Bàn Về Một Nghìn Cách Cải Tạo Tra Nam

Chương 145



Cùng lớp với Văn Viêm ai cũng biết, cậu chẳng bao giờ mang sách vở, trong cặp toàn là gạch. Không vì gì khác, chỉ là tiện tay khi đánh nhau.

Chuyện nhỏ này, Văn Viêm tất nhiên không thấy xấu hổ. Trong KFC không cho hút thuốc, cậu chỉ có thể dùng bao thuốc gõ nhẹ vào cạnh bàn, nghe Từ Mãnh nói xong, chỉ liếc hắn một cái, nhưng hiếm khi không phản bác lại.

Phản bác gì chứ?

Từ Mãnh nói, tám chín phần là thật rồi.

Mặc dù Văn Viêm đã sớm nhận thức được điều này, nhưng hôm nay nghe lại, trong lòng cậu bỗng nhiên thấy nặng nề khó tả. Vì vậy, từ đó đến khi Cận Hành sửa bài cho Nhan Na, cậu không nói thêm câu nào, khác hẳn sự sôi nổi thường ngày.

Khi trời gần tối, cả nhóm mới rời khỏi KFC để về nhà. Nhan Na thu bài vào cặp, cảm thán: "Cận Hành, cậu giảng bài hay hơn thầy ở lớp phụ đạo nhiều. Rõ ràng, dễ hiểu, quan trọng nhất là tớ còn nghe lọt nữa."

Bài tập của Nhan Na đều là những câu cơ bản, chỉ cần áp dụng công thức là giải được. Cô khen như vậy, chẳng qua vì giáo viên ở lớp phụ đạo giảng quá nhàm chán, cộng thêm bản năng chống đối với giáo viên. Khi Cận Hành giảng, cô lại thấy thoải mái và tập trung hơn.

Từ Mãnh cười chế nhạo: "Vậy mẹ em thuê gia sư chẳng phải phí tiền sao?"

Nhan Na định phản bác thì nghe Cận Hành nói: "Sau này không hiểu gì thì cứ hỏi tôi, dù gì cũng cùng lớp."

Nhan Na thở dài: "Sau này phân lớp rồi thì xa lắm."

Văn Viêm thèm thuốc từ lâu, đang đứng ở cửa KFC hút thuốc, nghe vậy liền quay lại hỏi: "Phân lớp gì?"

Nhan Na đáp: "Lớp Sáu sắp phân lớp rồi. Cận Hành học giỏi, chắc sẽ vào lớp chọn. Cậu nhớ giục cậu ấy ôn tập nghiêm túc vào."

Câu sau cô chỉ nói đùa.

Hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời, những tòa nhà bên đường cũng ngả màu vàng óng ánh. Văn Viêm đứng tựa vào lan can, khói thuốc mờ nhạt quanh quẩn.

Cận Hành đứng bên cạnh không thúc giục, chỉ lặng lẽ chờ. Anh lên tiếng, giọng đều đều: "Lúc ở sân bóng, cậu muốn nói gì với tôi?"

Văn Viêm khựng lại, mãi lâu sau mới mở miệng, cố gắng nói bằng giọng nhẹ nhàng nhất có thể: "Cũng không có gì... Chỉ là muốn bảo cậu qua nhà tôi ở, đỡ phải gặp tên điên kia lần nữa."

Cậu nghĩ Cận Hành sẽ suy nghĩ rồi mới quyết định. Nhưng không ngờ, đối phương lại gật đầu đồng ý ngay, suôn sẻ đến mức khó tin: "Cũng được. Đúng lúc cuối tuần, tôi dọn đồ qua đó."

Giờ thì đến lượt Văn Viêm ngẩn ra. Cậu ngậm điếu thuốc, ánh mắt không thể tin nổi, cậu phẩy tay xua đi làn khói trước mặt: "Cận Hành, cậu không thể giữ chút sĩ diện à? Đổi người khác cũng thế sao? Không sợ bị lừa bán à?"

"Đâu đáng tiền," Cận Hành nghiêm túc nói, ánh mắt chăm chú nhìn cậu: "Chỉ có cậu mới cần tôi."

Dưới ánh chiều tà, nét mặt anh trông thật sạch sẽ, mái tóc đen ánh lên chút nắng vàng, trong đôi mắt phản chiếu rõ gương mặt của Văn Viêm.

Khoảnh khắc đó, thời gian như ngừng trôi, dừng lại ở một ký ức nào đó từ kiếp trước, nơi họ cũng từng đứng bên đường và trò chuyện như thế.

Một tàn thuốc rơi xuống, rồi bị gió thổi bay.

Văn Viêm hạ thuốc xuống, cười khẽ. Cậu định nói gì đó nhưng lại thôi, dùng tay cầm thuốc chỉ về phía Cận Hành, mãi lâu mới buông một câu: "Ông đây không cần."

Cận Hành hỏi lại: "Thật không cần?"

Văn Viêm khẽ cười khẩy, không đáp.

Đồ đạc của Cận Hành không nhiều, chỉ vài bộ quần áo và một số vật dụng cá nhân. Thu dọn không tốn mấy công sức, tối hôm đó họ thuê một chiếc xe nhỏ, chỉ cần một chuyến đã chuyển gần hết đồ.

Phần lớn thời gian Văn Viêm sống một mình. Nhà cậu không quá bừa bộn, nhưng cũng không ngăn nắp. Máy chơi game nằm rải rác trên sofa, quần áo chưa giặt vắt trên ghế, chăn màn lộn xộn chẳng ai gấp, rất hợp với phong cách của cậu.

"Phòng bên cạnh còn trống, dọn qua là có thể ở được."

Văn Viêm xách hành lý không rảnh tay, liền dùng chân đá cửa mở ra, quăng đồ đạc lên giường. Cậu vừa định giới thiệu qua loa về nhà mình cho Cận Hành thì quay đầu lại, phát hiện anh đang nghiên cứu bộ quần áo cậu vứt trên ghế.

Cận Hành hỏi: "Đây là quần áo bẩn à?"

Văn Viêm kéo kéo ống tay áo dính vết máu và bùn sau trận đánh nhau, rõ ràng là bẩn mà: "Sao, nhìn không ra à?"

Cận Hành đặt quần áo về chỗ cũ: "Sao cậu không giặt?"

Văn Viêm lười giặt: "Quên mất."

Cận Hành trí nhớ cực tốt, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Chiếc áo khoác này ba ngày trước tôi thấy cậu mặc, tối nay nhớ giặt nhé."

Văn Viêm chậc một tiếng: "Tôi để cậu ở đây là để tránh nạn, không phải để cậu lải nhải như bà già."

Cận Hành làm như không nghe thấy. Ở một số mặt, anh khá cố chấp, không thể chịu được sự bừa bộn. Thấy vậy, Văn Viêm đành lôi ra giẻ lau và cây lau nhà, cùng anh dọn dẹp. Mãi đến nửa đêm, cả hai mới coi như được nghỉ ngơi.

Văn Viêm nằm bệt trên sofa, lười biếng nâng mí mắt lên nhìn Cận Hành, nửa thật nửa đùa nói: "Cảm ơn cậu, lần đầu tiên tôi biết thế nào là tổng vệ sinh."

Rõ ràng có thể thấy, tên này hồi đi học chắc chắn tám phần không làm trực nhật bao giờ.

Cận Hành gói gọn vài túi rác: "Không có gì. Tôi cũng tò mò trước giờ cậu sống kiểu gì."

Văn Viêm nghĩ, sống kiểu gì thì cũng cứ thế sống thôi. Cậu chống đầu nhìn Cận Hành, một lát sau đứng dậy, bước tới giật lấy túi rác trên tay anh: "Cậu đi tắm đi, mai còn phải đến trường."

Cận Hành bình tĩnh nhắc nhở: "Mai là chủ nhật, không phải đi học."

Văn Viêm hỏi lại: "Không đi học thì sao? Không đi học là không tắm à?"

Cận Hành khẽ cười, đưa tay bóp cằm Văn Viêm. Ánh sáng từ đèn phòng khách chiếu xuống vai anh, đôi mắt đen thẳm phản chiếu hai điểm sáng. Anh cúi đầu, ghé sát bên tai cậu, chậm rãi cắn lên vành tai, giọng trầm khàn: "Cậu có biết, thế nào là dẫn sói vào nhà không?"

Văn Viêm bị cắn, cả người khẽ run, đầu óc trống rỗng, làm gì còn nhớ đến chuyện sói với chẳng sói, ngữ văn vốn đã không tốt: "Gì cơ?"

"Không có gì." Cận Hành cúi mắt, tay vẫn bóp cằm cậu, khẽ cắn môi cậu một cái: "Chỉ là nếu bên cạnh có sói, thì đừng nên kiêu ngạo quá."

Nói xong, anh buông cậu ra, cầm quần áo đi vào phòng tắm. Tiếng đóng cửa vang lên một cái cạch, lúc này Văn Viêm mới hoàn hồn.

Cận Hành chưa từng đến nhà Văn Viêm, dù kiếp trước họ đã từng làm những chuyện thân mật nhất. Anh đứng dưới vòi sen, để mặc dòng nước nóng chảy xối xuống, len lỏi qua làn da, như muốn xoa dịu những vết thương cũ kỹ năm xưa.

Cận Hành nhắm mắt, bất động, hồi lâu sau bỗng mở bừng mắt, như người sắp chết đuối thoát khỏi biển sâu, không kiềm được mà hít sâu một hơi. Anh tắt vòi sen, một lần nữa nhận ra rằng cảm giác cận kề cái chết thực sự không dễ chịu.

Cận Hành lau khô tóc, bước ra khỏi phòng tắm. Chợt nhớ ra bài tập chưa làm xong, anh đến bàn học, kéo khóa cặp ra, nói với Văn Viêm đang nằm trên sofa chơi game: "Cậu đi tắm đi, tôi làm nốt bài tập."

Văn Viêm lại chậc một tiếng: "Giữa đêm làm bài tập cái gì."

Nếu bây giờ là ban ngày, cậu chắc chắn sẽ nói: "Ban ngày thì làm bài tập cái gì."

Cận Hành quá hiểu cậu. Anh kéo ghế ngồi xuống, nhưng không biết nghĩ gì mà ánh mắt lại chuyển sang chiếc cặp đen bên cạnh — cái cặp mà Văn Viêm hay mang theo.

Cận Hành nhìn chăm chú một lúc, rồi cầm cặp lên. Cảm giác bên trong không có gì nhiều, nhưng lại nặng trĩu. Anh kéo khóa ra, bên trong nằm gọn hai viên gạch.

... Hóa ra lời Từ Mãnh nói là thật.

Cận Hành thấy ngớ ngẩn, lấy hai viên gạch ra, tiện tay ném sang một bên, rồi nhét vào đó một quyển từ điển dày cộm. Văn Viêm vốn chuẩn bị đi vào phòng tắm, thấy vậy lại lùi ra, dựa vào khung cửa, giọng đầy chán ghét: "Tôi không nhét sách đâu, vừa nặng vừa vô dụng."

Cận Hành hỏi: "Vậy lý do cậu mang hai viên gạch đi học suốt hai năm qua là gì?"

Văn Viêm cảm thấy anh đang mỉa mai mình, nhưng không có bằng chứng, nghẹn họng không nói được gì.

Cận Hành bảo: "Thực ra dùng từ điển đánh người đau hơn đấy."

Gạch đập một phát là vỡ, từ điển thì đánh bao nhiêu lần cũng không hỏng.

Văn Viêm không tin: "Cậu nói vớ vẩn."

Cậu rất khoan dung với Cận Hành, mặc anh lục lọi cặp sách của mình, rồi cầm đồ ngủ đi tắm.

Khi Cận Hành cúi đầu làm bài tập, hệ thống ngồi bên cạnh, yên lặng quan sát. Cơ thể màu xanh của nó nổi bật, khiến người ta khó lòng phớt lờ.

Cuối cùng, Cận Hành không nhịn được, ngẩng lên hỏi: "Cậu có chuyện gì à?"

Hệ thống ngồi ngay ngắn, ngoan ngoãn:【Không có gì đâu, chỉ ngắm anh làm bài thôi. Tôi chưa từng thấy ai làm bài, cứ coi tôi là đèn bàn đi.】

Đèn bàn hình cầu phiên bản giới hạn màu xanh lam 009

Cận Hành xoay nhẹ cây bút trong tay: "Cậu sáng quá."

Hệ thống:【Không sao đâu, tôi chỉnh được mà.】

Nói xong, nó từ từ giảm độ sáng, điều chỉnh đến mức vừa phải, rồi tiếp tục quan sát Cận Hành làm bài. Nhìn thoáng qua, đúng là không khác gì một chiếc đèn bàn.

Cận Hành liếc nhìn nó một cái, cuối cùng quyết định phớt lờ, tiếp tục viết. Trong phòng chỉ còn lại âm thanh sột soạt của bút chạm giấy. Sắp làm xong thì bỗng nhiên hệ thống lên tiếng:【Học tốt, ngày càng tiến bộ nhé.】

Câu nói cũ rích đến mức không thể cũ hơn.

Cận Hành khẽ nhướn mày: "Cậu cũng nói thế với các ký chủ khác à?"

Hệ thống ngập ngừng:【Chỉ nói với anh thôi.】

Những ký chủ trước đều đã trưởng thành, không cần đi học. Với họ, 009 chỉ nói: "Cải tạo tốt, làm người mới."

Cận Hành cười nhạt, không biết vì sao, nhưng luôn cảm thấy nếu hệ thống là người, nó sẽ là kiểu "máy sưởi trung tâm" có chút cặn bã. Anh nửa cười nửa không hỏi: "Tại sao?"

Hệ thống lật xem ghi chú:【Người ta nên biết tận dụng lợi thế của mình. Trong trường hợp không phạm phải đạo đức và pháp luật, Trạm Không Gian cho phép ký chủ dùng mọi phương tiện hợp lý để tiến tới tương lai.】

Kiếp trước, Cận Hành đã đứng trên đỉnh cao của cuộc đời. Trở lại lần này, chưa chắc đã không thể làm tốt hơn.

Luật pháp vốn công bằng và chính nghĩa, nhưng lại không thể ràng buộc những kẻ bại hoại về đạo đức, chẳng hạn như những kẻ phản bội lòng người, bạc tình vô nghĩa, hay ức hiếp kẻ yếu. Vì vậy, hệ thống mới tồn tại, như một tấm lá chắn vô hình, đứng trên ranh giới đạo đức mà luật pháp không thể với tới.

Cận Hành lật một trang sách: "Những người như tôi còn rất nhiều, các cậu lo hết được sao?"

Hệ thống đúng chuẩn fan cuồng: 【Tuân theo sự sắp xếp của Chấp hành viên Liên sao!】

Cận Hành không nói gì, cảm thấy quá mức trẻ trâu, tiếp tục lật thêm một trang sách, nhưng viên cầu nhỏ màu xanh lại bay tới: 【Thân ái, tôi hiểu ý anh rồi, nhưng vận mệnh không thể chiếu cố đến từng người được.】

Vận mệnh là thứ quá đỗi huyền diệu, thay vì chờ đợi nó đến, chẳng phải tự mình trở nên mạnh mẽ thì tốt hơn sao? Đồng hành và bảo vệ đều có giới hạn của nó. Gần gũi như cha mẹ, cũng có ngày phải rời xa. Hệ thống không thể bảo vệ mãi, thời gian dài sẽ khiến ký chủ sinh ra cảm giác phụ thuộc. Đó là lý do Chấp hành viên Liên sao không cho phép bọn họ can thiệp quá sâu.

Chỉ khi tự mình trở nên mạnh mẽ, mới là cách sinh tồn bền vững nhất.

Kiếp trước, Văn Viêm và Cận Hành vô tình đi đến hai thái cực: một người mạnh mẽ quá mức, một người lại quá yếu đuối, chẳng hay rằng điều gì cũng không nên quá đà.

Tay Cận Hành lật sách chợt dừng lại, anh ngước mắt nhìn hệ thống, nhưng đối phương chỉ khẽ vỗ vỗ đôi cánh, sau đó vút một tiếng biến mất vào không khí: 【Thân ái, chúc ngủ ngon, ngày mai lại là một ngày tươi đẹp~】

"......"

Cận Hành không cảm xúc khép sách lại, đột nhiên nhận ra Văn Viêm đã vào phòng tắm rất lâu mà vẫn chưa ra. Anh đứng dậy đi qua, nhìn qua khe cửa khép hờ, liền thấy cậu đang giặt chiếc áo khoác bẩn, trong chậu nước nổi đầy bọt, nhìn qua đã biết cậu đang mệt lử.

Cận Hành dựa vào khung cửa, im lặng quan sát hồi lâu rồi cất tiếng: "Ngâm qua đêm đi, mai hãy giặt."

Văn Viêm vốn cũng chẳng muốn giặt, nghe lời anh liền ném thẳng chiếc áo như ném củ khoai nóng bỏng, nét mặt đầy chán ghét. Đứng lên xong không nhịn được mà thở dài: "Mệt hơn cả đánh nhau."

Cận Hành nói: "Thế lần sau đánh nhau thì cố mà c.ởi sạch ra."

Văn Viêm giật giật mí mắt: "Cậu không phải nên khuyên tôi đừng đánh nhau sao?"

Cận Hành khẽ cười, quay người đi vào phòng: "Cậu có nghe không?"

Văn Viêm lầm bầm: "Còn tùy."

Cậu vô thức đi theo Cận Hành, đến cửa phòng thì đối phương đột ngột dừng bước, quay lại nhìn cậu, cười như không cười mà hỏi: "Cậu muốn ngủ cùng tôi à?"

Văn Viêm phản ứng chậm mất một nhịp, nhận ra đây là phòng của Cận Hành, liền nhét tay vào túi: "Cậu nghỉ ngơi đi, có gì cứ gọi, tôi ở ngay phòng bên."

Nói xong, cậu liếc nhìn Cận Hành một cái, rồi quay người về phòng.

Có lẽ vì biết có người ở phòng bên cạnh, đêm nay Văn Viêm cảm thấy khó ngủ. Cậu gối đầu lên tay, bực bội muốn hút thuốc, nhưng hộp thuốc đã trống không, đành phải nhịn. Tâm trạng như có vô số con kiến đang bò, cắn xé trong lòng, khiến cậu khó chịu mà không biết phải làm thế nào.

Văn Viêm trở mình, chợt nhận ra một điều — nghiện ngập thực sự là một thứ rất đáng sợ.

Căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng trở mình sột soạt, cứ mỗi mười giây lại vang lên một lần, như thể cậu đang nằm trên bàn chông chứ không phải trên giường. Cuối cùng, khi cậu dần cảm thấy buồn ngủ, thì đột nhiên dưới chăn có một luồng khí lạnh ùa vào, tiếp đó là một cơ thể hơi lạnh áp sát vào lưng cậu.

Giọng Cận Hành giữa đêm tối nghe có chút trầm thấp, hơi thở ấm nóng phả nhẹ vào sau cổ: "Còn chưa ngủ à?"

Văn Viêm không ngờ Cận Hành lại làm chuyện trèo lên giường giữa đêm, khẽ chửi thề: "Nửa đêm nửa hôm không ngủ mò sang đây làm gì?"

Cận Hành vòng tay ôm lấy eo cậu, để lưng cậu dán sát vào lồng ng.ực mình, nhịp tim cả hai như hòa vào làm một: "Qua xem cậu ngủ chưa. Kết quả là cậu vẫn chưa ngủ."

Văn Viêm im lặng, cơn thèm thuốc vừa rồi bỗng tan biến như thủy triều rút. Cậu xoay người lại, đối mặt với Cận Hành, định nói gì đó nhưng chưa kịp thốt ra, đã bị người kia nắm lấy gáy rồi hôn xuống.

Ban ngày và ban đêm, Cận Hành là hai con người hoàn toàn khác biệt. Anh không để lại cho Văn Viêm bất kỳ cơ hội phản kháng nào, dù thực ra cậu cũng chẳng muốn phản kháng. Nụ hôn sâu đầy chiếm đoạt, như ngọn lửa nhỏ lan ra cánh đồng hoang, thiêu rụi tất cả.

Cận Hành đưa tay v.uốt ve những vết sẹo gồ ghề trên người Văn Viêm qua lớp áo, sau đó cúi xuống, cắn nhẹ vạt áo của cậu và chậm rãi kéo lên, lộ ra vết bầm tím nơi eo do trận đánh nhau hôm trước để lại.

Anh vùi mặt vào cổ cậu, trầm giọng nói: "Cậu có rất nhiều vết thương..."

Văn Viêm ừ một tiếng, tay nắm lấy cánh tay Cận Hành. Cậu mơ hồ cảm nhận được dưới lớp tay áo kia là những vết thương chằng chịt, không rõ là bị dao cứa hay bút chì rạch: "Cậu cũng nhiều lắm."

Điểm khác biệt là, Văn Viêm là đánh nhau mà có, còn Cận Hành là bị bắt nạt.

Đầu ngón tay Văn Viêm lần theo từng vết sẹo trên tay anh, có những vết đã lành, có những vết để lại dấu tích mãi mãi. Trong bóng tối, cậu ghé sát vào tai Cận Hành, khàn giọng nói: "Sau này, tôi sẽ bảo vệ cậu..."

Cậu nói: "Sau này, tôi sẽ bảo vệ cậu."

Có những điều là định mệnh, mà định mệnh thì không thể thay đổi.

Cận Hành không đáp, chỉ siết chặt cậu vào lòng. Hai cơ thể đầy vết thương áp sát vào nhau, trao cho nhau hơi ấm. Cuối cùng, những nụ hôn sâu nối dài, môi răng va chạm đến bật máu.

Yết hầu Cận Hành khẽ động, nuốt xuống vị tanh của máu. Đầu ngón tay anh lướt qua gương mặt sắc lạnh của Văn Viêm, đôi mắt sâu thẳm như nhìn thấu lòng người: "Tôi nghiêm túc đấy."

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.