Sắc mặt anh vẫn không thay đổi. Lee-yeon biết khi Kwon Chae-woo hờn dỗi có thể rất phiền.
“Anh biết bệnh viện đó rồi mà. Em đặt tên nó theo một loài cây mà em thích hồi nhỏ thôi. Chỉ là… đang nhớ lại một chút.”
Chính cái cây đó đã mang đến cho cô hy vọng sống, vào cái ngày cô cảm thấy tuyệt vọng nhất khi mới mười bảy tuổi. Cô vẫn nhớ như in khu rừng ấy. Nơi bãi cỏ xanh mướt. Ánh mặt trời xuyên qua từng tán lá xanh um. Lee-yeon đã gặp một cái cây biết hát ở nơi đó.
Đó là ký ức ấm áp và quý giá duy nhất trong tuổi thơ của cô.
“Giờ em không thể đẩy anh cho người khác nữa nên trong lòng đang định né tránh anh à?”
Lee-yeon chưa kịp phản bác thì Kwon Chae-woo đã nhẹ nhàng nắm cằm cô, xoay mặt cô lại để nhìn thẳng vào mắt anh. Có vẻ cô lại lơ đễnh mà không nhận ra. Đôi mắt bình thản của anh phản chiếu gương mặt cô.
“Anh chỉ cần nhìn là biết em lại đang thất thần rồi.”
Lee-yeon cười gượng gạo.
“Không phải em bảo em đến từ một gia đình truyền thống à?”
“Ừm, đúng thế.”
“Thế mà có vẻ em chỉ truyền thống với mỗi mình anh thôi.” Anh chậm rãi lắc đầu. “Anh chán lắm à?”
“Hả?” Lee-yeon trợn mắt nhìn anh.
“Anh hiểu mà, có thể anh không đủ thú vị để ở bên cạnh,” Kwon Chae-woo nói, giọng trầm trầm. “Em chỉ quan tâm đến cây cối thôi, còn anh thì chẳng đủ hấp dẫn để níu lấy sự chú ý của em.”
Anh nhìn cô với ánh mắt đầy thất vọng rồi ngả người ra ghế sofa, nhắm mắt lại.
Anh thở dài. “Thà anh cứ hôn mê như trước còn hơn,” anh lẩm bẩm. “Vì ít nhất lúc đó, em chỉ nghĩ đến anh.”
Lee-yeon sững sờ. Cô không biết phải nói gì.
“Đến bao giờ em mới có thể chỉ yêu mỗi anh đây?”
Giọng nói u sầu của anh khiến tim cô như bị đè nén. Những lời của anh vang vọng trong lòng cô, nặng trĩu. Kwon Chae-woo mở mắt, nhìn thẳng vào cô.
Thảm mềm dưới chân. Chất vải ấm áp của sofa. Những chậu cây nhỏ xinh rải rác khắp phòng khách. Từng chi tiết trong không gian như trở nên rõ ràng đến kỳ lạ.
Thế là… một sự im lặng đến nghẹt thở bao trùm. Mỗi giây trôi qua dài như hàng giờ đồng hồ.
Brừ… Brừ...
Chiếc điện thoại của Lee-yeon rung lên, xé toạc bầu không khí đang căng thẳng.
Cô sững lại, ánh mắt cứng đờ nhìn màn hình. Đột nhiên, cô bật dậy khỏi sofa.
“Ai gọi thế?” Kwon Chae-woo hỏi.
“Không có ai cả.”
Cô lập tức từ chối cuộc gọi bằng những ngón tay run rẩy. Cầm điện thoại trong tay nhưng vẫn chưa thể thả lỏng, thì—
Brừ… Brừ...
Nó lại reo lần nữa.
Lee-yeon liếc nhìn màn hình.
Kwon Chae-woo nghiêng người qua và nhanh chóng giật lấy điện thoại trước khi cô kịp rụt tay lại.
“Không!” Cô hoảng hốt kêu lên. “Kwon Chae-woo!”
Anh cau mày khi nhìn cái tên hiện trên màn hình.
[Kwon Ki-seok.]
Lee-yeon lao tới giật lại điện thoại, nhưng Kwon Chae-woo nhanh chóng né được và nhấn nút nhận cuộc gọi.
“Xin chào,” anh lên tiếng.
Lee-yeon trừng mắt nhìn anh. Anh thản nhiên bật loa ngoài và đặt điện thoại xuống sofa. Cô sững người, hoàn toàn không biết phải làm gì.
“Anh là ai?” Kwon Chae-woo lạnh giọng hỏi.
Người bên kia đầu dây im lặng trong giây lát.
Kwon Chae-woo nghiến răng. Thằng khốn nào khiến Lee-yeon hoảng hốt đến vậy?
“Là anh trai cậu,” giọng nói bên kia vang lên, mang theo một nụ cười nhếch mép rõ ràng.
Lee-yeon giật bắn người.
Kwon Chae-woo nhướng mày nhìn cô, ánh mắt đầy nghi vấn.
“Thật à?” - Anh đang hỏi.
Lee-yeon nuốt nước bọt, gật đầu.
“Lee-yeon,” giọng nói trơn tuột như một con rắn độc thì thầm. “Dạo này cô thế nào rồi?”
“Chào… chào anh,” cô lí nhí đáp.
“ Công việc tôi hơn bận nên không liên lạc được,” người đàn ông kia tiếp tục.
Lee-yeon nhắm chặt mắt, tim đập loạn xạ. Tại sao lại là lúc này? Chỉ cần một sơ hở… tất cả sẽ sụp đổ.
Cô cắn môi đến mức gần bật máu.
“Tôi nghe tin rồi,” giọng nói trong điện thoại kéo cô trở lại thực tại. “Biết cậu ta tỉnh dậy rồi. Và… rõ ràng là không bình thường.”
Lee-yeon quay sang nhìn Kwon Chae-woo.
“Nhưng có vẻ cô thú vị hơn tôi nghĩ đấy,” người đàn ông kia cười khẩy.
Lee-yeon lạnh sống lưng.
“Xin lỗi? Anh nói gì cơ?” Cô cảm giác điềm xấu ập đến.
“Làm ra chuyện như thế này…” giọng nói kéo dài đầy châm chọc.
“Liều thật đấy.”
“À… tôi…,” Lee-yeon lắp bắp. Tim cô đập dữ dội đến mức tưởng chừng sắp vỡ tung.
Hình ảnh lò mổ nhuốm máu nơi cô bị lôi đến chợt hiện lên trong đầu. Cô nhớ tất cả, từng chi tiết một. Cô thậm chí nhớ rõ cảm giác khi bám chặt lấy bàn tay của tên nhà thầu lúc treo lơ lửng trên vách đá.
Anh ta biết!
Anh ta biết tất cả những lời dối cô đã dựng lên để thuần phục người em trai này.
Anh ta biết tất cả!
“Tất nhiên, tôi hiểu vì sao cô phải làm thế,” giọng nói đáng sợ ấy tiếp tục. “Có thể cô làm mà không biết cậu ấy thực sự là người thế nào. Nhưng… cô đã phạm một sai lầm lớn.”
Lee-yeon cảm thấy như sắp nghẹt thở. Cô định vùi mặt vào tay thì bỗng cảm nhận được Kwon Chae-woo nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô.
Cái cây cao sừng sững, đêm trăng sáng, những chùm pháo hoa nổ tung trên bầu trời—tất cả đồng loạt ùa về trong tâm trí cô.
“Không sao đâu,” anh nói, giọng trầm ấm. “Anh không quan tâm. Anh thậm chí còn chẳng nhớ mặt anh ta thế nào, nên mấy lời nhảm nhí này anh cũng chẳng tin nổi. Anh cũng chẳng tò mò về gia đình mình.” Kwon Chae-woo cau mày.
“Cậu nói gì cơ?” giọng nói trong điện thoại vang lên.
Nếu Kwon Ki-seok buột miệng nói ra tất cả thì sao? Lee-yeon nhắm mắt lại, chuẩn bị tinh thần cho điều tồi tệ nhất. Cô có linh cảm chuyện này sẽ không kết thúc êm đẹp thế nào.
“Tôi đang nói về cuộc đấu thầu,” giọng nói đột nhiên trở nên thân thiện một cách kỳ lạ. “Nghe nói cô cũng tham gia tranh thầu hả? Tôi chỉ muốn cảnh báo trước là vòng kiểm duyệt sẽ cực kỳ khắc nghiệt đấy. Họ sẽ làm mọi cách để cô thua. Cô là giám đốc nữ duy nhất tham gia. Hơn nữa, đây là một dự án lớn. Họ sẽ không chọn một bệnh viện nhỏ bé ngẫu nhiên đâu, trừ khi cô có thứ gì đó thực sự khác biệt và đáng gờm.”
Lee-yeon buông thõng tay xuống. Cô không biết phải phản ứng thế nào. Nhưng cùng lúc đó, cô lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô đã nghĩ Kwon Ki-seok sẽ bóc trần tất cả chỉ để dằn mặt cô.
Anh ta đang tính chơi trò gì vậy?