Thu tất cả vào trong ánh mắt, Dương Thiên cũng không nói gì, hắn từ khi tới vẫn ngồi yên lặng chờ đợi, nhìn vào đồng hồ, chờ tới lúc thời gian điểm 7h00, hắn đứng dậy từ trên ghế ngồi, những người xung quanh nhất thời dừng lại sự bàn tán.
Hành vi nhìn vào thời gian, Dương Thiên không phải khoe mẽ, hắn muốn cho những người này cảm thấy ấn tượng đầu tiên với mình là sự đúng giờ, là tính kỷ luật.
7h00 là thời gian hắn đã nhờ trưởng làng nhắn cho mọi người.
7h00 đã tới, mọi người yên lặng, trong ánh mắt bất ngờ, họ thấy người da vàng này nói tiếng Swahili, ngôn ngữ bản địa của Kenya. Mặc dù, người ở đây do ảnh hưởng từ sau thế chiến thứ 2 đã coi tiếng Anh là một trong hai ngôn ngữ chính, người tới nơi này từ du lịch tới kinh doanh cũng chỉ nói tiếng Anh, nhưng không có nghĩa tiếng Anh là ngôn ngữ họ ưu thích.
Một lời chào từ tiếng Swahili khiến mọi người cảm thấy vị hàng xóm này tương đối thuận mắt.
- Chào tất cả mọi người, lời đầu tiên, tôi xin tự giới thiệu, tôi tên là Dương Thiên, tới từ Việt Nam, một quốc gia hình chữ S, nằm ở Châu Á, cách đây gần 8000 Km. Tôi là chủ sở hữu trang trại Kỷ Thịnh gần đây. Hôm nay được sự cho phép của trưởng làng Kawi, tôi rất hân hạnh được làm quen với mọi người.
- Như quý vị đã biết, khí hậu ở Turkana rất khô hạn, đất nhiễm mặn, cây trồng rất khó sinh trưởng. Cũng vì lý do đó, làng Kawa luôn trong tình trạng thiếu thốn lương thực, hầu hết nguồn cung cấp đều đến từ bên ngoài, trai tráng đi làm xa rất vất vả nhưng chỉ đủ tiền ăn uống trong nhà.
- Tôi, một người ngoại lai, tới nơi đây, một phần vì trải nghiệm cuộc sống, một phần vì muốn giúp đỡ các quý vị. Đương nhiên, lời hay không nói nhiều, lời tốt không nên nói trước. Các quý vị có thể tới trai trại tôi làm việc, chế độ đãi ngộ rõ ràng, lương cơ bản 18,000 KES một tháng, bao ăn ở, tùy theo năng suất lao động mà có thêm thưởng.
Nghe thấy con số 18,000 KES một tháng, tất cả mọi người lập tức trợn tròn mắt, liên tục xì xào bàn tán, con số này họ chưa bao giờ dám nghĩ.
Dương Thiên thấy vậy cũng không kinh ngạc, giá lao động nơi đây quả thực hết sức rẻ mạt, nhưng vì hầu hết đều là dân nghèo, sức chi tiêu kém, hoa màu khó trồng, vòng luẩn quẩn này khiến giá trị con người cũng bị kéo thấp nghiêm trọng.
Dương Thiên làm thủ thế, mọi người chậm rãi im lặng trở lại, nhưng trong mắt tràn đầy cuồng nhiệt.
- Tiền lương tốt, đãi ngộ tốt, nhưng con người tôi coi trọng nhất là tính kỷ luật. Không lười làm, không trộm cắp, không đấu đá lẫn nhau. Người nào đang làm bỏ việc không có lý do hợp lý tôi sẽ không bao giờ nhận lại, gia đình có người như vậy cũng sẽ bị cho vào sổ đen không tuyển vào trang trại của tôi làm trong tương lai. Mục đích của tôi đến cùng vẫn là kinh doanh, có tiền mới có thể nuôi sống được quý vị. Vì vậy, mọi hành động không được phép tôi đã ghi trên tấm áp phích này, không cần biết chữ, chỉ cần nhìn hiểu điều vẽ trên ảnh là được.
- Đợt tuyển đầu tiên, số lao động tôi cần là 50 người khỏe mạnh. Quý vị thấy khối đá nhỏ đây không? Đảm bảo nhấc được lên. Còn đây, là quốc, là xẻng, đống đất bên cạnh, người nào ứng tuyển thì thể hiện kỹ thuật mội hồi, nếu hợp cách sẽ được chọn.
- Ưu tiên mỗi hộ đăng ký tối đa trước 1 người. Sau nửa năm, tùy theo tình hình phát triển của trang trại, tùy theo sự tuân thủ quy định của mọi người, tôi sẽ xem xét việc tuyển tiếp người ở làng ta, hay sẽ tuyển lao động bên ngoài làng, điều này hoàn toàn phụ thuộc vào quý vị.
- Tốt rồi, bên này là quầy đăng ký, quý vị xếp hàng đi lên đăng ký, gia đình nào nhiều hơn một người thì tự thương thảo với nhau trước, lên trên này nếu ai tranh chấp coi như hủy bỏ quyền đăng ký.
Có những lời hắn nói, không khí hiện trường nhất thời khẩn trương.
Ngôi làng này diện tích không kém một huyện của Việt Nam, tuy nhiên vì khí hậu khắc nghiệt, mật độ dân cư còn thưa thớt. Theo trưởng làng, cả làng có khoảng 102 hộ dân, nhưng mỗi nhà tính cả người già và trẻ nhỏ cũng trên dưới 10 khẩu. Việc hắn tuyển một lúc 50 người đã không tính ít, dù sao cũng việc tuyển người lao động đối với làng Kawa cũng mấy năm mới có 1 lần, mỗi lần đâu đó nhiều lắm cũng khoảng 10 người mà thôi.
Tỉ mì quan sát 50 người đăng ký, Dương Thiên vẫn tương đối hài lòng. Hắn chọn đều là thanh niên, người đều tương đối gầy nhưng về cơ bản sức lực không quá kém, sử dụng nông cụ tương đối thành thạo, dù sao đều là gốc nông dân, ai mà không có chút kỹ xảo làm ruộng.
Cuộc tuyển chọn diễn ra trong vòng 2 giờ, Dương Thiên rời đi, đó là hình ảnh đầu tiên của người dân làng Kawa về ông chủ gốc châu Á này.
...
Cảm nhận của mọi người sau 1 tháng làm việc tại Trang trại Kỷ Thịnh là vui mừng. Vui mừng vì tiền lương mình nhận được đều như ông chủ hứa hẹn lúc đó. Thậm chí, những người có những sáng kiến nhỏ giúp công việc tiến triển nhanh hơn còn được Dương Thiên trực tiếp gặp mặt thưởng nóng. Đầu tiên, mọi người thường ghen tị với đối phương, nhưng sau đó càng nhiều người đưa ra những sáng kiến mới, cảm giác được trọng dụng khiến ai nấy đều rất phấn khởi.
Những người không làm ra sáng kiến cũng dần không quá buồn phiền, vì họ mặc dù không được thông minh như những người khác, nhưng lại có thể làm việc chăm chỉ để bù lại, điểm này được ông chủ đều nhìn ở trong mắt đâu.
Kamau là một trong những người đầu tiên được Dương Thiên thưởng vì sáng tạo trong việc hướng dẫn người khác phương pháp quốc đất đúng khoảng cách.
Trồng cây trên nông trường về cơ bản coi trọng ở chỗ khoảng cách thích hợp. Khoảng cách thích hợp sẽ giúp cây phát triển tốt, không bị cạnh tranh dinh dưỡng với cây bên cạnh, đồng thời, cũng sẽ giúp tối ưu được số lượng cây trồng được trên một hàng. Nếu mỗi hàng thêm được vài cây, cả mấy chục hecta cũng số lương thực thêm cũng đủ nuôi sống vài gia đình trong cả tháng.
Ý tưởng này xuất hiện khi Kamau thấy mọi người cảm thấy khó khăn khi cuốc đúng khoảng cách ông chủ yêu cầu. Đột nhiên khi đó hắn nảy ra ý tưởng, đó là kiếm một sợi thép buộc vào cuối lưỡi quốc, thân thép được uống thành 3 đoạn.
Đoạn đầu chiều dài bằng chiều dài thân lưỡi quốc, đoạn thứ hai uống vuông góc với đoạn thứ nhất, có chiều dài bằng khoảng cách yêu cầu cộng thêm bề ngang thân cuốc, đoạn thứ ba, vuông góc với đoạn thứ hai, và vuông góc với đoạn thứ nhất, tạo thành một chữ Z trên không gian 3 chiều. Đoạn thứ 3 khoảng 10 phân, được buộc vào gốc lưỡi quốc bằng sợi hoặc cao su.
Dương Thiên khi thấy cách làm này cũng thầm khen, mỗi nhát quốc bổ xuống bên cạnh đều được sợi thép vạch ra một khoảng cách tiêu chuẩn, chỉ cần quốc vào chính giữa vạch này, sẽ đảm bảo khoảng cách thích hợp.
Hắn thưởng cho Kamau 1,000 KES, đồng thời cho hắn làm người đánh giá công tác canh tác của mọi người vào cuối mỗi ngày. Đương nhiên, tiền cũng thêm 2,000 KES/tháng.
Kamau rất thông minh, chăm chỉ, đồng thời lại khiêm tốn. Hắn thường xuyên giúp đỡ mọi người, nhưng nếu có ai vi phạm quy tắc cũng sẽ báo cáo nghiêm túc, không vì thân quen mà bao che.
Hắn nói: “Mọi người đều là người làm công, việc không yêu cầu cao nhưng thái độ cần nghiêm túc. Ông chủ nghiêm khắc nhưng đối xử với mọi người đều rất tốt, không để ai đói ăn, không để ai ngủ lạnh, vì thế hãy tôn trọng ông chủ.”
Mọi người nghe hắn nói cũng nhất trí, dù sao không ai muốn mất đi phần công việc này. Không nói đâu xa, người trong làng cũng luôn dò hỏi xem trang trại bọn họ có tuyển nữa không để ứng tuyển đi làm đây. Việc dò hỏi này ngày càng nhiều khi tin tức về số tiền lương họ nhận sau tháng đầu tiên được lan truyền ra, con số một nghe đều rất khiến người người đỏ mắt.
Xuyên qua một thế giới tu tiên, nhưng nhận ra bản thân lại chỉ là phế vật ngũ linh căn, Trần Lâm tỏ ra rất bất lực, chỉ là cũng không sao, thiên phú không góp lực, vậy liền gọi cô vợ trẻ tới góp sức. Một ngày nào đó vấn đỉnh chí cao, Trần Lâm vừa hồi ức vừa chia sẻ "Chỉ có người nông cạn mới muốn làm Tiên Vương, người nhìn xa trông rộng sẽ biết, làm Chạn Vương thoải mái hơn nhiều
Hành vi nhìn vào thời gian, Dương Thiên không phải khoe mẽ, hắn muốn cho những người này cảm thấy ấn tượng đầu tiên với mình là sự đúng giờ, là tính kỷ luật.
7h00 là thời gian hắn đã nhờ trưởng làng nhắn cho mọi người.
7h00 đã tới, mọi người yên lặng, trong ánh mắt bất ngờ, họ thấy người da vàng này nói tiếng Swahili, ngôn ngữ bản địa của Kenya. Mặc dù, người ở đây do ảnh hưởng từ sau thế chiến thứ 2 đã coi tiếng Anh là một trong hai ngôn ngữ chính, người tới nơi này từ du lịch tới kinh doanh cũng chỉ nói tiếng Anh, nhưng không có nghĩa tiếng Anh là ngôn ngữ họ ưu thích.
Một lời chào từ tiếng Swahili khiến mọi người cảm thấy vị hàng xóm này tương đối thuận mắt.
- Chào tất cả mọi người, lời đầu tiên, tôi xin tự giới thiệu, tôi tên là Dương Thiên, tới từ Việt Nam, một quốc gia hình chữ S, nằm ở Châu Á, cách đây gần 8000 Km. Tôi là chủ sở hữu trang trại Kỷ Thịnh gần đây. Hôm nay được sự cho phép của trưởng làng Kawi, tôi rất hân hạnh được làm quen với mọi người.
- Như quý vị đã biết, khí hậu ở Turkana rất khô hạn, đất nhiễm mặn, cây trồng rất khó sinh trưởng. Cũng vì lý do đó, làng Kawa luôn trong tình trạng thiếu thốn lương thực, hầu hết nguồn cung cấp đều đến từ bên ngoài, trai tráng đi làm xa rất vất vả nhưng chỉ đủ tiền ăn uống trong nhà.
- Tôi, một người ngoại lai, tới nơi đây, một phần vì trải nghiệm cuộc sống, một phần vì muốn giúp đỡ các quý vị. Đương nhiên, lời hay không nói nhiều, lời tốt không nên nói trước. Các quý vị có thể tới trai trại tôi làm việc, chế độ đãi ngộ rõ ràng, lương cơ bản 18,000 KES một tháng, bao ăn ở, tùy theo năng suất lao động mà có thêm thưởng.
Nghe thấy con số 18,000 KES một tháng, tất cả mọi người lập tức trợn tròn mắt, liên tục xì xào bàn tán, con số này họ chưa bao giờ dám nghĩ.
Dương Thiên thấy vậy cũng không kinh ngạc, giá lao động nơi đây quả thực hết sức rẻ mạt, nhưng vì hầu hết đều là dân nghèo, sức chi tiêu kém, hoa màu khó trồng, vòng luẩn quẩn này khiến giá trị con người cũng bị kéo thấp nghiêm trọng.
Dương Thiên làm thủ thế, mọi người chậm rãi im lặng trở lại, nhưng trong mắt tràn đầy cuồng nhiệt.
- Tiền lương tốt, đãi ngộ tốt, nhưng con người tôi coi trọng nhất là tính kỷ luật. Không lười làm, không trộm cắp, không đấu đá lẫn nhau. Người nào đang làm bỏ việc không có lý do hợp lý tôi sẽ không bao giờ nhận lại, gia đình có người như vậy cũng sẽ bị cho vào sổ đen không tuyển vào trang trại của tôi làm trong tương lai. Mục đích của tôi đến cùng vẫn là kinh doanh, có tiền mới có thể nuôi sống được quý vị. Vì vậy, mọi hành động không được phép tôi đã ghi trên tấm áp phích này, không cần biết chữ, chỉ cần nhìn hiểu điều vẽ trên ảnh là được.
- Đợt tuyển đầu tiên, số lao động tôi cần là 50 người khỏe mạnh. Quý vị thấy khối đá nhỏ đây không? Đảm bảo nhấc được lên. Còn đây, là quốc, là xẻng, đống đất bên cạnh, người nào ứng tuyển thì thể hiện kỹ thuật mội hồi, nếu hợp cách sẽ được chọn.
- Ưu tiên mỗi hộ đăng ký tối đa trước 1 người. Sau nửa năm, tùy theo tình hình phát triển của trang trại, tùy theo sự tuân thủ quy định của mọi người, tôi sẽ xem xét việc tuyển tiếp người ở làng ta, hay sẽ tuyển lao động bên ngoài làng, điều này hoàn toàn phụ thuộc vào quý vị.
- Tốt rồi, bên này là quầy đăng ký, quý vị xếp hàng đi lên đăng ký, gia đình nào nhiều hơn một người thì tự thương thảo với nhau trước, lên trên này nếu ai tranh chấp coi như hủy bỏ quyền đăng ký.
Có những lời hắn nói, không khí hiện trường nhất thời khẩn trương.
Ngôi làng này diện tích không kém một huyện của Việt Nam, tuy nhiên vì khí hậu khắc nghiệt, mật độ dân cư còn thưa thớt. Theo trưởng làng, cả làng có khoảng 102 hộ dân, nhưng mỗi nhà tính cả người già và trẻ nhỏ cũng trên dưới 10 khẩu. Việc hắn tuyển một lúc 50 người đã không tính ít, dù sao cũng việc tuyển người lao động đối với làng Kawa cũng mấy năm mới có 1 lần, mỗi lần đâu đó nhiều lắm cũng khoảng 10 người mà thôi.
Tỉ mì quan sát 50 người đăng ký, Dương Thiên vẫn tương đối hài lòng. Hắn chọn đều là thanh niên, người đều tương đối gầy nhưng về cơ bản sức lực không quá kém, sử dụng nông cụ tương đối thành thạo, dù sao đều là gốc nông dân, ai mà không có chút kỹ xảo làm ruộng.
Cuộc tuyển chọn diễn ra trong vòng 2 giờ, Dương Thiên rời đi, đó là hình ảnh đầu tiên của người dân làng Kawa về ông chủ gốc châu Á này.
...
Cảm nhận của mọi người sau 1 tháng làm việc tại Trang trại Kỷ Thịnh là vui mừng. Vui mừng vì tiền lương mình nhận được đều như ông chủ hứa hẹn lúc đó. Thậm chí, những người có những sáng kiến nhỏ giúp công việc tiến triển nhanh hơn còn được Dương Thiên trực tiếp gặp mặt thưởng nóng. Đầu tiên, mọi người thường ghen tị với đối phương, nhưng sau đó càng nhiều người đưa ra những sáng kiến mới, cảm giác được trọng dụng khiến ai nấy đều rất phấn khởi.
Những người không làm ra sáng kiến cũng dần không quá buồn phiền, vì họ mặc dù không được thông minh như những người khác, nhưng lại có thể làm việc chăm chỉ để bù lại, điểm này được ông chủ đều nhìn ở trong mắt đâu.
Kamau là một trong những người đầu tiên được Dương Thiên thưởng vì sáng tạo trong việc hướng dẫn người khác phương pháp quốc đất đúng khoảng cách.
Trồng cây trên nông trường về cơ bản coi trọng ở chỗ khoảng cách thích hợp. Khoảng cách thích hợp sẽ giúp cây phát triển tốt, không bị cạnh tranh dinh dưỡng với cây bên cạnh, đồng thời, cũng sẽ giúp tối ưu được số lượng cây trồng được trên một hàng. Nếu mỗi hàng thêm được vài cây, cả mấy chục hecta cũng số lương thực thêm cũng đủ nuôi sống vài gia đình trong cả tháng.
Ý tưởng này xuất hiện khi Kamau thấy mọi người cảm thấy khó khăn khi cuốc đúng khoảng cách ông chủ yêu cầu. Đột nhiên khi đó hắn nảy ra ý tưởng, đó là kiếm một sợi thép buộc vào cuối lưỡi quốc, thân thép được uống thành 3 đoạn.
Đoạn đầu chiều dài bằng chiều dài thân lưỡi quốc, đoạn thứ hai uống vuông góc với đoạn thứ nhất, có chiều dài bằng khoảng cách yêu cầu cộng thêm bề ngang thân cuốc, đoạn thứ ba, vuông góc với đoạn thứ hai, và vuông góc với đoạn thứ nhất, tạo thành một chữ Z trên không gian 3 chiều. Đoạn thứ 3 khoảng 10 phân, được buộc vào gốc lưỡi quốc bằng sợi hoặc cao su.
Dương Thiên khi thấy cách làm này cũng thầm khen, mỗi nhát quốc bổ xuống bên cạnh đều được sợi thép vạch ra một khoảng cách tiêu chuẩn, chỉ cần quốc vào chính giữa vạch này, sẽ đảm bảo khoảng cách thích hợp.
Hắn thưởng cho Kamau 1,000 KES, đồng thời cho hắn làm người đánh giá công tác canh tác của mọi người vào cuối mỗi ngày. Đương nhiên, tiền cũng thêm 2,000 KES/tháng.
Kamau rất thông minh, chăm chỉ, đồng thời lại khiêm tốn. Hắn thường xuyên giúp đỡ mọi người, nhưng nếu có ai vi phạm quy tắc cũng sẽ báo cáo nghiêm túc, không vì thân quen mà bao che.
Hắn nói: “Mọi người đều là người làm công, việc không yêu cầu cao nhưng thái độ cần nghiêm túc. Ông chủ nghiêm khắc nhưng đối xử với mọi người đều rất tốt, không để ai đói ăn, không để ai ngủ lạnh, vì thế hãy tôn trọng ông chủ.”
Mọi người nghe hắn nói cũng nhất trí, dù sao không ai muốn mất đi phần công việc này. Không nói đâu xa, người trong làng cũng luôn dò hỏi xem trang trại bọn họ có tuyển nữa không để ứng tuyển đi làm đây. Việc dò hỏi này ngày càng nhiều khi tin tức về số tiền lương họ nhận sau tháng đầu tiên được lan truyền ra, con số một nghe đều rất khiến người người đỏ mắt.
Xuyên qua một thế giới tu tiên, nhưng nhận ra bản thân lại chỉ là phế vật ngũ linh căn, Trần Lâm tỏ ra rất bất lực, chỉ là cũng không sao, thiên phú không góp lực, vậy liền gọi cô vợ trẻ tới góp sức. Một ngày nào đó vấn đỉnh chí cao, Trần Lâm vừa hồi ức vừa chia sẻ "Chỉ có người nông cạn mới muốn làm Tiên Vương, người nhìn xa trông rộng sẽ biết, làm Chạn Vương thoải mái hơn nhiều