Bẫy Hoa

Chương 65: Chương 65



Hwaido rất đẹp. Cô đã yêu hòn đảo này từ lần đầu tiên đặt chân đến, khi đi tìm một nơi để sinh sống.

Cô không thể rời bỏ thiên đường tự nhiên này, nơi được bao bọc bởi rừng và biển.

“Mấy đứa này hài thật đấy.” Một gã trong nhóm phì cười, giọng đầy chế giễu.

“Chúng mày còn nghĩ mình có thể về nhà được à?” Hắn đập mạnh búa tạ xuống chân Kwon Chae-woo.

Tiếng xương va chạm vang lên chát chúa.

Kwon Chae-woo rống lên đau đớn, lần đầu tiên thể hiện rằng mình thật sự cảm thấy đau.

“Kwon Chae-woo!!” Lee-yeon thét lên kinh hoàng.

"Chúng tôi sẽ giả vờ như chưa thấy gì cả!" Cô hét lên với đám đàn ông.

Kwon Chae-woo cắn chặt môi, đến mức máu trào ra, cố không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Anh vùi mặt vào đùi Lee-yeon, rên rỉ trong đau đớn.

"Chúng tôi chỉ là những người bình thường thôi!" Lee-yeon tuyệt vọng van xin đám buôn ma túy.

"Nghĩ cho kỹ đi," gã cầm búa tạ nhếch môi. "Giữ mạng chúng mày thì có lợi hơn, hay giết chúng mày thì có lợi hơn?"

Lee-yeon đờ người, đôi mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm vào đám đàn ông.

"Phanh thây thằng này ra, bỏ vào bao tải rồi vác ra thuyền quẳng xuống biển đi." Ngay lập tức, tất cả bọn côn đồ đồng loạt xông tới.

Chúng giật mạnh Kwon Chae-woo khỏi Lee-yeon, rồi bắt đầu đấm đá, giẫm đạp lên người anh.

Những thanh ống thép liên tục nện xuống cơ thể anh.

Kwon Chae-woo không kháng cự, chỉ cuộn người lại, cố bảo vệ những bộ phận dễ tổn thương nhất.

"Kwon Chae-woo!"

Lee-yeon thét lên, dùng hết sức vùng vẫy, nhưng dây trói quá chặt.

"Dừng lại! Làm ơn, dừng lại đi!"

Kwon Chae-woo co giật trên sàn, cơ thể đầy vết bầm tím.

Vết thương trên trán anh chảy máu xối xả, từng giọt máu đỏ sẫm rơi xuống nền đất.

Mọi tấc da thịt lộ ra ngoài đều bị đánh bầm dập.

Lee-yeon vùng vẫy điên cuồng, nhưng cô không thể làm gì được.

"Anh đang làm gì vậy? Dậy đi Kwon Chae-woo! Anh định cứ nằm đó để bọn chúng đánh sao!?"

Cô gào lên, giọng nói run rẩy.

Một tên trong đám buôn ma túy nhấc cao thanh ống thép, nhắm thẳng vào đầu Kwon.

Lee-yeon cố đứng dậy, nhưng vẫn bị trói vào ghế, kết quả là cô ngã nhào xuống đất.

"Đừng đánh vào đầu anh ấy! Làm ơn đừng đánh vào đầu!"

Cô hét lên tuyệt vọng.

"Muốn đánh thì đánh đâu cũng được, nhưng không phải đầu! Làm ơn, đầu anh ấy rất yếu! Nếu bị đánh vào đầu, anh ấy có thể… rất nguy hiểm!"

Gã đàn ông khựng lại, thanh ống thép vẫn giơ lơ lửng trên không.

"Xin các người… đừng làm vậy!"

Lee-yeon cố lết người về phía chồng mình, kéo theo cả chiếc ghế nặng trĩu trên sàn.

Nhưng rồi, gã cầm ống thép vẫn vung tay, giáng xuống cú chí mạng.

"Kwon Chae-woo, né đi!"

Ngay lập tức, Kwon Chae-woo lăn sang một bên.

Thanh ống thép đập mạnh xuống sàn, vang lên tiếng "rầm" chát chúa.

Nhưng những kẻ còn lại không dừng lại.

Chúng tiếp tục đấm đá không thương tiếc lên người anh.

"Kwon Chae-woo! Anh đang làm gì vậy!?" Lee-yeon hét lên, mắt cô ngập tràn đau đớn lẫn phẫn nộ.

"Sao anh lại để chúng đánh mình!? Anh không phải người như vậy! Đánh đi! Anh có thể đánh trả mà!"

“Chúng ta không nên làm thế này.” Anh rên rỉ giữa những cú đánh. “Em không muốn anh trở thành một kẻ bạo lực mà, phải không?”

Lee-yeon không thể tin nổi vào những gì cô đang nghe thấy. Tình huống này hoàn toàn khác biệt. “Anh bị ngu à! Bọn chúng đang giết anh đấy! Đây không phải lúc để tỏ ra cao thượng! Giết chết bọn chúng đi!” Cô hét lên.

Kwon Chae-woo khẽ mỉm cười, một nụ cười đầy hạnh phúc. 

Cuối cùng cô ấy cũng đã hiểu được rồi. 

Đôi mắt anh sáng lên, và anh rên lên trong sung sướng. 

Rút ra một con dao găm giấu trong áo khoác, anh bắt đầu chém tới tấp vào đám côn đồ, cắt đứt gân chân và đâm sâu vào bắp chân của chúng.

Hành động của Kwon Chae-woo mượt mà như nước chảy, và lũ đàn ông kia ngã xuống như những cây mía vừa mới được thu hoạch. Lee-yeon nhắm tịt mắt lại, co rúm người. 

Cô nghe thấy những âm thanh kinh hoàng khi Kwon Chae-woo bắt đầu đập vỡ sọ chúng bằng cách đập đầu chúng vào bàn.

Khi những tiếng rên rỉ dần tắt hẳn, Lee-yeon từ từ mở mắt ra. 

Căn phòng trông như vừa bị dội một xô máu. 

Máu đọng thành vũng trên sàn, chảy dọc theo tường, và nhỏ giọt từ trần nhà. Lee-yeon cố kìm nén cảm giác buồn nôn và lắc đầu, cố gạt bỏ hình ảnh trước mắt. Nhưng nếu tình huống này xảy ra lần nữa, cô vẫn sẽ nói y như vậy với Kwon Chae-woo.


 

Một tên buôn thuốc vẫn đứng vững trong cánh đồng thuốc phiện trên hòn đảo xinh đẹp Hwaido. Họ cần phải vượt qua hắn để có thể báo cho chính quyền về địa điểm này. 

Biết đâu còn nhiều ổ thuốc phiện khác trên những ngọn núi khác. 

Việc tìm ra tất cả chúng là vô cùng quan trọng.


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.