiên mở mắt nhìn ra phía xa, quả nhiên, trên biển lại xuất hiệnhình ảnh bờ biển giống như ảo tượng, chiếc tàu chở đám người Dữu Khánh lạixuất hiện tại nơi nó biến mất.Mà chỉ có những người đối diện với phương hướng này mới có thể nhìn thấycảnh tượng đó, nhưng cũng đã đủ để gây nên náo loạn một lần nữa.“Tiên phủ mở ra rồi!”Không biết là người nào đó đột nhiên hét to lên, cũng không biết là cố ý, hay vôý.Toàn bộ tàu thuyền và người trên mặt biển trong phút chốc liền giống như sôitrào, những tàu thuyền ở gần nhanh chóng điều khiển thuyền xông vào, nhữngngười ở xa hơn quyết đoán bỏ thuyền bay nhanh đến, nhảy vào.Đám người Dữu Khánh đang dừng tại ranh giới “Ảo tượng” quay nhìn nhữngtàu thuyền và người xông qua ở hai bên cùng đám người lướt qua phía trên đỉnhđầu, bọn hắn có ảo giác như đã rơi vào trong đợt tấn công của thiên quân vạnmã, ngay cả đám người An Di đang ở trong nước đẩy thuyền cũng cảm nhậnđược sự cuồng nhiệt của những người đó.“Không cần thuyền nữa.” Long Hành Vân cất tiếng hô to, rồi trực tiếp bỏthuyền lao về phía lỗ hổng mà mọi người đang lao vào.Vừa rồi gã vội vã tìm kiếm đám người Dữu Khánh khắp nơi, nên thuyền đãchạy ra khá xa, gã rất sợ bỏ lỡ cơ hội tiến vào tiên phủ.Mấy người Hoàng Tu Hùng và Phượng Quan Vân tự nhiên phải nhanh chóngđuổi theo, kỳ thực hai người có phần kinh hãi, lúc trước còn cảm thấy lời Longthiếu có phần xằng bậy, không nghĩ tới thật sự xuất hiện một cái tiên phủ.Long Hành Vân có phần không coi mình là người ngoài, gã trực tiếp đáp xuốngtrên thuyền của đám người Dữu Khánh, và vẫn như cũ, việc khác gã không biếtrõ lắm, dù sao, gã cảm thấy cứ theo sát cẩu Thám Hoa sẽ không sai.Những tàu thuyền khác chở thành viên Tam Tiên bảo cũng ngừng lại bên cạnhthuyền Dữu Khánh.Đối mặt với hàng loạt bóng người ào ạt lướt qua ở xung quanh, cùng với hàngngàn tàu thuyền đua nhau lao tới, Thanh Nha có cảm giác như ở trong mộngchợt tỉnh, y ngơ ngác lẩm bẩm, “Tiên phủ…”Lão Khâu với khuôn mặt vẫn còn vết máu mở to mắt nhìn cảnh tượng đó, quảtáo cổ kịch liệt co giật, khó thể che giấu được sự khao khát trong ánh mắt mình,lão cũng rất muốn lập tức xông vào, nhưng khi quay đầu lại nhìn Đinh GiápThanh ở trên lầu, lão lại không dám hành động hấp tấp.Thậm chí, lão còn không dám nhìn Đinh Giáp Thanh lâu, sợ lại bị đánh vì lí donào đó.Sau khi bị đánh mấy trận, lão rất muốn tìm một tấm gương để xem hành vi vàbiểu cảm của mình có vấn đề gì không ổn hay không.Lê Hoa nương nương cũng rất muốn đi vào, nhưng giống như lão Khâu, bà tacũng không dám, bà ta biết rõ với chút khoảng cách như vậy, tu vi của mìnhkhông thể thoát được cao thủ Bán Tiên.Ánh mắt Đinh Giáp Thanh lại liếc nhanh về phía bầu trời.Người ở trong đám mây trên bầu trời lại nhìn thấy một cảnh tượng khác, bởi vìgóc độ nhìn, bọn họ không thấy được ảo tượng tiên phủ, nhưng tận mắt nhìnthấy quá trình chiếc thuyền chở đám người Dữu Khánh từ từ biến mất, cảnhtượng đó thật quỷ dị. Tiếp đó bọn họ nhìn thấy tình hình trên biển trở nên rốiloạn. Bây giờ họ lại nhìn thấy lượng lớn tàu thuyền và người lao về cùng mộtđịa điểm, sau đó biến mất cùng một chỗ, tự nhiên nhận ra điều gì đó.Ba đám mây tăng tốc hạ xuống, kích thước của chúng càng ngày càng lớn trongmắt mọi người.Thân hình Đinh Giáp Thanh đột nhiên lóe lên, một vệt hư ảnh phóng vút lên trờicao, xông thẳng đến một đám mây, khóa chặt vị trí của người ẩn thân trong đó.Vừa đối mặt liền phát hiện là người quen, Địa sư.Địa sư nhìn thấy y từ phía dưới vọt lên, thoáng sửng sốt, rồi lập tức kinh ngạchỏi: “Trong hai đám mây khác là ai?”Lúc trước gã còn tưởng rằng là Lạc Vân Phinh và Đinh Giáp Thanh.Đinh Giáp Thanh không nói lời nào, lóe lên rời đi, xuyên ra khỏi đám mây, lạinhảy vào trong một đám mây khác, lại rất nhanh khóa chặt vị trí của người ẩnthân, lao thẳng tới.Ở trên thuyền, Sô Vũ và Minh tăng đang nhìn chằm chằm động tĩnh trên khôngtrung. Đột nhiên, không gian phía trên tựa như sụp đổ, ba đám mây trắng độtnhiên co nhỏ lại không ít, ngay cả những người ở trên biển là bọn họ cũng cảmnhận được một lực hút.Ầm! Sau đó mới vang lên một tiếng nổ chấn động kinh thiên động địa, ba đámmây trắng như bông tan vỡ ra, sau đó sụp đổ và biến mất.Người ở trong đám mây cũng bộc lộ ra, có Địa sư và Địa Mẫu.Thần hình Đinh Giáp Thanh bay ngược ra, lướt qua trước mắt Địa sư, rơi nhanhxuống biển giống như sao băng. Điều này khiến Địa sư thất kinh, gã có thể nhậnra được, Đinh Giáp Thanh là bị người đó đánh bay.Gã nhanh chóng nhìn về phía người đó, nhìn về phía người đánh bay Đinh GiápThanh, nhưng không thấy rõ, chỉ mơ hồ nhận ra được là một nam nhân, là mộtlão già. Lão ta cũng rơi ngược xuống mặt biển ở phía bên kia, lặng yên biến mấtở trong biển, ngay cả một đóa hoa sóng cũng không gây ra.Lúc này, lực bùng nổ trên trời cao mới tác động đến mặt biển, vùng biển ngayphía dưới giống như bị một quả cầu vô hình khổng lồ đè lõm xuống, sau đó mộttrận sóng lớn cuồn cuộn mới bùng lên, tựa như biển gầm lan tràn ra bốn phươngtám hướng, rất nhiều tàu thuyền chao đảo như một chiếc lá cây, khi thì lắc lưtrên ngọn sóng, khi thì quay cuồng trong gió, có thể bị sóng lớn nuốt chửng bấtcứ khi nào.Rất nhiều tàu thuyền không được pháp lực cường đại cố định lại thì trong nháymắt liền bị vỡ tan.Nhìn tình hình này, Dữu Khánh thấy đã có rất nhiều người đi vào, cảm thấy nhưvậy đã đủ rồi, khi cơn sóng dữ ầm ầm ập đến, hắn hét lớn: “Đi, lái thuyền, láivào đi.”Đám người An Di ở trong nước đẩy thuyền lập tức làm theo.Tại thời khắc này, có lẽ vì biết Dữu Khánh đã chính thức quyết định tiến vàotiên phủ, bên tai Dữu Khánh đột nhiên vang lên âm thanh truyền âm quen thuộc:Lão Thập Ngũ, Hướng Lan Huyên đã ẩn giấu tu vi, nàng đã có thân thể BánTiên.Khi nghe giọng nói này, Dữu Khánh chấn động, dõi mắt nhìn ra xa, tìm kiếmbóng dáng thân quen, tiểu sư thúc cũng tới rồi sao?