Bé Nhõng Nhẽo Nhà Bác Sĩ Lương

Chương 29: Cưỡng hôn



◎Phiên bản nổ phổi 1.0.◎

Chỉ vì là chồng sắp cưới mới có thể không có quan hệ huyết thống mà chung sống dưới một mái nhà, thân mật như người nhà.

Dư Niệm chưa từng hôn ai, càng chưa từng yêu đương, nhưng không có nghĩa là cậu không hiểu gì.

Trên đỉnh đầu không có đèn, nhưng ngoài cửa sổ có ánh trăng.

Sau lưng Lương Tụng Thịnh không có ánh sáng nhưng trong mắt anh thì có.

Dư Niệm nắm lấy áo của người đàn ông, cằm hơi ngửa lên. Sau đó, cậu chủ động nhắm mắt lại.

Dư Niệm say rồi, dù cậu chưa từng uống một giọt rượu nào.

Đến khi cậu tỉnh táo lại vẫn chưa ý thức được chuyện gì đã xảy ra, hoặc cũng có thể, căn bản là chưa từng xảy ra.

Cậu cô độc ngồi trên ghế sofa, môi khô khốc, trên người khoác áo khoác của người đàn ông.

Người ôm cậu đã biến mất không dấu vết.

Không có hơi thở nóng rực, không có nhịp tim hồi hộp, không có gì cả. Dư Niệm vùi mình vào ghế sofa, chiếc áo gió rộng thùng thình che kín người cậu.

Không hôn còn ôm tôi, còn hỏi cái kiểu câu hỏi đó! Đồ đáng ghét!

Buổi triển lãm truyện tranh kết thúc, cuộc thi nhảy được sắp xếp vào sau Tết. Trường học nghỉ đông, bọn họ liền tập luyện ở trường dạy nhảy của nhà Dư Niệm.

Mấy ngày gần đây, Tổ Vân Trác luôn lơ đãng, còn thường xuyên ra ngoài nghe điện thoại.

Đợi khi người kia trở lại, Dư Niệm hỏi cậu: “Vân Trác, có chuyện gì xảy ra sao?”

Tổ Vân Trác vẻ mặt lo lắng, “Trường học nơi tớ làm thêm nói học sinh nghỉ đông nhiều, bảo tớ đừng về nhà ăn Tết.”

Dư Niệm: “Vậy ông của cậu thì sao?”

“Đúng vậy, tớ không thể để ông ở nhà một mình được.”

“Vậy thì không làm nữa, dù thế nào cũng phải ở bên ông ăn Tết chứ.” Tổ Vân Trác cau mày, “Nếu tớ không làm, sau này bọn họ cũng không định thuê tớ nữa.”

 

Dư Niệm không hiểu, “Tại sao chứ?”

Tổ Vân Trác dạy rất tốt, trẻ con đều thích cậu. Tổ Vân Trác: “Chắc là muốn ép tớ.”

“Quá đáng thật.” Dư Niệm an ủi cậu, “Không sao đâu, cùng lắm thì chúng ta tìm chỗ khác. Cậu giỏi như vậy, nhất định sẽ tìm được chỗ tốt hơn thôi.”

“Nhưng quản lý nói, nếu muốn nghỉ thì phải nghỉ ngay. Mà các buổi dạy ở đó có tiền hoa hồng, giờ đi chỉ nhận được vài trăm tệ thôi.” Tổ Vân Trác thở dài, “Hơn nữa, lương ở đó cao hơn, cùng số giờ dạy, lương cao hơn chỗ khác mấy trăm tệ.”

“Gần đây ông tớ cứ hay bị chóng mặt, bệnh viện xã cũng không khám ra nguyên nhân. Tớ còn muốn dành thêm chút tiền, qua Tết đưa ông lên bệnh viện thành phố khám.”

Dư Niệm nghĩ ngợi, “Vân Trác, hay là cậu đến trường dạy nhảy nhà tớ làm đi?”

Tổ Vân Trác vội vàng lắc đầu, “Đừng đùa, trường dạy nhảy của nhà cậu là chuỗi hệ thống toàn quốc, tất cả giáo viên đều tốt nghiệp từ các trường danh tiếng, từng đạt giải trong nước và quốc tế. Tớ chỉ là một sinh viên đại học thôi, cậu bảo tớ đến làm gì? Làm giáo viên thì không xứng, nếu làm việc khác thì chỗ nào mà chẳng được?”

Dư Niệm mím môi, “Vậy nếu cậu cần tiền gấp, không thì tớ cho cậu mượn trước…”

Tổ Vân Trác cắt ngang lời cậu, “Niệm Niệm, tớ biết nhà cậu không thiếu tiền, nhưng tớ vẫn phải trả, không trả được thì áp lực càng lớn. Tớ muốn làm bạn bè thật sự với cậu, không muốn liên quan đến chuyện tiền bạc.” “Ừ, tớ hiểu rồi.” Tuy bị từ chối hai lần, nhưng Dư Niệm rất vui, “Bây giờ tớ có một ý tưởng vừa có thể kiếm tiền, vừa có thể về nhà ở bên ông, cậu muốn nghe không?”

“Ý tưởng gì?” “Livestream.”

Tổ Vân Trác khoát tay, “Tớ ăn nói vụng về, không biết bán hàng đâu.” “Không phải bán hàng đâu, là livestream nhảy ấy, có thể không cần lộ mặt. Bây giờ cái này đang hot lắm, chỉ cần có lượng người xem là có tiền, cũng không bị giới hạn về thời gian và địa điểm. Có mạng và điện thoại là có thể livestream bất cứ lúc nào.”

Tổ Vân Trác bị thu hút, cũng có chút do dự, “Tớ làm được không?” “Cậu đương nhiên làm được rồi, cậu giỏi như vậy, chắc chắn không thành vấn đề.”

Tổ Vân Trác: “Vậy tớ thử xem sao?”

 

“Tuyệt vời!” Dư Niệm nói: “Nhưng tốt nhất là đừng nhảy múa đương đại.”

“Cái này tớ hiểu, giới trẻ không thích cái kiểu đó.” Tổ Vân Trác nói: “Nhảy hiphop thì sao?”

“Được đấy, quyết định vậy nhé!” Dư Niệm phấn khích, “Sáng mai chúng ta đi mua thiết bị livestream, tối sẽ bắt đầu livestream.”

Để giúp Tổ Vân Trác livestream thuận lợi, Dư Niệm đã cố gắng rất nhiều. Bước đầu tiên là quảng bá cho Tổ Vân Trác trong phòng livestream của mình.

“Mina-san, có một chuyện muốn nhờ mọi người nha, mong mọi người có thể giúp Niệm một chút xíu nha.”

“Chuyện gì vậy?” “Giúp hết mình luôn!”

“Tối mai lúc 9 giờ, bạn của Niệm sẽ livestream. Đây là lần đầu tiên của cậu ấy, mọi người có thể vào phòng livestream của cậu ấy, giúp tăng chút lượt xem được không?”

“Được thôi, không thành vấn đề!” “Chuyện nhỏ!”

“Có dễ thương như Niệm không?”

“Không phải đâu ạ, cậu ấy không cùng phong cách với tớ.”

Dư Niệm theo phong cách đáng yêu, còn Tổ Vân Trác thì lại phù hợp hơn với một vũ công múa đương đại truyền thống, dáng vẻ tuấn tú ôn hòa, khi nhảy múa thì lại rất phong độ.

Nhưng khi cậu ấy nhảy hiphop lại rất mạnh mẽ, mang lại cảm giác cool ngầu.

“Là một em trai rất đẹp trai đó.” “Ồ, là bạn trai của Niệm sao?” “Aaa, Niệm có bạn trai rồi sao?”

“Không có không có, chỉ là bạn tốt thôi ạ.”

“Ừm ừm, Niệm phải chăm chỉ học hành nha, không được yêu sớm đâu, nghe chưa!”

“Tuyệt đối đừng quen bạn trai lung tung, bây giờ ngoài kia có nhiều người đàn ông xấu lắm, đừng để bị lừa đó!”

Dư Niệm bị chọc cười, “Niệm đã trưởng thành rồi, có yêu cũng không tính là yêu sớm đâu ạ.”

“Trong mắt tui cưng mãi là trẻ con!” “Không muốn Niệm lớn lên.” “Mong Niệm luôn đáng yêu.”

“Mấy mẹ mấy chị fanboy này, thế đủ chưa, không lẽ muốn Niệm cả đời không kết hôn à.”

 

“Tuy không muốn cưng lớn lên, nhưng nếu gặp được người tốt, cũng mong Niệm được hạnh phúc.”

“Ừm ừm, cảm ơn mọi người đã quan tâm, Niệm nhất định sẽ tìm một người rất rất tốt để kết hôn.”

“Phải đẹp trai! Phải giàu có! Phải đối tốt với cưng!” “Quan trọng nhất là phải bảo vệ được cưng!”

“Biết rồi ạ, Niệm đều nhớ hết rồi!”

“À đúng rồi, mọi người vào phòng livestream của bạn tớ ngày mai, tuyệt đối đừng tiết lộ chuyện của tớ nhé.”

“Cứ coi như là lần đầu tiên vào là được.”

Nền tảng livestream có chính sách khuyến khích người mới, tài khoản mới đăng ký trong vòng một tuần, lần livestream đầu tiên sẽ được hiển thị trên trang chủ trong nửa tiếng, nếu lượng người xem cao thì thời gian hiển thị sẽ được kéo dài hơn.

Dư Niệm ước tính, nếu Tổ Vân Trác livestream mỗi ngày hai tiếng, một tuần năm lần, chỉ cần có vài nghìn người xem là thu nhập mỗi tháng sẽ cao hơn so với việc làm thêm ở trường dạy nhảy.

Dù là tiền sinh hoạt hay tiền khám bệnh cho ông, chắc chắn đều đủ cả. “Được thôi, không thành vấn đề!”

“Nhưng mà Niệm Niệm à, tụi tớ đồng ý giúp cậu rồi, có thể có chút phần thưởng được không?”

“Tuy như vậy không tốt lắm, nhưng tớ thật sự không nhịn được mà hu hu hu.”

Vì mọi người đã sẵn lòng giúp đỡ thì cũng nên có chút gì đó để cảm ơn. Dư Niệm đảo mắt, nhưng mà nên tặng gì đây.

Cậu quay đầu nhìn đầu giường, nơi để bộ đồ diễn mà cậu đã cùng Tổ Vân Trác mua, để mặc khi livestream.

Theo đề nghị của Dư Niệm, Tổ Vân Trác đã chọn một chiếc áo sơ mi thường ngày phối với cà vạt.

Dư Niệm đã xem rất nhiều video trên mạng, mấy anh trai đẹp đều mặc kiểu này nhảy những điệu nhảy mạnh mẽ, rất thu hút fan.

Vừa hay hôm nay có khuyến mãi, mua cái thứ hai được giảm 20%. Dư Niệm cũng mua một cái, có thể giúp Tổ Vân Trác tiết kiệm được vài chục tệ.

Chi bằng, cậu cũng mặc cái này nhảy hiphop đi, biết đâu sẽ khiến mọi người bất ngờ.

Đến lúc mọi người thấy Vân Trác mặc bộ đồ giống cậu, nhảy còn giỏi hơn cả cậu, chắc chắn sẽ được yêu thích hơn.

Gần đây đang thịnh hành kiểu các streamer cùng phong cách liên kết với nhau, biết đâu sẽ có người cắt ghép video cho hai người, như vậy độ hot

 

của Vân Trác sẽ càng cao hơn.

Dư Niệm càng nghĩ càng hưng phấn, nói với cư dân mạng: “Niệm Niệm đã nghĩ ra rồi, chắc chắn sẽ mang đến cho mọi người một bất ngờ đặc biệt đó!”

Ca phẫu thuật kết thúc, Lương Tụng Thịnh đang nghỉ ngơi trong phòng nghỉ.

Kể từ đêm hôm đó để Dư Niệm ở lại trên sofa, năm ngày liền hai người không còn gặp mặt nhau nữa.

Trước đó nếu anh không về nhà một thời gian dài, Dư Niệm sẽ nhắn tin hoặc gọi điện thoại đến khoa.

Nhưng mấy ngày gần đây không có gì cả.

Lương Tụng Thịnh đăng nhập vào phòng livestream, hệ thống báo người phát trực tiếp đang ở trạng thái offline, thông báo chuyên mục vẫn là thông báo lần trước.

Thời gian livestream của Dư Niệm không cố định, Lương Tụng Thịnh bận rộn thì căn bản không theo kịp.

Cửa phòng nghỉ từ bên ngoài bị đẩy ra.

Chung Nghiêm đưa cho anh một lon bò húc, sữa tươi và bánh quy, “Cậu vẫn ổn chứ?”

Lương Tụng Thịnh chỉ nhận lấy bò húc, uống nửa lon mới nói: “Vẫn còn sống.”

“Nếu không chịu nạp carbohydrate và protein thì cho cậu chút ‘thức ăn tinh thần’ vậy.” Vừa nói, Chung Nghiêm vừa gửi hai video vào WeChat của anh.

Lương Tụng Thịnh không bấm vào xem nhưng gương mặt người trong ảnh bìa thì thấy rõ, “Cậu rảnh vậy à?”

“Cái này thì cậu oan cho tôi rồi, là do mấy sinh viên nội trú gửi lên nhóm chat bị tôi ‘tóm’ được đấy.” Chung Nghiêm nhàn nhã ngồi bên cạnh anh, “Tôi bận muốn chết, thật sự không có thời gian quan tâm đến ‘cục cưng’ nhà cậu đâu.”

Lương Tụng Thịnh uống cạn lon bò húc, “Phiền cậu quản lý sinh viên nội trú của mình cho tốt, để bọn họ tập trung vào công việc, đừng để tâm sức vào mấy chuyện này.”

“Thôi được rồi, ít nói mấy câu vô ích đi.” Chung Nghiêm xé túi bánh quy, hất cằm, “Chắc chắn không xem thật à, lần này đặc biệt lắm đấy.” Lương Tụng Thịnh lôi tai nghe ra, đeo cái ở bên tay.

Dư Niệm trong video, đeo khẩu trang đen, trên người là áo sơ mi thường ngày cùng tông màu, phối với cà vạt xám nhạt.

Quần áo không phải phong cách của cậu nhưng kích cỡ thì vừa vặn.

 

Cổ Dư Niệm rất thon, cà vạt thắt lỏng, cúc trên cùng thì mở ra. Lúc động đậy thì vai hơi nghiêng, có thể dễ dàng nhìn thấy da cổ và xương quai xanh.

Video là bản ghi hình sạch, không thấy dòng chữ bình luận ở phía dưới bên trái, ngược lại càng khiến anh bốc hỏa vô cớ.

Lương Tụng Thịnh nhíu mày, “Tại sao cậu ấy lại mặc cái này?”

Chung Nghiêm sớm đoán được anh sẽ hỏi như vậy: “Bấm vào link bên dưới đi.”

Video này là video được cắt ghép, trong khung hình ngoài Dư Niệm, còn có một người trẻ tuổi trạc tuổi cậu, tóc ngắn màu đen, mặc đồ giống y hệt.

Hai người vốn không ở trong cùng một khung hình, nhưng người biên tập đã ghép vào cùng một video, còn nhảy những điệu nhảy tương tự nhau.

Đây là video trực tuyến, có thể thấy được bình luận của cư dân mạng. “Aaaa, đẹp đôi quá đẹp đôi!”

“Yêu rồi yêu rồi!”

“Niệm của tui cũng có thể ngầu như vậy sao!” “Đầy ắp tình yêu, nhiều đến nỗi tràn cả ra ngoài.”

“Cặp đôi Tổ Niệm! Tuyệt đỉnh!” (Ê quả tên ét ô ét zậy má)

Lương Tụng Thịnh tắt video, “Ý gì đây?”

“Cái này mà cậu còn không nhìn ra?” Chung Nghiêm nhét một miếng bánh quy vào miệng, “Nếu không nhanh lên thì vị trí của cậu không giữ được đâu.”

Lương Tụng Thịnh: “Cậu ta là ai?”

“Nghe nói là bạn của chồng chưa cưới bé nhỏ nhà cậu, vì muốn buổi livestream đầu tiên của người bạn này suôn sẻ nên đặc biệt quảng bá cho cậu ta trong phòng livestream của mình.” Chung Nghiêm nhìn người đàn ông lạnh lùng, “Lão Lương, tính thử xem mấy ngày rồi cậu chưa về nhà? Gọi điện thoại chưa?”

“Suốt ngày bù đầu với chuyện ở bệnh viện, có nghĩ đến gia đình không?” Chung Nghiêm đưa cả hộp bánh quy sang, “Hơn nữa, có cố gắng cũng phải có giới hạn.”

“Cậu mà ngã xuống thì cậu ấy phải làm sao?” “Thật sự muốn ‘dâng’ cậu ấy cho người khác à?”

Rạng sáng, tiếng mở cửa thô bạo truyền vào phòng ngủ.

Dư Niệm giật mình tỉnh giấc, bám vào cửa nhìn xuống dưới. Lương Tụng Thịnh vẫn như trước dựa vào sofa mệt mỏi rã rời. Căn phòng tối om nhưng có lẽ là đã ngủ rồi.

 

Dư Niệm nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước đó. Lần đầu thì bị giật mình, lần hai thì lại bị bỏ lại trên sofa.

Lần này tuyệt đối không thèm để ý đến anh nữa, hừ.

Chưa đầy ba phút, trên cầu thang xuất hiện một thiếu niên đi chân trần. Dư Niệm mở tủ lạnh, lục lọi nhà bếp, còn uống nước, cố tình tạo ra tiếng ồn. Hai lần đi ngang qua Lương Tụng Thịnh, đối phương đều không có phản ứng gì.

Lần này thật sự ngủ rồi sao?

Lại còn chỉ mặc mỗi áo sơ mi, sẽ bị cảm mất.

Dư Niệm gõ gõ đầu, cũng không liên quan đến mình.

Áo khoác ở ngay bên cạnh, nếu lạnh anh có thể tự khoác vào hoặc lên lầu ngủ.

Anh đâu cần mình giúp, dù sao có giúp thì cũng sẽ bị phát hiện, cuối cùng không bị quát thì cũng bị bỏ lại ở đây.

Không thèm!

Dư Niệm nhón chân đi lên lầu, phía sau có hơi lạnh ập đến, “Niệm Niệm.”

Dư Niệm cứng đờ, “Làm, làm gì?” Hu hu hu, không phải anh ngủ rồi sao. Lương Tụng Thịnh: “Qua đây.”

Dư Niệm: “Có chuyện gì sao?”

Cậu hỏi hai lần, không nhận được câu trả lời.

Dư Niệm muốn quay đầu lại nhìn nhưng sự bướng bỉnh nhỏ bé trong lòng lại khiến cậu cố chấp, “Em buồn ngủ rồi, em muốn lên lầu.”

Cậu xoa xoa cánh tay, “Anh cũng mau lên lầu đi, ở đây lạnh lắm… Á?” Còn chưa kịp bước đi, đã bị người đàn ông bất ngờ ôm lấy chân, dễ dàng vác lên vai.

Bụng Dư Niệm ép lên vai, đầu chúc xuống, chóng mặt hoa mắt. Cậu lắc chân đập vào lưng anh, “Anh làm gì vậy? Thả em xuống! Em tự đi được, anh thả em ra!”

Giãy giụa vô ích, Dư Niệm bị bế lên giường.

Người đàn ông trong đêm khuya như một con quỷ phát điên, nắm lấy tay cậu đè lên gối, chống người, nửa quỳ bên cạnh cậu.

Xung quanh tràn ngập mùi hăng nồng. Anh đã uống rượu, còn uống không ít.

Dư Niệm lo lắng bất an nhưng cậu lại chẳng phải là đối thủ của anh. “Niệm Niệm.” Giọng Lương Tụng Thịnh khàn đi, mang theo sự ép buộc, “Anh là gì của em?”

Dư Niệm xoay cổ tay, “Em buồn ngủ rồi, muốn ngủ.” “Niệm Niệm, trả lời anh.”

 

“Mấy hôm trước không phải nói rồi sao.”

Lương Tụng Thịnh: “Muốn nghe thêm một lần nữa.” Có gì hay mà nghe chứ?

Nghe xong cũng vẫn bỏ mình lại ở sofa thôi.

Dư Niệm quay đầu đi, bĩu môi, “Không muốn nói!” Chết cũng không nói!

Lương Tụng Thịnh dùng lực lòng bàn tay, nắm đau cậu, “Niệm Niệm, nói cho anh biết.”

Cãi nhau với người say thì không có phần thắng, cuối cùng Dư Niệm đành đầu hàng.

Cậu quay đầu lại, “Được được được, em nói là được chứ gì.” “Chồng chưa cưới, chồng chưa cưới, anh là chồng chưa cưới của em, chồng chưa…Ưm!”

Môi bị vật sắc nhọn cắn vào, đầu lưỡi mang hương vị rượu nồng cạy mở môi cậu. Trơn trượt như socola rượu.

Toàn thân Dư Niệm cứng đờ, bị cuốn vào vòng xoáy.

Trước khi tầm nhìn trở nên mơ hồ, có gương mặt của Lương Tụng Thịnh áp xuống, môi lưỡi bị cồn bao bọc giống như khử trùng trước khi tiến hành phẫu thuật lớn.

Bác sĩ phụ trách khâu chuẩn bị trước phẫu thuật hoặc là không có kinh nghiệm, hoặc là không có kiên nhẫn, mỗi quá trình đều ngang ngược và vô lý, giống như là đang trút giận hoặc báo thù.

Dư Niệm kinh ngạc mở to mắt, một mặt bị làm cho đau, một mặt lại lưu luyến những phản hồi thần kinh do bạo lực mang lại.

Cảm giác rất kỳ lạ, vừa đau đớn, vừa sợ hãi, nhưng lại có cảm giác nghiện ngập khiến tim đập nhanh.

Sau khi khử trùng sơ bộ kết thúc, bác sĩ ngẩng đầu, kéo giãn khoảng cách với cậu, trên môi còn vương tơ bạc và vết đỏ.

Bác sĩ vuốt những sợi tóc mái của Dư Niệm, nâng cằm cậu, “Niệm Niệm…”

“Nhắm mắt lại, đáp lại anh.”

Thế giới lập tức tối sầm lại, môi một lần nữa bị bao phủ.

Vòng khử trùng thứ hai nhẹ nhàng hơn lần trước không ít, nhưng tính khí xấu của vị bác sĩ cường thế vẫn không thay đổi.

Anh bá đạo như vậy mà vẫn muốn có sự đáp lại.

Nhưng làm gì có cơ hội đáp lại, đầu lưỡi điên cuồng đảo loạn trong miệng cậu, răng, vòm họng đều bị đụng chạm đến.

Người cũng bị ôm chặt, ngực áp vào tim anh, đầu gối đan vào chân cậu. Thật hung dữ!

Thật quá đáng!

 

Dư Niệm đã tiếp xúc với rất nhiều tình tiết hôn môi trong truyện tranh. Lúc nghe kịch truyền thanh cũng đã nghe đủ loại cảnh hôn.

Khi hôn sâu sẽ quấn lấy đầu lưỡi, sẽ môi răng va chạm, sẽ phát ra âm thanh ướt át, sẽ kéo ra tơ bạc, sẽ…sẽ có rất nhiều hình ảnh xấu hổ như vậy.

Cậu từng nghĩ những thứ đó đều là giả, là sự phóng đại của hiệu ứng kịch, cho đến khi cậu thực sự hôn môi.

Chuyện này thật sự là một hành vi kỳ diệu, khiến người ta tim đập nhanh, khiến người ta phát điên nhập ma, khiến người ta thao thức, khiến người ta vui vẻ không mệt mỏi. Khiến người ta hôn đến toàn thân nóng bừng, cuộn tròn thành một cục, môi đau nhức mà vẫn muốn tiếp tục.

Đến khi cả thế giới đều yên tĩnh, trong phòng chỉ còn lại một mình cậu, Dư Niệm cuộn mình lại, sờ lên đôi môi sưng tấy đến không ra hình dạng.

Cuối cùng,

Vẫn không một tiếng động bỏ đi.

Dư Niệm thấy ly nước ấm đặt ở đầu giường.

Được được được, mình biết rồi, chuyện này mình đều biết, trong truyện tranh và kịch truyền thanh đều diễn như vậy.

Nam chính say khướt hôn người ta, ngày hôm sau lại như bị mất trí nhớ, hoàn toàn không biết gì về tội ác đêm qua, mối quan hệ của hai người vẫn giữ nguyên như cũ.

Là người thân thì cứ là người thân, cố tình phải hôn lúc say, tỉnh dậy rồi thì quên sạch sành sanh!

Trắng trợn chiếm tiện nghi mà không chịu trách nhiệm, cái loại này đều là lưu manh!

Dư Niệm cuộn tròn trong chăn, kẹp gối giữa hai ch.ân, lại ấn đầu gấu vào ngực.

Xoa xoa xoa, chua xót quá, lại xoa xoa xoa.

Anh quên thì cứ quên đi, lại hại mình rối tung rối mù, tim đập thình thịch, căn bản là không ngủ được.

Thật sự là không chịu nổi nữa, Dư Niệm thò nửa đầu ra, sờ lên đôi môi vẫn còn nóng ran.

Lúc thì hung dữ, lúc lại dịu dàng, thật khiến người ta khó nắm bắt. Dư Niệm nhắm mắt lại, trong đầu vẫn là những hình ảnh mãnh liệt. Anh đã sờ eo mình, còn hôn cả cổ và xương quai xanh nữa.

Một tiếng “vút”, người chui tọt vào gối. Nóng quá, cảm giác thật kỳ lạ.

 

Sự cuồng nhiệt dâng trào đã đổi lấy cái giá nặng nề nhất, Dư Niệm cả đêm không ngủ được.

Chín giờ còn phải tập nhảy, cậu cố gắng lắm mới bò dậy được.

Dư Niệm ngáp ngắn ngáp dài xuống lầu ăn sáng, ở đối diện bàn ăn nhìn thấy Lương Tụng Thịnh.

“Chào buổi sáng.” Lương Tụng Thịnh vẫn không khác gì mọi khi. Tuấn tú, trầm ổn, tinh thần phấn chấn.

Tức thật!

Ký ức đêm qua kéo theo nhịp tim của Dư Niệm, cậu l.iếm môi, đi lấy sữa tươi, “Chào buổi sáng.”

Lương Tụng Thịnh: “Không ngủ ngon sao?”

Bị anh bắt nạt như vậy sao có thể ngủ ngon được. Đồ đáng ghét, đồ đáng ghét nhất vũ trụ!

Dư Niệm vẻ mặt trấn định, “Cũng tạm.” Lương Tụng Thịnh: “Làm đau em rồi à?”

Dư Niệm nhét một miếng bánh bao sữa vào miệng, “Đau gì chứ?” “Tối qua có phải anh hơi mạnh tay, hôn em đau rồi không?”

Hả? Hả hả?

Anh, anh sao, sao lại… Đầu óc Dư Niệm nổ tung. Không đúng không đúng!

Chuyện này không giống như đã nói mà!

Lương Tụng Thịnh: “Niệm Niệm, em có nghe không?”

“À? Ừ, không có.” Dư Niệm l.iếm sữa dính trên khóe miệng, tim hồi hộp co rút, “Cũng không đau lắm.”

Lương Tụng Thịnh dịu dàng và kiên nhẫn, “Giận rồi à?” “Không có.” Dư Niệm ôm ly sữa tươi.

Anh còn không quên, mình thì có gì mà giận chứ.

Nhưng, hình như anh không quên thì lại càng rắc rối hơn thì phải.

Đã hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, vậy sau này phải đối mặt với nhau như thế nào đây. Thấy anh là tim lại hồi hộp, còn toàn nghĩ đến mấy chuyện xấu hổ.

Aiya, thật đau đầu quá,

Hay là cho mình mất trí nhớ đi. “Niệm Niệm.”

“Hửm?”

“Chúng ta tổ chức tiệc đính hôn đi.”

Tác giả có điều muốn nói:

Dư Niệm: Ngượng ngùng, cọ cọ cọ.

 

Bạn vĩnh viễn không biết, bên cạnh chủ nhiệm Lương ẩn chứa bao nhiêu phân tử gây nổ phổi đâu [cười]. Nổ phổi 2.0, 3.0, 4.0…đều sẽ có, cố gắng hết sức để mọi người vui vẻ [.]


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.