Bẫy Hoa

Chương 63: Chương 63



Kwon Chae-woo chưa bao giờ có thể trở thành một thánh nhân. Anh biết rằng tư duy của mình đã được rèn giũa để trở nên tàn nhẫn và khắc nghiệt. Những suy nghĩ bạo lực và tàn độc đối với anh tự nhiên như cách người ta dùng dao nĩa hàng ngày.

Thật đáng xấu hổ khi nghĩ rằng vợ anh lại quá yếu đuối và sợ hãi.

Anh không thể ở bên cô chỉ vì cảm xúc được.

Để mối quan hệ của họ có thể phát triển, thế giới của họ phải xích lại gần nhau, chứ không chỉ đơn thuần là một phía yêu thích phía còn lại. Vì vậy, tình cảm thôi là chưa đủ.

Tuy nhiên, khoảng cách giữa So Lee-yeon, người muốn chồng mình phải ngoan ngoãn, biết kiềm chế, và Kwon Chae-woo, người có thể giết một con lợn rừng mà không hề chớp mắt, dường như là không thể nào lấp đầy.

Họ thuộc về hai thế giới hoàn toàn đối lập.

Sau hôm nay, anh sẽ cố gắng kiềm chế bản năng của mình, anh nghĩ khi đuổi theo đám đàn ông với ánh mắt tràn đầy hận thù.

Nhưng em cũng phải tiến về phía anh và học cách trở nên cứng rắn hơn nhé Lee-yeon.

Băng qua biển "Cấm vào" và vật lộn với những lùm cây rậm rạp, Kwon Chae-woo bất ngờ xông vào một khoảng trống, nơi có vài container cũ bẩn thỉu bị vứt lại.

Anh nhanh chóng cúi thấp người, ẩn mình sau những tảng đá nhô lên và quan sát khu vực xung quanh.

Hai nhà kính bằng kính xanh được dựng lên giữa những chiếc container, tỏa ra một mùi kỳ lạ.

"Mày là ai?"

Một cây gậy gỗ nặng nề đè xuống lưng anh.

Kwon Chae-woo từ từ giơ hai tay đầu hàng.

Chỉ cần nghe giọng, anh biết gã đàn ông đứng sau lưng mình là người vùng nào.

Nhưng ngay khi đứng dậy, Kwon đột ngột xoay người, túm lấy cây gậy và giật mạnh, kéo kẻ kia về phía mình.

Tên đó loạng choạng.

Chỉ trong tích tắc, Kwon quặp tay quanh cổ hắn, siết mạnh trong tư thế khóa cổ.

Gã đàn ông giãy giụa, sốc vì bị áp đảo chỉ trong một đòn.

Kwon cứ tiếp tục gia tăng lực siết, mặt gã đàn ông từ xanh tái chuyển sang tím bầm.

"Tại sao lúc nào bọn xấu chúng mày cũng chậm chạp thế nhỉ?" Kwon Chae-woo nói, nhìn gã giãy giụa trong tay mình.


 

"Thôi, không sao. Tao cần nhờ mày một chuyện."

Mắt gã đàn ông dần lịm đi, và ngay khi hắn chuẩn bị bất tỉnh, Kwon mới thả lỏng tay.

Gã hớp lấy từng ngụm không khí, ho sặc sụa vì thiếu oxy.

Kwon Chae-woo nhìn xuống tên đàn ông đang chật vật thở.

Anh liếm môi, rồi mỉm cười.

"Đừng la hét. Và đánh tao một cú đi."

….


 

Một mùi hóa chất nồng nặc xộc thẳng vào khứu giác, khiến Lee-yeon choáng váng. Khi dần lấy lại ý thức, cô nhận ra mình đang bị trói chặt vào một chiếc ghế.

Chỗ bị đánh trên đầu vẫn đau âm ỉ.

Dây thừng thô ráp siết chặt lấy da thịt cô, ghì chặt đến mức gần như không thể cử động.

"Ồ, tỉnh rồi à!"

Một gã đàn ông tiến lại gần, kéo chiếc khẩu trang trắng xuống.

Phía sau hắn, những tên khác cũng đeo khẩu trang, bận rộn làm việc trên các bàn dài, xử lý những bông hoa đỏ như máu.

Lee-yeon nhận ra ngay đó là gì — hoa anh túc.

Từ khi nào cuộc sống yên bình trên hòn đảo này lại trở nên hỗn loạn đến vậy?

Cô tự trách bản thân vì hết lần này đến lần khác lại bị cuốn vào những tình huống nguy hiểm.

Kwon Chae-woo có sao không?

Khi màn đêm buông xuống, núi rừng trở nên nguy hiểm gấp bội.

Nếu anh lạc đường, sẽ chẳng ai có thể tìm thấy anh cho đến tận sáng hôm sau.

Ngay lúc này, cô lo cho anh còn hơn cả chính mình.

"Này, tao đang nói chuyện với mày đấy. Mày nhìn cái gì vậy?" Gã đàn ông giật mạnh tóc cô, kéo ngược đầu cô ra sau.

"Mày không sợ à?"

Lee-yeon nhắm chặt mắt, không muốn nhìn thấy khuôn mặt đáng sợ của kẻ trước mặt.

Hắn có thể hung hãn như Kwon Chae-woo, nhưng ngoài điều đó ra, hắn chẳng có chút gì giống anh cả.

"Những kẻ như mày sẽ chết ở đây thôi." Hắn cúi xuống, giọng nói mang theo lời đe dọa.

"Trước mày, cũng có người lén đột nhập vào đây rồi."

Dù biết tình cảnh của mình đáng sợ, tâm trí cô vẫn cứ hướng về Kwon Chae-woo—người đàn ông đang cô độc giữa khu rừng đêm tối, không có cả điện thoại.

Nhìn thấy cô im lặng, gã đàn ông càng nghi ngờ hơn.

Hắn xoay mạnh đầu cô, nhìn chằm chằm vào hai bên tai.

"Mày có đeo máy nghe lén không?" Sau khi không thấy gì, hắn nhếch mép. "Không có tai nghe à? Vậy để tao kiểm tra quần áo xem nào."

…..

Lee-yeon trừng mắt nhìn gã đàn ông khi hắn vỗ nhẹ lên người cô, kiểm tra xem có thiết bị nghe lén nào không. Hắn không thể chạm vào những khu vực bị dây trói che khuất, nhưng lại lần mò khắp những phần da thịt lộ ra.

Hắn dừng lại quá lâu ở những chỗ nhạy cảm, khiến cô ghê tởm đến tận xương tủy.

Nhưng cô không để lộ bất kỳ phản ứng nào.

Cô nín thở, mặc kệ bản thân bị xâm phạm.

"Rầm!"

Tiếng động lớn vang lên từ phía cửa, khiến gã đàn ông giật bắn.

Cả căn phòng bỗng chốc chìm vào im lặng, những người lao động trong xưởng đồng loạt quay đầu về phía cửa ra vào.

Cánh cửa từ từ mở ra.

Một gã thanh niên thấp bé đứng chặn ngay lối vào, tay cầm một con dao găm, kề sát cổ con tin của hắn.

Lee-yeon không thể giữ nổi bình tĩnh nữa.

Người đang bị khống chế dưới lưỡi dao—chính là Kwon Chae-woo.

Cô không thể biết anh đã bị thương nặng đến mức nào, nhưng máu từ mũi và miệng anh chảy xuống, hai bên má sưng vù.

Kwon Chae-woo loạng choạng khi bị đẩy vào phòng, đứng không vững, rõ ràng đang chật vật để giữ thăng bằng.

Cơn cuồng nộ.

Sự nhẹ nhõm.

Nỗi lo lắng.

Tất cả cảm xúc bùng lên trong cô một cách dữ dội.

Trong đầu cô là một mớ hỗn độn, hàng trăm suy nghĩ tranh nhau thoát ra.

"Lee-yeon à." Giọng anh khản đặc, gọi tên cô.

Anh đảo mắt nhìn quanh phòng, trong nháy mắt đã thu hết mọi thứ vào tầm quan sát.


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.