Ta Bắt Đầu Xây Dựng Thế Giới

Chương 16: Isabella



Mọi người lục tục chuẩn bị nấu nướng. Cả đám người mới và cũ đều mười phần nhiệt tình hòa vào bầu không khí, tiếng cười nói, đùa nghịch huyên náo cả một vùng.

Sau khi tất cả đều đã được chuẩn bị thật tốt cũng là lúc tên đầu bếp Rumba trổ tài nấu nướng.

"Tạch, bùng" Rumba cầm chiếc bật lửa bật một cái, ngọn lửa bùng lên, bén vào đống bùi nhùi chuẩn bị sẵn, ngay lập tức bén lửa mà cháy

-Oaaa! Đó đó chính là bật lửa ư?

-Thật kì diệu, vậy mà có thể thổi ra lửa.

-Ta... Ta cứ nghĩ chỉ có pháp sư mới có thể tạo ra lửa, vậy mà người này cũng có thể tạo ra được, thật không thể tin nổi!

Đám người mới ồn ào nhốn nháo thán phục không thôi.

- Có gì mà lạ chứ, Bệ hạ là người tạo ra nhiều thứ tuyệt vời hơn cơ! Một người phụ nữ đứng bên cạnh chêm vào

-Thứ tuyệt vời hơn là gì? Còn có thể ngạc nhiên hơn việc tạo ra lửa cơ á?
Một người mới lập tức phản bác.

-Đương nhiên rồi, các ngươi chưa thấy ngôi nhà trên cây của ngài ấy đâu, nó thật sự quá thần kỳ, ta đã từng được vào đấy tham quan nữa cơ!
Một gã to con vỗ ngực khoe khoang, gia nhập câu chuyện cùng mọi người

-Ngôi nhà trên cây, cây có thể xây được nhà sao? Các ngươi nói lung tung gì vậy? Một cô nàng xinh xắn đáng yêu với mái tóc dài màu trắng như tuyết nãy giờ im lặng ngồi nghe khó chịu đáp lại.

-Không phải đâu, hắn nói đúng đấy, ta có người quen ở đây, lúc dựng lều xong, hắn đã dắt ta đi tham quan nơi này, chính mắt ta trông thấy có một ngôi nhà to lớn được dựng trên những cây thông. Một người phụ nữ ngồi cạnh cô bé đáng yêu kia phân trần.

"Vậy mà thật sự có thể xây nhà trên cây sao? Tên nhân loại này thật không tầm thường, lại còn có một thú nhân bên cạnh hắn nữa? Thật sự quá kì lạ mà!" Isabella thầm nghĩ trong lòng, sau đấy đáp lời:" Ừm, vậy thì thật tuyệt, nếu có cơ hội ta cũng muốn tận mắt nhìn thấy thứ ấy!"

Nàng vừa nói xong, tên to con kia cười ha hả vô sỉ nói:"Cô yên tâm, nhìn cô xinh đẹp như vậy, ngài ấy có khi còn mời cô vào tham quan ấy chứ! À mà so với quý cô Natalia thì nhan sắc của cô cũng chả kém chút nào đâu!"

-Quý cô? Không phải nàng là một hầu gái sao? Nàng là người thú mà? Isabella kinh ngạc.

-Hầu gái? Haha, cô mới tới đây nên chẳng biết gì hết. Quốc vương đã nói, ở Dressora này không phân biệt giàu nghèo, không có nô lệ, và cũng chẳng có khác biệt về chủng tộc, dù là người lùn, tinh linh, người thú, con người, tất cả đều đối xử như nhau. Tên béo giải thích một cách tỉ mỉ.

-Thật là như thế sao? Isabella hai mắt sáng lên tăng cao âm lượng.

Mọi người nghi hoặc nhìn về phía cô, rồi một người phụ nữ lên tiếng : "Đúng vậy, tất cả mọi người ở đây đều biết mà, cô làm sao vậy?"

Nhận ra mình thất thố, Isabella cố bình tĩnh lại, nhẹ giọng:" À, không có gì, chỉ là hơi kinh ngạc một chút, vậy mà các chủng tộc có thể sống chung với nhau dưới một mái nhà, bệ hạ thật tốt!" nhưng trong lòng lại nghĩ" làm sao mà dễ dàng tin tưởng được con người cơ chứ, cứ quan sát một thời gian đã!".

Màn đêm dần dần buông xuống, mùi thơm của thức ăn phiêu tán ra khắp nơi, không ngừng kích thích những chiếc bụng đói đang sôi ùng ục của đám người mới đến kia, khiến bọn hắn nuốt nước bọt liên tục, thỉnh thoảng còn có người quẹt mỏ lau nước giãi nữa chứ. Một đường di chuyển từ doanh địa qua đây, là những ngày trời không có thứ gì bỏ bụng, nằm tuyết ngủ trần, giờ phút này thứ hương thơm ấy cứ len lỏi hướng lỗ mũi bọn họ mà chui vào, đối với bọn thì quả thực có được sức mê hoặc trí mạng.

"Cuối cùng cũng đến lúc ăn cơm rồi à!" Hanz đứng dậy duỗi lưng một cái vươn vai một cái, sau đấy chậm rãi cùng Aliot, Artemis sóng vai nhau hướng về nơi ăn tối mà đi.

Bước được mấy bước chân, hắn đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua một đám người đứng ngây ngốc đằng sau, không biết đang suy nghĩ cái gì, liền nghi hoặc hỏi: "Sao các ngươi còn đứng ngây người ở đây, còn không mau rửa tay chân chuẩn bị ăn bữa tối?"

Nghe nói như vậy, đám người hai mắt sáng lên, lập tức có một người đứng ra hỏi: "Ngài nói rằng chúng ta cũng có thể được ăn sao?"

Hanz sửng sốt rồi gật đầu cười khổ: "Đương nhiên rồi, nơi này từ nay cũng sẽ là nhà của các ngươi, chỉ cần cống hiến sức lực của mình, tuân thủ luật lệ, hòa vào cùng với mọi người thì đều là một phần tử của đất nước này, đều là con dân của ta, cớ sao lại không được ăn cơ chứ?"

Đám người đầu tiên là ngơ ngác nhìn nhau, sau đấy là cảm động đến rớt nước mắt, gào lên rối rít: "Đội ơn bệ hạ! Nguyện cống hiến sức lực vì ngài!"

Hanz phất tay ra hiệu bọn hắn mau chóng đi ăn, sau đó tiếp tục di chuyển.

-Không ngờ tên đại ca ngốc ngươi lại có ngày ra dáng một vị quốc vương như vậy, thật là cách nhau mấy ngày, ngước mắt mà nhìn. Aliot đứng bên cạnh giơ lên một ngón cái thán phục.

Bẹp!

-Ngươi ăn nói với bệ hạ cho tử tế. Artemis đứng cạnh vỗ một phát vào gáy Aliot cảnh cáo

-A!!! Thầy sao lại đánh con, ta đang khen đại ca hắn mà. Aliot vẻ mắt ủy khuất nói.

-Tên nhóc nhà ngươi không biết lớn nhỏ gì hết, lại còn làm càn, chuyện hồi chiều ta đã nghe được, nếu không có bệ hạ ngăn cản thì cặp chân của ngươi đã bị ta bẻ rồi. Artemis lạnh lùng nhấn mạnh từng chữ.

-Xin lỗi, xin lỗi thầy, con biết sai rồi, cảm ơn đại ca, từ sau ta không như thế nữa. Aliot sợ hãi cuống lên trả lời.

Hanz nãy giờ ở bên cạnh không ngừng cảm thán! thật là một đôi thầy trò kì lạ, nếu có người ngoài ở đây nhìn thấy mặt tối của hai con người bình thường kiệt ngạo lạnh lùng này thì cười ra tiếng mất.

Về phần đám người mới, mặc dù được Hanz tiếp nhận, nhưng bọn họ vẫn mang theo tâm tình thấp thỏm hướng đến nơi này đi tới, một vùng sáng rực hắt ra, dọc đường đi, từng cây đuốc được treo lên những thân cây. Ánh sáng ấy như sưởi ấm trái tim mọi người, khiến tâm tình bọn họ như được mở ra, thầm nghĩ đến một tương lai tốt đẹp hơn.

Như được tiếp thêm sức mạnh, đám người mới cũng mạnh dạn ngồi xuống bên cạnh mọi người, thấy bọn hắn cười nói vui vẻ với mình, lúc đấy mới thở nhẹ ra, lòng như nở hoa, hòa chung vào câu chuyện cùng những con người xa lạ.

Isabella cũng ngồi xuống, nhưng nàng chẳng chú ý tới cảm nhận của mọi người mà hướng ánh mắt vào những chiếc đuốc kia. "Trông chúng thật lung linh, rực rỡ !" Isabella thầm nghĩ, rồi ngay sau đó lại thất thần, nhìn về nơi xa xăm lẩm bẩm một câu: "Yumi, chờ em nhé, em nhất định sẽ quay lại đón chị và mọi người, nhất định!" Nói rồi cô nàng cắn chặt môi dưới, cố kìm lại cảm xúc của bản thân ngăn những giọt nước mắt chảy ra.

Đúng lúc này, Hanz đi qua, bắt gặp ngay khoảnh khắc ấy, vẻ đẹp của cô gái bé nhỏ này lập tức thu hút ánh nhìn của hắn, một cô bé loli đáng yêu, thân hình hơi gầy yếu một chút nhưng khuôn mặt rất hồng hào, tràn đầy sức sống, mái tóc trắng như tuyết, chiếc mũi be bé nhô lên, trông cô cứ như một thiên thần vậy, một vẻ đẹp cô độc như ánh trăng giữa trời đêm chiếu xuống hồ nước, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, bởi vì khi chạm nhẹ một cái, ánh trăng sẽ chẳng còn nguyên dạng, cũng như cô bé này, chỉ cần chạm là sẽ vỡ.

-Có chuyện gì xảy ra với cô vậy? Tại sao cô khóc? Hanz cúi xuống, ân cần hỏi!

-A! A ta không sao, không có việc gì cả, làm phiền ngài rồi! Isabella giật mình, vội vàng trả lời.

-Ồ, nếu vậy thì chúc cô có một buổi tối thật ngon miệng nhé! Nhớ hãy chăm sóc tốt bản thân mình trong những ngày đông giá lạnh này. Hanz dặn dò một câu rồi nhanh chóng đứng dậy rời đi.

Bước được hai bước, như nhận ra điều gì, hắn quay đầu lại gọi với ra:"À, nếu cô không chê có thể qua căn nhà của ta mà ngủ, ở đấy có một căn phòng trống rất rộng đấy, nơi đấy còn một cô nàng nữa, nếu cô đến đó, hai người có thể ở cùng nhau, ta đoán nàng và cô đều sẽ tìm thêm cho mình một người bạn mới để vui vẻ hơn!"
Hanz cũng chẳng biết tại sao mình lại nói như vậy nữa, hắn còn chẳng biết cô nàng? Tại sao phải quan tâm? Có lẽ là do vẻ đẹp của cô, một vẻ đẹp mà người ta nhìn chỉ muốn bao bọc che chở, ôm vào trong lồng ngực, một vẻ đẹp khiến con người ta phải động lòng.

-Cảm ơn ý tốt của ngài, nhưng ta không quen ở với người lạ, mong ngài thông cảm. Isabella chân thành đáp lời.

-Ồ vậy được, nếu khi nào có ý định đấy thì ngươi có thể dọn đến, còn giờ thì tạm biệt ngươi, Hanz nói xong thì bước vội đi. Một cảm giác thất cmn bại sinh ra từ sâu trong lòng...

Ngước nhìn theo bóng dáng kia dần đi xa, trong lòng Isabella dâng lên một chút tư vị khó hiểu, thầm than: "Có lẽ tên ấy cũng không phải một kẻ xấu xa, nếu... Nếu đúng như những gì mọi người nói về hắn thì ta có nên nhờ hắn giải cứu những người kia không?" Isabella chìm vào trong những suy nghĩ mơ hồ. Cuối cùng vẫn quyết định giữ lại bí mật của riêng mình!







Một bộ ẩn cư sau màn, thả phân thân đánh quái cày map cực hay, đã end. Hãy nhập hố
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.