Với câu hỏi này, hầu hết mọi người đều cảm thấy không cần thiết.Tô Thu Tử nhắc nhở: “Nam huynh, người này lai lịch không rõ, không nên làmphức tạp.”Nói rất đúng, Nam Trúc vỗ vỗ lên đầu trọc bóng loáng của y, “Lão già đầu trọc,đã nghe chưa, khóc cũng vô ích, quỳ cũng vô dụng, nếu còn dám dây dưa, giếtchết ngươi.”Dứt lời liền thuận tay đẩy ra, đẩy ngã Ô y nhân ra đất rồi rời đi.Ô y nhân nhanh chóng bò đứng lên, gọi to, “Lúc trước ta bắt được một cáimiệng, đã hỏi ra một ít tình huống nơi này, có lẽ có ích cho các ngươi.”Vừa nghe lời này, Nam Trúc tức thì dừng bước, những người khác mới bước đicũng đồng loạt dừng chân.Nam Trúc quay người lại, đi đến bên cạnh Ô y nhân, tròng mắt xoay chuyển,hỏi dò: “Vậy ngươi có hỏi ra được tiên phủ này tên gọi là gì không?”Ô y nhân: “Cự Linh phủ.”Đúng rồi, Nam Trúc âm thầm cười hắc hắc, xem ra y đúng là đã bắt được mộtcái miệng.“Cự Linh phủ…” Những người khác nghe xong nhiều người thì thầm, lần đầutiên nghe nói đến tên của tiên phủ này, không biết là thật hay giả.Nam Trúc hỏi tiếp: “Có ích cho chúng ta ư? Ngươi đã hỏi được những thông tingì?”Ô y nhân lắc đầu, “Nếu như ngươi không dẫn chúng ta theo, chúng ta chỉ cònđường chết, vì sao phải nói cho ngươi nghe?”“Hắc!” Nam Trúc nổi đóa, xắn hai tay áo lên, dường như muốn động thủ. Tuynhiên, lúc này thực sự không phù hợp để chậm rãi thẩm vấn, nhất là ở đây, chonên bàn tay giơ lên không đánh vào mặt Ô y nhân, mà chuyển thành vỗ vào vaiy, gã nói với mọi người: “Được rồi, có thách hắn cũng không hất lên được sónggió gì. Dẫn theo đi.”Nơi đây, vào lúc này, lời nói của gã đúng là có tính quyết định, gã chuẩn bị đưay đến chỗ Dữu Khánh rồi chậm rãi thẩm vấn.Nếu đã là người biết được một số tình huống về tiên phủ, đúng là có ích, nhữngngười khác cũng không tiện nói gì nữa, kết quả là, mọi người dẫn theo Ô y nhâncùng nhau lên đường, mấy kẻ lúc trước bị cự nhân truy sát cũng được hưởngvinh quang.Con người thường tụ theo nhóm, mấy người đó cũng vậy, tự nhiên mà tụ tập ởbên cạnh Ô y nhân.Trên đường đi, ánh mắt Ô y nhân thỉnh thoảng kín đáo liếc nhìn chiếc Hắc hồ lôtreo bên hông Nam Trúc, hơi lộ vẻ kinh nghi.Đối với đám người Nam Trúc mà nói, một số chuyện hoàn toàn không phải là bímật, ví dụ như danh tính đã rõ ràng của bọn họ, vì vậy khi nói chuyện trênđường đi, bọn họ không cần lảng tránh người khác.Nhưng đối với Ô y nhân, kẻ đang cố ý nghe lén thì lại rất bất ngờ, y hoàn toànkhông nghĩ tới, đám ô hợp mà y gia nhập vào này là ngụy trang, đây lại chính làngười của vị Thám Hoa lang đó. Y vốn đang suy nghĩ làm sao lợi dụng nhómngười này để tiếp cận vị Thám Hoa lang kia, không ngờ rằng đã bớt được rấtnhiều việc, đúng là có được không tốn chút công sức nào.Trên đường đi xuyên núi rừng, Ô y nhân phát hiện thấy nhóm người này đi tớitrước theo dấu hiệu chỉ đường.Sau khi nhìn thấy rõ hình dạng của dấu hiệu chỉ đường, Ô y nhân dần dần tụt lạiphía cuối cùng của đội ngũ, rồi thừa dịp không có ai chú ý, y giơ một tay lênnhanh chóng ấn lên thân một gốc cây đại thụ.Khi mọi người đã rời đi, một ít bụi đột nhiên rơi ra khỏi vỏ cây, để lộ ra một sốchữ viết: Dùng dấu hiệu chỉ đường này dẫn đám người đến Bàng Bạc lĩnh, saukhi hoàn thành, xóa ngay dấu vết, tránh để người khác lần theo.Phía dưới là một dấu hiệu chỉ đường nhìn như lưỡi câu, và một dấu ấn hình cáiroi.Không bao lâu sau, bạch y nữ tử với vết roi trên người bám theo đội ngũ đi đếnđây, khi nhìn thấy chữ viết và dấu hiệu chỉ đường dễ thấy đó, cô ta liền biết đâylà thượng tiên lưu lại. Cô ta có phần nghi hoặc, thượng tiên đã thay đổi kế hoạchrồi sao?Nhưng đây không phải là điều cô ta có thể nghi vấn, cô ta chỉ có thể chấp hành.Cô ta nhấc tay thi pháp, cách không xóa bỏ dấu vết chữ viết trên vỏ cây, sau đóthay đổi phương hướng đi tới. Lần này cô ta không đuổi theo đội ngũ đó nữa,mà nhanh chóng đi vòng tới phía trước đội ngũ…Khi bầu trời dần tối, Dữu Khánh lần theo dấu hiệu chỉ đường của mình để quaytrở lại theo đường cũ, cùng đi còn có đội ngũ của Đại Nghiệp ty do Hướng LanHuyên cầm đầu, nhóm người Đại Nghiệp ty đi theo xem như là để giúp DữuKhánh.Bởi vì sự việc rõ ràng không bình thường, sau khi Dữu Khánh tìm được HướngLan Huyên, bọn hắn mãi vẫn không thấy Nam Trúc dẫn người đến đây tập hợp,hắn cảm thấy không ổn nên phái Tam Túc ô Tiểu Thanh và Đầu To cùng quaylại theo đường cũ để kiểm tra, nếu phát hiện thấy điều gì khác thường thì lập tứctới báo cáo.Kết quả là ngay cả bóng dáng của đám người Nam Trúc cũng không thấy. Dọcđường, bọn hắn rải người tìm kiếm phạm vi lớn, phát hiện thấy những ngườikhác, nhưng chỉ có nhóm người Nam Trúc là không tìm ra. Điều này quá bấtthường. Trong số đám người tiến vào đây, nhóm người Tam Tiên bảo là một độingũ khá đông, vì sao lại tìm không được? Theo lý thuyết, bọn họ sẽ không dễdàng phân tán ra.Không nói tới đám người Tam Tiên bảo, Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết chắcchắn không thể bỏ mặc sự an toàn của Nam Trúc, bọn hắn tất nhiên phải đíchthân quay lại điều tra.Trên đường đi, bọn hắn phát hiện một nơi có dấu vết đánh nhau, hơn nữa chỉcần nhìn thoáng qua liền biết có cự nhân tham gia, hiện trường có vết máunhưng không phát hiện bất kỳ thi thể nào.Đây chính là nơi nhóm người Tam Tiên bảo đã giao chiến với cự nhân.Sau khi dò xét hiện trường, Dữu Khánh quay sang nói với Hướng Lan Huyên:“Đại hành tẩu, ta không có đủ nhân thủ, có thể phái người truy theo dấu vết màcự nhân lưu lại để dò xét hay không?”Hướng Lan Huyên thờ ơ hỏi: “Ngươi đang cầu xin ta ư?”Dữu Khánh không chút do dự khẳng định: “Ta cầu xin ngươi.”Hướng Lan Huyên nhíu mày, ngẩng đầu nhìn sắc trời, “Sắp tối rồi, mặc dù vếtchân cự nhân lưu lại khá rõ ràng, nhưng trời tối sẽ không dễ tra tìm.”Dữu Khánh: “Không tìm thử làm sao biết không được?”Hướng Lan Huyên cũng không phí thêm nhiều lời, quay đầu lại nói với nhữngngười phía sau: “Ba người một tổ, phái năm tổ đi dò xét xem. Một mặt là tìmngười, mặt khác tranh thủ truy tìm nơi ở của cự nhân. Và phái thêm một tổ chạyvề chỗ Cừu Đại hành tẩu, nhìn xem người của Tam Tiên bảo có trở lại đó haykhông. Nếu không trở lại đó, hỏi thăm xem trong số thông tin tập trung về đó cóbất kỳ dấu hiệu nào phát hiện thấy bọn họ hay không.”“Vâng.” Lập tức có người nhận lệnh đi chấp hành.Đám người Dữu Khánh cũng không dừng lại tại chỗ, bọn hắn tiếp tục dẫn ngườiđến nơi đã chia tay Nam Trúc để tìm kiếm xem có manh mối nào liên quankhông.Bọn hắn chạy về đến nơi, sau một hồi giày vò, kết quả rất tàn khốc, các thôngtin lần lượt truyền đến đều không có thông tin chính xác có liên quan, gần trămngười tựa như đột nhiên biến mất trong không khí.Mặc dù rất bất thường, nhưng đây dù sao cũng là tiên phủ, bất kỳ chuyện gìkhông biết đều có thể xảy ra.Dữu Khánh sẽ không dễ dàng từ bỏ tìm kiếm. Tiểu Thanh và Đầu To đã đượccử đi tìm kiếm trong phạm vi lớn, nhưng mức độ tìm kiếm vẫn còn chưa đủ, hắntạm thời chỉ có thể nhờ Hướng Lan Huyên gia tăng mức độ hỗ trợ.Hướng Lan Huyên không để ý đến hắn, phi thân lên đỉnh ngọn cao ngất, nhìn vềphía một vệt ráng trời đỏ sẫm nơi chân trời xa.Dữu Khánh tự nhiên là làm da mặt dày đi theo lên trên, “Đại hành tẩu, nhiềungười như vậy không thể đột nhiên hư không biến mất, trên đường di chuyểnnhất định có lưu lại dấu vết gì đó. Ngươi nói người tìm giúp xem, phân tánngười ra tìm kiếm cẩn thận hai bên đường, chắc chắn sẽ có phát hiện.”Gió hất tung mái tóc, Hướng Lan Huyên nhìn ra phương xa, “Giúp ngươi tìmkiếm như vậy đã là đặc biệt nể nang mối giao tình cá nhân giữa ngươi và ta.Ngươi phải hiểu cho rõ, đây là người của Đại Nghiệp ty, không phải một mìnhta quyết định. Đây là tiên phủ, nơi chưa biết rõ tình huống, đi lung tung trongđêm tối sẽ rất nguy hiểm, không thể vì ngươi mà không để ý đến tính mạng bọnhọ. Về sau ta sẽ không thể giải thích được với Cừu Hạp.”Nàng quay đầu lại nhìn hắn chằm chằm, “Hơn nữa, ngươi có xem ta là ngườimình sao? Tiểu tử nhà ngươi đến cùng có bao nhiêu chuyện gạt ta, trong lòngngươi tự biết.”Dữu Khánh có ý ám chỉ, nói: “Đại hành tẩu, có một số việc giấu giếm không thểnói là lừa dối. Ai mà không có chút bí mật chứ.”Hướng Lan Huyên: “Lừa gạt ta có tính không?”“Ách…” Dữu Khánh có vẻ không hiểu, hỏi: “Ta đã lừa ngươi cái gì chứ?”Hướng Lan Huyên lập tức quay người lại đối diện với hắn, “Cái gọi là Ngườithần bí gửi tờ giấy kia, thật sự tồn tại ư?”Dữu Khánh tức thì có chút bối rối, gượng ép giải thích: “Đại hành tẩu chắc hẳnđã hiểu lầm, thực sự có Người thần bí gửi tờ giấy. Sở dĩ ta nói ‘Chìa khóa’ mởra tiên phủ cũng là do Người thần bí đưa cho, ngươi cũng biết rõ nguyên nhân,đây chẳng phải là để che giấu chuyện Chư Yêu chi cảnh sao?”Hướng Lan Huyên à một tiếng, “Ngươi xác định không phải đang lừa gạt ta?”Dữu Khánh có phần chột dạ, nhưng vẫn mạnh miệng, “Không có, không có. Tavẫn luôn ngưỡng mộ và sùng kính Đại hành tẩu, và cũng không cần thiết phảilừa ngươi, đúng không?”“Miệng kẻ đi học, nói còn hay hơn hát. Hi vọng ngươi có thể nói được thì làmđược.” Hướng Lan Huyên hừ lạnh một tiếng.Dữu Khánh lập tức vỗ ngực đảm bảo, “Nói miệng không có bằng chứng, Đạihành tẩu hãy nhìn xem biểu hiện của ta sau này. Chắc chắn sẽ không để ngươithất vọng!”Hướng Lan Huyên xoay chuyển tròng mắt, có vẻ thuận miệng hỏi, “Có phảingươi đã bố trí thám tử vào bên cạnh Tương Hải Hoa không?”Dữu Khánh không biết nàng tán gẫu chuyện gì, hiện tại hắn rất sốt ruột cho sựan toàn của Nam Trúc, bất đắc dĩ thở dài nói: “Sắp đặt gián điệp vào bên cạnhTương Hải Hoa ư? Vậy mà Đại hành tẩu cũng nghĩ ra được. Đừng nói là ta,ngay cả Đại hành tẩu, ngài có thể dễ dàng làm được không? Không dễ thân cậnvới cha con Tương thị.”“Diễn xuất thật sự rất tốt, hừ hừ, hừ hừ…” Hướng Lan Huyên liên tục cườinhạt, cuối cùng chuyển thành một chữ, “Cút!”“Không nha, ta diễn xuất cái gì chứ?” Dữu Khánh không hiểu, nhưng vẫn nỗlực giải thích: “Đại hành tẩu, lời ta nói chính là lời thật, ta thực sự không lừangươi.”Hướng Lan Huyên quay người đi, đưa lưng về phía hắn, “Phải không? Vậy vìsao trên người tên tiểu bạch kiểm bên cạnh Tương Hải Hoa lại có mật ong củaBách Hoa tiên phủ? Ngươi ngàn vạn lần đừng có nói với ta là các ngươi tặng nócho người khác.”“Trên người tên tiểu bạch kiểm bên cạnh Tương Hải Hoa có mật ong từ BáchHoa tiên phủ sao? Đại hành tẩu không nhầm chứ?”“Nhầm sao? Ta ấn tượng khắc sâu với thứ đó. Ngươi cảm thấy ta có thể nhầmđược không?”“Không thể như vậy a. Chúng ta biết rõ tầm quan trọng của thứ đó, chắc chắn sẽkhông dễ dàng tặng người khác. Đúng rồi, Đại hành tẩu không có hỏi xem hắnlấy nó từ đâu sao?”“Ta chưa kịp hỏi thì có người đúng lúc truyền tin tới cho ta, nói rằng Bàng VôTranh thực ra là Đông Liên Ngọc sau khi giả chết, điều đó chứng tỏ hắn khôngcó năng lực giết chết Bàng Vô Tranh, khiến cho cha con Tương thị có cớ kịpthời kéo hắn ra ngoài.”Gửi tin tới cho vị này chẳng phải là mình sao? Dữu Khánh có phần không nóinên lời, nghe đối phương nói như thế, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy mìnhthực sự rất đáng nghi.“Hiện tại xem ra, thật sự có khả năng là hắn đã giết Bàng Vô Tranh, trên thanhnhuyễn kiếm của hắn có hơi máu của Bàng Vô Tranh chính là điểm nghi ngờlớn nhất. Muốn ta tìm Nam béo giúp ngươi sao, có thể, ta muốn biết tên tiểubạch kiểm đó rốt cuộc là ai, lại có năng lực giết chết Bàng Vô Tranh ngay lậptức!”“Nhuyễn kiếm…” Đang cảm thấy rất bất đắc dĩ, Dữu Khánh đột nhiên như bịsét đánh, vội hỏi: “Ngươi nói tên tiểu bạch kiểm đó dùng nhuyễn kiếm ư?Nhuyễn kiếm như thế nào?”Hướng Lan Huyên chậm rãi xoay người lại nhìn chằm chằm vào hắn, nhận rađược phản ứng của hắn lúc này không giống như là đang diễn kịch, trong lòngkhẽ động, liền giải thích, “Một thanh nhuyễn kiếm quấn quanh eo. Thanh kiếmnày rất kì lạ, thân kiếm có rất nhiều lỗ thủng, búng vào thân kiếm sẽ phát ra âmthanh quái dị. Không biết người chế tạo nghĩ như thế nào khi làm ra nó.”