Bẫy Hoa

Chương 33: Chương 33



Hwang Jo-yoon cố gắng di chuyển nhưng tứ chi của hắn bị trói rất chặt. Thậm chí, hắn còn không thể đứng vững được. Mỗi lần hắn ta cố gắng thoát ra, hắn có thể ngửi thấy mùi phân bón trên nhân trung của mình.

Hắn cố hét lên, nhưng miếng giẻ bịt miệng đã làm nghẹn toàn bộ âm thanh. Cảm giác của tấm vải cọ vào, len lỏi qua ý thức mơ hồ khiến cổ họng hắn ta ngứa rát. Hắn chỉ muốn nôn ra.

"Em buộc nó tốt đấy." Người đàn ông quỳ xuống một chân và kiểm tra các nút thắt.

"Tôi nghĩ nó sẽ có ích nên đã học cách thắt."

"Làm sao em bắt được hắn ta thế?"

"Bằng súng hơi cay," Lee-yeon nói. "Tôi đã chuẩn bị nó vì nó cực kỳ hiệu quả với lũ sâu bọ. Tôi biết Hwang Jo-yoon sẽ theo dõi mình. Thật buồn cười là chỉ cần một chút hơi cay từ thực vật cũng đủ để tóm hắn."

"Tôi rất tự hào về em đấy, Lee-yeon." Người đàn ông nhìn lên Lee-yeon một cách ấm áp. Hwang Jo-yoon trừng mắt nhìn hai người bọn họ.

Tại sao tên khốn đó lại bước ra từ trong nhà của Lee-yeon? Hwang Jo-yoon quằn quại và rên rỉ, ánh mắt đầy khiếp sợ. 

Cả hai người họ nhìn hắn như thể hắn là một con gián ghê tởm vừa bò vào nhà họ. Ánh mắt của người đàn ông đang nhìn hắn không hề có chút nhân tính nào. Anh nhìn như thể có thể móc ruột hắn ra mà không chớp mắt. Mồ hôi lạnh chảy dài trên mặt Hwang Jo-yoon.

"Từ đây hãy để tôi xử đi." Kwon Chae-woo đứng dậy, ánh mắt không rời khỏi Hwang Jo-yoon. Lee-yeon vội nắm lấy tay áo anh.

"Anh không thể báo cảnh sát được! Báo cho họ thì họ cũng chỉ thả hắn ra thôi. Họ không chịu giúp chúng ta đâu. Có camera an ninh ở trong sân, chắc chắn cảnh tôi tấn công hắn đã bị quay lại rồi. Không ai xem đó là tự vệ cả. Cảnh sát đứng về phía hắn. Hắn có mối quan hệ rất rộng, dù là người giàu có hay quyền lực, hắn đều quen cả." Cô nhìn Kwon Chae-woo với đôi mắt mở to đầy lo lắng.

Người đàn ông vuốt nhẹ mái tóc cô rồi lại cúi xuống gần hơn và khẽ vuốt ve gò má cô. "Tôi sẽ không báo cảnh sát đâu, tôi hứa."

Lee-yeon trông vẫn chưa tin tưởng lắm. "Em quên rồi sao? Tôi chỉ làm những gì em bảo thôi. Vậy nên, đừng lo nữa. Chỉ cần nói cho tôi biết em muốn tôi làm gì với hắn thôi," Kwon Chae-woo khẽ thúc giục.

"Nếu em bảo tôi đánh hắn, tôi sẽ làm," Kwon Chae-woo nói. "Nếu em bảo tôi đánh gãy xương hắn, tôi cũng sẽ làm."

Lee-yeon run rẩy. "Chỉ cần..."

"Sao nào?" Kwon Chae-woo nhẹ nhàng hỏi.

"Tôi chỉ không muốn nhìn thấy hắn ta thêm lần nào nữa!" Lee-yeon thốt lên.

Kwon Chae-woo gật đầu. "Vậy là được rồi. Tôi sẽ làm xong ngay thôi."

“Tôi không bảo anh giết hắn đâu! Đừng giết hắn!” Lee-yeon thốt lên, giọng đầy lo lắng. Điều quan trọng nhất với cô lúc này là Kwon Chae-woo phải hiểu rõ ý của cô.

Anh nhếch mép cười khẩy. "Tôi sẽ không giết hắn đâu."

Lee-yeon nhìn anh, bối rối không biết phải hiểu lời nói và nụ cười đó của anh theo cách nào. Nhưng ánh mắt anh nhìn cô lại đầy vẻ yêu thích. 

Có lẽ Choo-ja đã đúng. 

Có lẽ Kwon Chae-woo giờ chỉ là một cái bình rỗng, và việc anh trở thành người như thế nào hoàn toàn phụ thuộc vào môi trường xung quanh.

"Sao tôi có thể làm điều đó ở đây được chứ?" Anh ta nói, nụ cười vẫn còn trên môi. "Chỗ này không phải nơi thích hợp để giết người."

Suy nghĩ của Lee-yeon hoàn toàn trống rỗng. Cô từng nghĩ rằng anh ta là một người đàn ông mới, một cái bình rỗng... nhưng giờ đây, ý nghĩ đó khiến cô hoang mang.

"Tôi... tôi không muốn ai bị giết cả. Tôi không muốn trở thành nghi phạm giết người!" cô lắp bắp, giọng run rẩy.

Kwon Chae-woo cười khúc khích. Cô nhận ra anh đang trêu cô. Tôi sẽ không làm gì như thế đâu," anh nói, giọng nhẹ nhàng. "Tôi chỉ định thuyết phục hắn để hắn đừng làm phiền em nữa thôi. Em nên về nhà và nghỉ một chút đi. Tôi sẽ về sớm thôi."

Lee-yeon do dự. "Kwon Chae-woo, đừng quên rằng chính tôi là người đã bắt hắn. Tôi sẽ bị nghi ngờ."

Kwon Chae-woo nhướng mày trước lời của cô. 

"Làm ơn đừng nổi giận mà mất kiểm soát. Cũng đừng quá kích động! Anh... anh có thể bị đau đầu, và điều đó sẽ không tốt chút nào đâu!"

Anh bật cười. 

"Đừng có cười!" cô vội nói. "Anh vẫn chưa hoàn toàn hồi phục đâu. Tôi đã hứa chúng ta sẽ chỉ cùng nhau nhìn thấy những điều tốt đẹp…và xin lỗi anh… vì đã phá vỡ lời hứa đó, để anh phải làm chuyện này."

Anh thấy cô đáng yêu chết đi được. 

"Hắn chưa bao giờ tin chúng ta đã kết hôn," cô tiếp tục. "Đó là lý do tôi muốn cho hắn thấy. Chỉ có vậy thôi. Không gì hơn, anh hiểu không?"

"Hiểu rồi," anh nói, ngón cái khẽ gãi chân mày, cố giấu đi nụ cười. 

Cô thật sự quá đáng yêu. Anh chỉ muốn bế cô lên và đưa cô về phòng ngay lập tức. Ít nhất, trông cô có vẻ nhẹ nhõm hơn. 

Cuối cùng, cô miễn cưỡng rời đi.

Hwang Jo-yoon vùng vẫy khi thấy cô rời đi. Hắn cố hét lên, nhưng chỉ phát ra những tiếng rên rỉ bị bóp nghẹt. Hắn hoàn toàn không biết họ vừa nói gì với nhau. Trước đó, hắn đã trơ trẽn lảng vảng quanh nhà cô, tự tin rằng cô không thể làm gì được. Cô lúc nào cũng bất lực, luôn chỉ biết run rẩy trong sợ hãi mà thôi.

Hắn đã trèo lên cửa sổ, nhìn thấy gương mặt tái nhợt của cô khi phát hiện ra hắn. 

Tôi vẫn kiểm soát được cô này, thấy không, -  hắn nghĩ. Cho đến ngày hôm đó, khi hắn lại lén lút rình rập cô và nhìn qua cửa sổ một lần nữa. Nhưng lần này, cô đã nổi giận.

Cô dứt khoát bước tới chỗ hắn và xịt thẳng hơi cay vào mắt và mặt hắn. Hắn hét lên đau đớn vì cảm giác bỏng rát trong mắt. Không dừng lại ở đó, cô nhặt một cái xẻng lên và "dạy" hắn một bài học ra trò.

Cô trông như muốn giết người vậy. Tại sao ánh mắt cô lại như vậy? Gương mặt cô tái nhợt, nhưng đôi mắt… đôi mắt ấy rực lên một sự quyết liệt đáng sợ mà hắn chưa từng thấy trước đây.

"Hwang Jo-yoon," Kwon Chae-woo lên tiếng, cúi xuống ngang tầm mắt và nắm chặt cằm hắn một cách thô bạo. Lực tay tàn nhẫn hoàn toàn trái ngược với vẻ mặt điềm tĩnh của anh. "Cậu sống ở đâu nhỉ?"

Hwang Jo-yoon muốn chống cự, nhưng không thể thoát khỏi gọng kìm của anh. 

"Tôi hỏi cậu sống ở đâu?" Kwon Chae-woo lặp lại, lực tay càng siết chặt hơn. Khuôn mặt anh vẫn giữ vẻ bình thản, thậm chí trông có vẻ hơi chán, như thể sắp ngáp đến nơi.


 

Dù vẻ ngoài trông bình tĩnh, đôi tay anh lại siết mạnh đến mức như sẵn sàng nghiền nát quai hàm của Hwang Jo-yoon bất cứ lúc nào.

"Uhhh…!" 

"À, xin lỗi nhé," Kwon Chae-woo nói, ánh mắt nhìn xuống miếng giẻ bịt miệng hắn. 

"Làm sao cậu trả lời được với cái bịt miệng dày cộm thế này. Nó gần như che hết cả miệng cậu rồi. Lee-yeon làm việc tốt thật. Cậu cũng đồng ý, đúng không?"

Kwon Chae-woo buông cằm hắn ra và tháo miếng giẻ bịt miệng xuống. Hwang Jo-yoon ho sặc sụa để thông cổ họng. Nước dãi cùng cảm giác buồn nôn chảy dài xuống môi hắn. 

"Nhưng cô ta học ở đâu cái trò cắn ngón tay bị dí vào họng thế?" Hwang Jo-yoon nhếch mép cười khẩy. "Tôi sẽ kiện tất cả các người. Anh thực sự là chồng của So Lee-yeon à?"

Người đàn ông từ nãy giờ vẫn nhìn lơ đãng vào khoảng không, đột nhiên nghiêng người về phía hắn. Đôi mắt anh trở nên sắc lạnh. Anh không nói gì, nhưng bầu không khí xung quanh anh ngay lập tức thay đổi, như cuốn chặt lấy mọi thứ. Hwang Jo-yoon bất giác lùi lại.

"Vậy thì cho tôi xem bằng chứng đi," Hắn thách thức. "Giấy tờ, văn bản pháp lý, bất cứ thứ gì! Chỉ cần chứng minh anh và cô ấy đã kết hôn là được."

"Tôi rất ghét phải hỏi lần thứ ba," Kwon Chae-woo lạnh lùng nói, giọng trầm thấp nhưng đầy đe dọa. "Cậu sống ở đâu?"

"Không nghe thấy tôi nói sao? Tôi sẽ không nói gì cho anh đến khi anh đưa ra bằng chứng. Không đời nào anh là chồng của Lee-yeon được."

"Vậy để tôi đoán thử nhé?" Kwon Chae-woo bình thản đáp. Anh đứng dậy, túm lấy cổ áo của Hwang Jo-yoon. Với tay chân bị trói, Hwang Jo-yoon chỉ có thể bị Kwon Chae-woo lôi đi một cách bất lực.

"Á...! Bỏ tôi ra! Tôi bảo bỏ ra mà!"

"Câm miệng," Kwon Chae-woo lạnh lùng nói.

"Lee-yeon! Lee-yeon!" Hwang Jo-yoon hét lên, giọng đầy hoảng loạn.

Khuôn mặt Kwon Chae-woo tối sầm lại. "Tôi đã bảo đừng gọi tên cô ấy nữa mà."

"Lee-yeon!" Hwang Jo-yoon vùng vẫy điên cuồng. Kwon Chae-woo cúi xuống, nhặt một nắm đá từ sân và nhét thẳng vào miệng hắn.

"Ughh... uughh...!"

"Khi tôi còn nhắc nhở tử tế thì lại không chịu nghe," Kwon Chae-woo nói, giọng điềm tĩnh đến đáng sợ.

"AAAAAH!" Hwang Jo-yoon la hét trong đau đớn.

"Câm miệng lại. Đừng làm Lee-yeon thức giấc chứ," Kwon Chae-woo nói, tay siết chặt miệng Hwang Jo-yoon. Những viên đá kêu răng rắc giữa hàm răng của hắn, gây ra cơn đau gần như không chịu nổi. Hwang Jo-yoon bắt đầu gào thét cuồng loạn, nhưng lại không thể làm gì hơn.

_____

Từ chương sau quan hệ của Lee-yeon và Chae-woo cũng dần hòa hoãn, nên Mèo sẽ đổi xưng hô của Chae-woo với Lee-yeon là “Anh - em” nhé. 


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.