◎ Em có biết phải làm chuyện đó như thế nào không?◎
Vóc dáng, ngũ quan của người đàn ông hoàn toàn trùng khớp với bóng lưng cậu ta thấy hôm trước. Những nghi vấn trước đó, cả những lời Dư Niệm chưa kịp nói, giờ phút này đều được sáng tỏ.
Tổ Vân Trác ước gì đây chỉ là một giấc mơ, nhưng hiện thực lại quá rõ ràng.
Cậu vẫn nắm chặt chén rượu trong tay, nhớ lại kế hoạch vừa rồi của mình, giống như một chú hề si tình ảo tưởng.
Cậu cúi đầu, tự ti và xấu hổ, “Bác sĩ Lương.” “Về sớm đi.”
Lương Tụng Thịnh vẫn giữ thái độ lịch sự nhưng rất lạnh nhạt. Người đàn ông cởi áo khoác ngoài, bọc kín Dư Niệm rồi bế cậu lên, xoay người rời đi.
“Chờ một chút.”
Tổ Vân Trác vẫn còn sợ hãi, nhưng không cam lòng.
“Bác sĩ Lương, cầm lấy cái này.” Tổ Vân Trác đưa ra một cái túi, “Đây là đặc sản quê tôi và ông tôi gửi cho Niệm Niệm.”
Cậu thấy chột dạ, lại nói thêm một câu, “Còn… còn có cả của anh nữa.” “Cảm ơn.” Lương Tụng Thịnh nhận lấy túi, ánh mắt dừng lại trên tay cậu.
Tổ Vân Trác ôm chặt chiếc hộp dài, “Cái này không phải, đây là bánh quy Niệm Niệm làm, cậu ấy tặng tôi.”
Lương Tụng Thịnh quay đầu bỏ đi, không nói thêm lời nào.
Đêm cuối đông đầu xuân se lạnh, Tổ Vân Trác nhìn bóng lưng khuất dần, ôm chặt hộp bánh quy.
Đây là tất cả những gì cậu có.
Về đến nhà, Lương Tụng Thịnh định bế Dư Niệm lên giường nhưng người trong lòng cứ bám chặt lấy anh không chịu buông.
Anh đành phải ôm cậu đi lấy nhiệt kế và ống nghe, rồi quay lại phòng ngủ.
Lương Tụng Thịnh đo nhiệt độ, nghe nhịp thở và nhịp tim của Dư Niệm, mọi thứ đều bình thường.
Anh nhẹ nhàng ấn vào bụng Dư Niệm.
Người trong lòng co rúm lại, rúc vào lòng anh rên hừ hừ.
Lương Tụng Thịnh thót tim, “Khó chịu sao? Đau ở đâu?”
“Không được, không được!” Dư Niệm đẩy tay anh ra khỏi bụng, “Không được sờ, nhột.”
Lương Tụng Thịnh thở phào nhẹ nhõm, “Nếu khó chịu thì phải nói.” “Chóng mặt.” Dư Niệm lắc lắc đầu, “Chóng mặt quá.”
“Ai bảo em uống rượu.”
Chỉ lơ là một chút, cậu đã chạy lung tung rồi. Dư Niệm mềm nhũn, “Ngon mà, uống hết luôn!”
“Còn uống nữa à?” Lương Tụng Thịnh cố gắng kiềm chế cơn giận, “Quên lúc nhỏ em phải nhập viện vì…”
Lương Tụng Thịnh bóp sống mũi, không nói tiếp nữa. Chuyện nhỏ như vậy, sao có thể nhớ được.
Năm Dư Niệm năm tuổi, trong bữa tiệc sinh nhật của ông nội, cậu chơi trốn tìm với một nhóm bạn nhỏ.
Lúc đó, nhà họ Dư có một hầm rượu rất lớn, bên trong có một thùng rượu đang ủ.
Dư Niệm nhỏ nghịch ngợm không biết điểm dừng, đã ngã nhào vào thùng rượu.
Người khác thì bị đuối nước, còn cậu thì bị “đuối rượu”.
May mà Lương Tụng Thịnh phát hiện kịp thời, vớt cậu ra rồi đưa đến bệnh viện.
Sau khi được cấp cứu, cậu thoát khỏi nguy hiểm nhưng hôn mê suốt một tuần. Khi tỉnh lại thì không còn nhớ gì nữa.
Từ đó về sau, ông nội Dư Niệm đã phá bỏ hầm rượu, trong nhà không được phép xuất hiện một giọt rượu nào.
Lương Tụng Thịnh đỡ lưng cậu, đặt cậu xuống giường.
“Không, không, không muốn~” Dư Niệm vòng tay quanh cổ anh, không chịu buông, “Đừng đi, đừng đi, đừng bỏ em lại một mình!”
Dư Niệm say rượu, mặt đỏ bừng, tay cũng nóng ran, cả người nóng hổi áp sát vào anh, giống như một con vật nhỏ thích bám người.
Lương Tụng Thịnh ôm cậu, “Chỉ khi nào say mới làm nũng thôi sao?” Dư Niệm được như ý nguyện ôm chặt lấy anh, mái tóc mềm mại cọ xát vào cổ anh.
Lương Tụng Thịnh giữ gáy cậu, đầu ngón tay miết nhẹ trên da, “Cũng không hẳn.”
Lúc livestream cũng làm nũng, lúc đi triển lãm cũng làm nũng, có lẽ khi ở cùng bạn bè, cậu cũng làm nũng.
Chỉ riêng khi ở cùng anh, cậu không làm vậy. Tại sao lại không làm vậy?
Một đêm ngon giấc.
Ánh nắng xuyên qua khe hở của rèm cửa chiếu vào phòng, Dư Niệm ôm gấu bông, nằm lười biếng như một con lười.
Cậu ngáp một cái, dụi mắt, trong đầu vẫn còn hình ảnh uống rượu với Tổ Vân Trác.
Dư Niệm lấy điện thoại ra, nhắn tin lại.
[Vân Trác, xin lỗi nhé, tối qua hình như mình hơi say, cậu đưa mình về à?]
Vân Trác: [Không phải mình, là ba cậu.] Ba? Ba?!
Ể? Vậy chẳng phải là…!
Vân Trác: [Hoặc, cũng có thể gọi là chồng sắp cưới của cậu?] Dư Niệm bừng tỉnh, sợ đến mức đầu đau như búa bổ.
[Cậu thấy rồi sao?]
Vân Trác: [Ừ, vẫn phải cảm ơn bác sĩ Lương, nhờ anh ấy mà ông mình mới qua khỏi. Ân tình này, mình sẽ không bao giờ quên.]
[Xin lỗi Vân Trác, trước giờ mình đã lừa dối cậu.]
[Nhưng mình không cố ý, thực ra mình đã muốn giải thích với cậu từ lâu rồi, chỉ là không biết mở lời như thế nào.]
Vân Trác: [Không sao, mình hiểu mà. Nếu mình là cậu, mình cũng không biết phải nói sao.]
Vân Trác: [Cậu yên tâm, chuyện này mình sẽ không nói lung tung đâu.] [Hu hu hu cảm ơn Vân Trác, Vân Trác cậu tốt quá. /Ôm gấu]
Vân Trác: [Bạn bè với nhau mà, không cần khách sáo vậy.]
[Ừ ừ! À đúng rồi, mình sắp tổ chức tiệc đính hôn, hai ngày trước khi khai giảng. Cậu có đến không? Mình chân thành mời cậu. /Gấu tặng hoa]
Tin nhắn gửi đi, Dư Niệm chờ rất lâu mới nhận được hồi âm.
Vân Trác: [Thôi, nhà mình có chút việc, dạo này mình phải về quê một chuyến.]
[Vậy à, vậy gặp nhau khi khai giảng nhé. /Ôm gấu]
Dư Niệm đặt điện thoại xuống, bên Vân Trác đã giải quyết xong, nhưng nhà còn một vấn đề lớn nữa hu hu hu.
Cậu nghe thấy tiếng động, lão cổ hủ không đi làm, đang ở dưới lầu. Chắc là đang đọc báo, hoặc là đang khắc ngọc, hoặc là đang thưởng thức thư pháp.
Dì Hà lên gọi hai lần, Dư Niệm mới lề mề xuống lầu. Cả người cứng đờ, bước chân nặng trĩu.
Ông cụ non trông có vẻ không vui, tám phần là liên quan đến cậu, nhưng tối qua anh ấy trực đêm mà, tội nghiệp quá.
Lương Tụng Thịnh đang cầm một chiếc bình cổ, không ngẩng đầu lên, “Đi ăn cơm.”
“Dạ, vâng!” Dư Niệm chạy biến mất dạng.
Cậu ăn ngấu nghiến, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Lương Tụng Thịnh, anh có vẻ không có ý định trách mắng.
Dư Niệm lấy hết can đảm, lau miệng rồi lại gần, “Bác sĩ Lương, hôm nay anh không đi làm sao?”
“Ừ.” Lương Tụng Thịnh cầm kính lúp, nghiên cứu hoa văn trên bình. “Ồ.” Dư Niệm tìm chuyện để nói, “Vậy mai anh đi làm à?”
“Ngày mai là ngày 26.” Lương Tụng Thịnh đặt bình xuống, “Tiệc đính hôn.”
“Hả? À… đúng rồi.” Dư Niệm âm thầm hít sâu một hơi. Suýt nữa thì quên mất.
“Nhắc nhở em, tối nay không được uống rượu.” Lương Tụng Thịnh rõ ràng đang cảnh cáo cậu, “Ngủ sớm, để ngày mai không dậy trễ.”
Dư Niệm: “Dạ vâng, em biết rồi.” Anh ấy giận rồi, giận rồi!
Hu hu hu giận lắm rồi.
Hôm đó Dư Niệm ngoan ngoãn nghe lời, tắm rửa xong rồi lên giường sớm, không chạy lung tung nữa.
Nhưng cậu hoàn toàn không ngủ được, không phải vì lý do gì khác, mà chỉ là vì…
Hồi hộp.
Rất rất hồi hộp.
Cậu ôm gấu bông lăn qua lăn lại tám mươi mốt vòng, cuối cùng quyết định làm phiền chị Chi.
[Chị ơi, ngủ chưa? /Gấu uốn éo]
Chị Chi: [Cậu là người đã có chồng sắp cưới rồi đấy, tối rồi không lo đi hầu hạ chồng, lại còn đến trêu ghẹo tôi làm gì? /Nham hiểm]
[Chị Chi. /Gấu tủi thân /Gấu bĩu môi] Chị Chi: [Sao thế? Không ngủ được à?] [Vâng. /Gấu xoắn xuýt]
Chị Chi: [Thôi nào, cứ thoải mái đi, chẳng phải em đã nói là thủ tục đơn giản thôi sao? Cũng chẳng có việc gì cho em làm, cứ đến đó ăn cơm, cùng lắm là đi chúc rượu thôi. Xong rồi lại về nhà ăn cơm, ngủ, đi học, chẳng khác gì ngày thường cả.]
Dư Niệm nghĩ lại, cũng đúng.
Chị Chi: [Nhưng mà, làm lễ xong coi như là chắc chắn rồi đấy, hai người có phải sẽ ngủ chung phòng không?]
[Hả??? Phải ngủ chung phòng sao? /Gấu sốc]
Chị Chi: [Chưa ngủ chung phòng à? Bây giờ là thời đại nào rồi, chẳng lẽ em định giữ gìn đến đêm tân hôn?]
[Em cũng không biết nữa. /Gấu uốn éo]
Chị Chi: [Chuyện này tốt nhất là nên thử sớm, chị có một đứa bạn, trước kia được gia đình giới thiệu cho một anh bạn trai, ngoại hình, gia thế, điều kiện cái gì cũng tốt, trước khi cưới cũng rất đứng đắn, không hề có hành động gì vượt quá giới hạn. Lúc đó bọn chị đều tưởng nó vớ được vàng, kết quả, cưới nhau một tháng rồi, hai người vẫn giữ lễ với nhau.] [Giữ lễ với nhau không phải tốt sao?]
Chị Chi: [ /Gõ đầu, không phải giữ lễ theo kiểu khách sáo, mà là kiểu nghiêm túc! Ngủ cùng giường mà chẳng ai động vào ai.]
Mặt Dư Niệm lúc đỏ lúc trắng. [Sao lại thế ạ? /Gấu chấm hỏi]
Cưới nhau rồi, đáng lẽ phải hôn hôn ôm ôm chứ.
Chị Chi: [Sau này mới biết, anh ta bị “liệt” đó, “chỗ ấy” không hoạt động được!]
[Sau đó có chữa khỏi không chị?]
Chị Chi: [Chữa cái gì mà chữa, bệnh của anh ta rất nặng, không chữa được đâu. Hơn nữa, anh ta còn cố tình giấu bệnh, bạn chị đã kiện ra tòa để hủy hôn rồi.]
[Vậy thì may quá. Nhưng mà, chị ấy tội nghiệp thật.]
Chị Chi: [Ừ, đến giờ nó vẫn chưa hết ám ảnh, bị PTSD với đàn ông luôn rồi.]
Chị Chi: [Cho nên đấy, đừng có tư tưởng cổ hủ. Đều là người lớn cả rồi, chuyện chăn gối hòa hợp rất ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình, trước khi cưới chính thức, có thể thử thì cứ thử, nếu không được thì còn có đường lui.]
[Dạ vâng. /Gấu gật đầu]
Chị Chi: [Chỉ vâng thôi à, em có biết “chuyện đó” phải làm thế nào không?]
Dư Niệm ôm gấu bông, trùm chăn kín mít. [Biết chứ ạ. /Gấu e thẹn]
Chị Chi: [Chưa từng yêu đương lần nào mà biết cái gì! Em tưởng xem mấy bộ truyện tranh che, nghe kịch là hiểu hết à?]
[Em học được nhiều lắm đó. /Gấu bĩu môi] Chị Chi: [Còn lâu nhé, chờ chị tí.]
Không lâu sau, Dư Niệm nhận được một đường link video và một file tài liệu.
Chị Chi: [Trước khi ngủ xem hết cái này đi, sẽ giúp ích cho em tối mai “vượt ải” thuận lợi. À, lần đầu tiên sẽ hơi đau đấy, nhớ thả lỏng ra, đừng
căng thẳng quá.]
[Dạ vâng. /Gấu che mặt]
Chị Chi: [Cố lên nhé bé cưng. Chúc em bóc được quà lớn, có được một ông chồng vừa to vừa khỏe vừa giỏi giang!]
Chị Chi: [Bề ngoài đẹp trai, bên trong chất lượng!] [/Gấu chui vào chăn /Gấu ngại quá chui ra không nổi]
Kết thúc cuộc trò chuyện, Dư Niệm đóng cửa lại, trùm chăn kín mít, trải qua một buổi học phổ cập kiến thức kỳ diệu khiến mặt đỏ tim đập.
Nửa đêm cứ thấy nóng ran, khó chịu vô cùng. Sáng hôm sau suýt nữa thì dậy không nổi.
May mà tiệc đính hôn bắt đầu vào buổi chiều, buổi sáng họ đến nhà anh trai và chị dâu ăn cơm.
Đáng lẽ là chuyện vui, nhưng Lương Tử Thần nghe nói Dư Niệm sắp đính hôn với chú mình lại giận dỗi.
Tuy rằng bây giờ cậu bé nắm tay Dư Niệm vẫn không còn cảm giác tim đập thình thịch nữa, nhưng cậu nhóc vẫn kiên quyết tin rằng sau này nhất định sẽ có, và chú cậu đã cướp vợ của cậu.
May mà trẻ con không để bụng lâu, nỗi buồn nhanh chóng tan biến trong lúc vui chơi.
Dư Niệm không quan tâm đến những chuyện khác, cả buổi sáng đều chơi với Lương Tử Thần.
Trước khi xuất phát, chị dâu gõ cửa, nhắc cậu đi thay quần áo.
Bộ vest là do chị dâu liên hệ với công ty thiết kế, cô chọn trước vài bộ, rồi để Dư Niệm và Lương Tụng Thịnh lựa chọn.
Lương Tụng Thịnh không ý kiến gì, Dư Niệm cân nhắc đến tính cách và tuổi tác của anh, chọn một bộ màu vàng champagne đậm nhạt.
Lương Tụng Thịnh mặc áo khoác màu champagne đậm, cà vạt màu nhạt, cậu thì ngược lại.
Không quá sáng, nhưng cũng coi như là màu sắc hỷ sự.
Thay vest xong, chị dâu giúp cậu chỉnh lại cà vạt, “Niệm Niệm của chúng ta mặc vest trông đẹp trai quá, điển trai muốn chết.”
Dư Niệm cúi đầu, dụi dụi mũi, “Cảm ơn chị dâu.”
Lương Tụng Trạch gõ cửa, “Xong chưa? Sắp đến giờ rồi.” Cửa phòng mở ra.
Đứng ngoài cửa, ngoài Lương Tụng Trạch và Lương Tử Thần, còn có Lương Tụng Thịnh cao lớn đẹp trai, mặc vest đôi với cậu.
“Để chị xem nào.” Chị dâu kéo Dư Niệm đến bên cạnh Lương Tụng Thịnh, “Hai đứa đúng là đẹp đôi thật!”
Dư Niệm cúi đầu, liếc nhìn mũi giày da của Lương Tụng Thịnh, tim đập thình thịch không ngừng.
Cùng lúc đó, bên cạnh lại xuất hiện một đôi giày da nhỏ màu đen, “Mẹ, mẹ ơi, mẹ xem con với anh Niệm Niệm có đẹp đôi không?”
Dư Niệm xoa đầu cậu bé.
Lương Tụng Trạch xem đồng hồ, “Thôi, lên xe nhanh lên.”
Lương Tụng Thịnh đặt tay lên eo Dư Niệm, dịu dàng và vững vàng, “Đi thôi.”
Tuy sinh ra trong gia đình thương nhân, bố và ông nội lúc còn sống đều là những doanh nhân nổi tiếng, nhưng Dư Niệm từ nhỏ đã được bảo bọc rất kỹ, ngoài tiệc sinh nhật của ông nội, cậu hiếm khi xuất hiện trước công chúng.
Lần trước gặp nhiều người lạ chủ động bắt chuyện như vậy là ở đám tang của ông nội.
Lương Tụng Thịnh dường như nhận ra cảm xúc của cậu, liền dẫn cậu đến chỗ vắng người, “Không quen à?”
Dư Niệm lắc đầu, “Không ạ.”
Cậu là nhân vật chính, không thể nào tỏ ra rụt rè được.
Tiệc đính hôn diễn ra khá đơn giản, đầu tiên là người dẫn chương trình nói vài lời xã giao, sau đó là anh trai và chị dâu gửi lời chúc phúc, tiếp đến là bữa tiệc bắt đầu.
Ăn uống gần xong, hai người cần đi chúc rượu khách mời.
Lương Tụng Thịnh dẫn Dư Niệm đến bàn đồng nghiệp và bạn bè của anh trước.
Cả bàn toàn là nhân viên y tế, khác hẳn với các doanh nhân ở những bàn khác.
Có hơi nghiêm túc, nhưng không hề phô trương.
So với những người bạn làm ăn xa lạ kia, bạn bè của Lương Tụng Thịnh càng khiến Dư Niệm căng thẳng hơn.
Trên bàn tiệc tròn, có bác sĩ Chung Nghiêm mà cậu đã gặp ở sân bay, còn có bác sĩ Thời nhỏ nhắn ngồi bên cạnh anh ta.
Bên phải bác sĩ Chung Nghiêm là bác sĩ Từ Bách Chương đeo kính gọng vàng, mặc vest đen.
Oa! Hôm nay bác sĩ Từ đẹp trai quá.
Dư Niệm nhìn sang bên phải của Từ Bách Chương. Người này…
Là chồng của bác sĩ Từ sao?
Người đàn ông cao lớn vạm vỡ, nhưng tóc hơi thưa. Dư Niệm không có ý đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, nhưng hoàn toàn khác so với tưởng tượng của cậu.
Dư Niệm lại nhìn kỹ hơn, cơ ngực cuồn cuộn đến nỗi chiếc áo sơ mi như muốn bung ra, mạch máu trên cánh tay nổi lên rõ rệt.
Vạm vỡ quá, thậm chí còn hơi đáng sợ. Oa oa oa…
Giọng nói và ngoại hình khác nhau một trời một vực, Cứ tưởng là một anh trai dịu dàng cơ.
Lương Tụng Thịnh nâng ly rượu, “Niệm Niệm, hai người này em đã gặp rồi, bác sĩ Chung, bác sĩ Thời.”
Bác sĩ Thời mỉm cười với cậu, cũng không nói gì, trước mặt Chung Nghiêm thì ngoan ngoãn vô cùng.
Chung Nghiêm rất thân thiện, “ Tiểu Dư, hôm nay về nhà bảo lão Lương cho em số điện thoại của anh, sau này nếu cậu ta bắt nạt em, cứ gọi cho anh, anh sẽ thay em dạy dỗ cậu ta.”
Lương Tụng Thịnh hiếm khi đáp lại lời trêu chọc, “Hôm nay là ngày đính hôn của tôi, nể mặt tôi chút đi.”
Chung Nghiêm nói: “Đừng có mà thân thiết với tôi, sau này tôi về phe Tiểu Dư.”
Dư Niệm bớt căng thẳng hơn một chút, “Cảm ơn bác sĩ Chung.”
Cậu được Lương Tụng Thịnh ôm eo, dẫn đến người tiếp theo, “Người này em cũng biết rồi, bác sĩ Từ.”
Dư Niệm khẽ gật đầu, vẫn không nhịn được liếc nhìn sang bên phải Từ Bách Chương.
Tuy không nên nghĩ như vậy, nhưng thật sự là khác biệt quá lớn. Mong chờ bấy lâu nay, giờ lại có chút thất vọng.
Lương Tụng Thịnh: “Ngồi cạnh bác sĩ Từ là bác sĩ Phùng, cùng khoa với anh.”
Tim Dư Niệm đập mạnh, “Ể? Không phải là chồng sắp cưới của bác sĩ Từ…?”
May mà Dư Niệm kịp dừng lại, cậu nâng ly rượu, cười tươi rói, “Chào bác sĩ Từ, chào bác sĩ Phùng!”
Dư Niệm nhìn quanh bàn, người này không phải, vậy chồng của bác sĩ Từ đâu rồi?
Từ Bách Chương: “Xin lỗi, chồng tôi có việc đột xuất nên không đến dự được. Có dịp chúng tôi sẽ mời riêng hai người.”
“Không sao, không sao đâu ạ.”
Dư Niệm thầm tiếc nuối nhưng cũng thấy may mắn. Kịch tính như vậy, cũng không dám gặp mặt lắm.
Bàn đồng nghiệp và bạn bè của Lương Tụng Thịnh đã để lại ấn tượng rất tốt cho Dư Niệm, nhưng những vị khách là doanh nhân còn lại thì không dễ nói chuyện như vậy.
Họ nhận ra trong ly là nước, liền yêu cầu phải đổi thành rượu.
Lương Tụng Thịnh định uống thay Dư Niệm, nhưng những vị khách đó lại nói uống thay phạt ba ly. Chúc rượu hết bàn này đến bàn khác, bàn nào cũng chuốc rượu.
Dư Niệm thấy xót, nhỏ giọng nói: “Thực ra em uống được mà.” “Không sao.” Lương Tụng Thịnh đưa cậu đến phòng nghỉ.
Người đàn ông ngồi xổm xuống, cởi giày cho Dư Niệm, “Chân có đau không?”
Mặc dù thời gian qua Lương Tụng Thịnh đã làm động tác này vô số lần nhưng Dư Niệm vẫn thấy ngượng ngùng.
“Không đau, không đau ạ.”
Lương Tụng Thịnh xoay nhẹ cổ chân cho cậu, chắc chắn không có vấn đề gì mới đi giày lại cho cậu.
Dư Niệm thấy hơi bồn chồn, “Bên ngoài còn nhiều người lắm, chúng ta ở lại đây hình như hơi bất lịch sự.”
Lương Tụng Thịnh chỉnh lại áo vest và cà vạt, “Em nghỉ ngơi đi, anh ra ngoài.”
Chưa kịp để cậu phản đối, Lương Tụng Thịnh đã đi xa. Dư Niệm đứng một lúc lâu, chân thật sự mỏi nhừ.
Nhưng cậu chỉ ở lại một lát, rồi vội vàng đi ra ngoài.
Đi ngang qua phòng bên cạnh, cậu nghe thấy tiếng xì xào bàn tán. “Tiệc đính hôn như trò hề vậy.”
“Đây đâu phải là tiệc đính hôn của một cặp đôi, rõ ràng là bố dẫn con trai đến công viên giải trí.”
“Cười chết mất, suốt buổi cứ như đứa trẻ con lẽo đẽo theo bên cạnh, đến rượu cũng không uống, chẳng lẽ chưa đủ tuổi à?”
“Nghe nói hai người kém nhau mười mấy tuổi?” “Không phải là nuôi con trai thì là gì.”
“Đều là người lớn ba mươi mấy tuổi rồi, ai lại đi thích một đứa nhóc chứ.”
“Cũng tạm được đấy, ít nhất là đứa nhỏ ngoan ngoãn, dễ bảo.”
“Thôi đi, cậu ấm được nuông chiều từ bé, ngoan ngoãn được đến đâu?” “Nói gì thì nói, địa vị của nhà họ Lương trong giới kinh doanh cũng không tệ, đâu đến mức phải bám víu vào nhà họ Dư chứ. Cần gì phải ký cái loại hợp đồng này, giờ thì phải giúp người ta quản lý công ty chẳng nói, còn phải nuôi thêm một đứa con ghẻ nữa.”
“Lương tổng là vì muốn trả ơn thôi, công việc kinh doanh của nhà họ Lương có được như ngày hôm nay là nhờ sự giúp đỡ của nhà họ Dư đấy.”
“Không chỉ vậy đâu, tôi còn nghe nói, cái chết của bố mẹ đứa nhỏ đó là do nhà họ Lương gây ra.”
Tác giả có lời muốn nói:
Đừng lo, đây là truyện ngọt, không có hiểu lầm cẩu huyết, không có ân oán tình thù gia tộc đâu!
Đại đại Thanh Phong sẽ lộ mặt + thân phận thật trong vài chương tới.