Cô lặp lại một lần nữa:" Cho dù em có là loại người gì, tôi vẫn sẽ luôn yêu em."
Khương Chiếu Tuyết cảm động.
Đồ điên.
Nhưng biết phải làm sao bây giờ, dường như nàng đã yêu ả điên này đến hết thuốc chữa rồi.
Nàng bật khóc, vươn tay ra ôm lấy cô và nói:" Sầm Lộ Bạch, em cũng yêu chị."
"Yêu chị như mong ước em yêu chị mà chị vẫn hay mơ về."
Hàng nghìn từ ngữ đều được tóm gọn trong câu nói này.
Sầm Lộ Bạch cảm thấy, dường như một chỗ trống nào đó trong cơ thể mình đang dần nóng như thiêu đốt, rồi lại tan chảy.
Giống như vết thương nhiều năm không lành cuối cùng cũng nảy ra lớp thịt mới, cũng giống như tảng băng đen ngòm nhiều năm, cuối cùng cũng được phơi bày ra ánh sáng.
Cô ôm lấy nàng, như đang ôm lấy ánh dương của bản thân.
Lời editor: Huhu mình không cố ý bôi ra một chương nhưng 2 phần đâu. Mẫn Nhiên viết một nửa, một nửa còn lại đợi ngày sau cập nhật nên mình theo Mẫn Nhiên chia 2 part thôi chứ mình không cố ý bôi chương câu view hay gì, mong mọi người đừng nặng lời và hiểu lầm mình QwQ
---
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, nếu có thể cho mình một LIKE một SHARE một FOLLOW luôn nha cả nhà ơi, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.