Cáo Đỏ, Liễu Tiêu, Vua Sói Tuyết và Bạch Linh Linh được quản gia dẫn đến sân sau của Bạch Tử phủ. Vừa đến nơi đã thấy trên mặt cỏ rộng lớn của sân sau có một con rắn đang phơi thây – không sai, chính là thích khách xà yêu đã chết. Thân thể to lớn đã chết cứng của xà yêu đang nằm xải lai trên mặt cỏ xanh mướt, hình ảnh thiệt hết sức quỷ dị, khiến người ta trông thấy mà sởn gai ốc.
Cáo Đỏ hít một hơi hỏi: “Nó chết rồi à?”
“Chính xác.” Quản gia gật đầu: “Nhìn sơ qua thì khả năng là khi còn sống nó cực kỳ hung dữ và khỏe. Nếu nó mà không chết thì tôi cũng chẳng còn thở để mà tới báo tin đâu!”
Bạch Linh Linh không vui nói: “Ai nói với anh là tôi thích mèo?”
Trái lại Liễu Tiêu hơi có phần kinh ngạc: “Sao lại thế? Bạch Tử đại nhân không nuôi mèo ư? Thế sao trong góc vườn phía Đông Bắc lại trồng cỏ mèo?
Vua Sói Tuyết cười: “Ngay hay không hồi sau sẽ rõ, giờ cứ bắt trói lại, có tội hay không có tội gì cũng quất cho năm mươi roi thật mạnh cái đã, chú chịu nổi không?”
Bạch Linh Linh đáp: “Nhằm nhò gì? Đừng nói là quất roi, dù có dùng mười loại cực hình cùng lúc với tôi, tôi mà hừ một tiếng thì tôi không phải họ Bạch nữa.”
Vua Sói Tuyết lập tức đáp trả: “Tiếc là chú họ Bạch. Không dễ gì đụng vào chú em được.”
“Cũng vì thể diện của hoàng tộc chứ gì?” Bạch Linh Linh không để bụng vấn đề này, sau lại không nhịn được mà tò mò: “Mà sao một con xà yêu to như thế lại có thể chạy tới đền Thiên Đế ám sát được anh nhỉ?”
“Ừ.” Vua Sói Tuyết nói: “Lão tham nhũng quá nhiều, biết được dạo gần đây bổn vương đang xử lý mấy vấn đề này thì sợ vô cùng. Xà yêu nhân cơ hội đến gây áp lực với lão, ép lão phải hợp tác với nó.”
Bạch Linh Linh kinh ngạc nói: “Đền Thiên Đế canh phòng nghiêm ngặt là thế, sao xà yêu có thể mò được vào tận cửa mà uy hiếp phương trượng?”
“Nó không cần đến, tự phương trượng sẽ dâng mình.” Vua Sói Tuyết nói: “Đến hẹn lại lên, lão sẽ ra ngoài xử lý tiền tham ô, đúng lúc đó lại bị con rắn độc trăm phương ngàn kế theo dõi.”
“Gã phương trượng kia đúng là óc chó, ngay cả chuyện ám sát Đại vương mà cũng dám làm?”
“Dựa vào con số tham ô của phương trượng thì lão ăn tử hình là cái chắc.” Vua Sói Tuyết nói tiếp: “Giãy cũng chết, không giãy cũng chết, đương nhiên sẽ bí quá hóa liều thôi. Ta tin là lần hợp tác đầu tiên của xà yêu và phương trượng cũng không tệ lắm, thuốc mọc tóc mà phương trượng dùng có lẽ cũng là được xà yêu tặng vào lúc này. Sau khi dùng một thời gian thì phương trượng dần bị trúng độc. Xà yêu đã điều chế lượng thuốc rất hoàn hảo, khiến cho phương trượng phải phát độc sau khi đã thực hiện cuộc ám sát, che giấu chân tướng vô cùng kín đáo.”
“Xà yêu có thể trốn dưới đáy linh tháp và tin đồn thất thiệt về phụ vương ta được tung ra trong đền, mỗi một vụ việc đều không thoát khỏi bàn tay thao túng của phương trượng.” Vua Sói Tuyết phân tích cặn kẽ: “Khả năng phương trượng hợp tác với xà yêu là lớn nhất. Tất nhiên là giờ cũng không xác minh được vì cả hai đều đã chết.”