Bị Bán Sang Cao Miên, Ta Triệu Hồi Tổ Chức Áo Đen!

Chương 29: Nữ nhân viên? Ai mà thèm



Chương 29: Nữ nhân viên? Ai mà thèm

Trên tầng cao nhất, Ngô Côn mang theo hai con mắt mệt mỏi đang ăn bữa sáng.

Bỗng cửa phòng bị ai đó đá văng, Ratchaya một mặt bình tĩnh đi đến, khóe miệng vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng, nhưng Ngô Côn có thể cảm giác được không khí xung quanh tên này vô cùng lạnh lẽo.

Hắn lập tức buông muỗng xuống, nhanh chóng nở nụ cười niềm nở để tiếp đón.

Mặc dù cuộc trò chuyện hôm qua chẳng mấy vui vẻ, thậm chí hắn còn bị tên trước mắt dọa c·hết kh·iếp, nhưng người ta nắm đằng chuôi, đại diện cho vị kia ở đại lục, Ngô Côn không thể không tận lực cúi đầu làm cẩu.

"Buổi sáng tốt lành đội trưởng Ratchaya, không biết có gì chỉ giáo? Chẳng lẽ tìm thấy manh mối rồi"

Ngô Côn lộ vẻ mừng rỡ, nhưng đổi lại là giọng điệu lạnh lùng của đối phương, mang tính chất vấn:

"Giám đốc Ngô, không biết sau chuyện hôm qua, ông có nghĩ tới việc nội bộ của mình có vấn đề hay không?"

Ngô Côn lập tức nổi giận.

"Không có khả năng!"

Hắn quả quyết, ánh mắt đầy tự tin.

"Đội trưởng cứ yên tâm, những người có mặt hôm qua đều là thuộc hạ thân tín, vả lại, bọn họ hoàn toàn không biết nội tình bên trong"

Thấy đối phương khẳng định chắc nịch như vậy, Ratchaya chỉ cười lạnh.

"Nếu thế thì chi bằng tập hợp đám đầu mục dưới trướng giám đốc Ngô, cùng mấy người tham gia vào chuyện hôm qua lại cho tôi hỏi chuyện chút thế nào?"

"Không thành vấn đề"

Ngô Côn gật đầu, tuyệt đối không thể chấp nhận tất cả nguyên nhân thất bại đều là do mình.

Ít nhất, ít nhất...do kẻ địch quá mạnh còn có cơ may bảo toàn mạng nhò.

Khu bếp đằng sau casino.

Kantor đi ngang qua phòng quản lí, đây là kẻ đứng đầu khu bếp, vừa quản nguyên liệu đầu vào, vừa quản hàng chục nhân viên nấu ăn.

Nhưng rồi bất chợt cửa phòng bị đẩy mạnh ra, Kantor liền thấy quản lí gấp rút rời khỏi phòng riêng, ngay cả nữ nhân viên tìm tới hắn đòi chút tiện lợi đều bị ném bỏ nằm nghiêng ngả trên ghế dài.



Trên mặt nữ nhân viên lộ rõ vẻ bất mãn, còn chưa xong nữa đây, ngươi chạy đi đâu! Thật ngứa ngáy ô ô...

Ở bên ngoài, Kantor lén lút nhìn vào...

Thật trắng!

Vừa mịn vừa non.

Kentor âm thầm chảy nước miếng, ngũ quan giống chuột tăng thêm vẻ hèn mọn ra mặt.

Nhưng tiếc thay, nữ nhân viên bên trong khi thấy hắn liền tỏ thái độ ghét bỏ, vội vàng kéo quần áo che kín thân thể mê người.

"..." Kantor phiền muộn ngay.

Đồ kỹ nữ!

Chó cái!

Cho tên quản lí răng súng kia phập thì được, cho ta nhìn chút lại thế nào, nhìn thêm chốc cũng không thiếu miếng thịt.

Mẹ nhà nó, mất cả hứng!

Nhưng cửa phòng đều bị người ta đóng lại rồi còn có thể làm sao, Kantor đành mang một mặt bực bội rời đi.

Nhưng mà càng nghĩ càng cay cú!

Nhớ lại cái mảng da thịt trăng mơn mởn hồi nãy, Kantor liền thấy nóng rang, ngứa ngáy khắp người, đầy đầu đều là cảnh không phù hợp cho thiếu nhi.

"Fuck you, chờ đấy kỹ nữ, chờ lấy được mấy chục ngàn còn lại thì muốn chơi dạng nữ nhân gì mà chẳng được"

"Không, không được, chỉ ba mươi ngàn đô là không đủ, phải một trăm ngàn đô mới đáng giá những gì mình mạo hiểm"

Ánh mắt Kantor chợt lóe lên một tia tham lam kh·iếp người.

Vụ việc ngày hôm qua hắn cũng biết rồi, giám độc cực kỳ tức giận, còn có cái đám người trang bị tận răng g·iết tới vào chiều hôm qua.

Kantor hoài nghi, tất cả đều là do cái tên từng liên hệ với mình thăm dò tình báo casino gây nên.

Bản thân mình vừa báo cho đối phương nửa đêm casino có động tĩnh, thì ngay sau đó liền xảy ra chuyện, nói không có liên quan á?



Ai mà tin cho được!

"Nhất định phải cho thêm tiền, bằng không ta liền trốn khỏi đây, sau đó báo tin nặc danh cho giám đốc Ngô, hừ hừ"

"Xem ai sợ ai"

"Một trăm ngàn đô, nhất định phải là một trăm ngàn đô, làm món tiền lớn"

Trong lúc Kantor còn đang mơ tưởng mình sẽ về quê xây nhà, mua xe, chơi gái, cưới mỹ nữ về làm lão bà, một ngày dằn vặt nhau hai chục hiệp...đột nhiên một tên nam đồng sự cao to đi ngang qua, bất chợt dùng tay quất cái bộp vào đầu hắn.

Một phát liền hết mơ mộng giữa ban ngày.

"Ê, cười cái gì mà nhìn như thằng ngu thế"

Kantor còn muốn xù lông, nhưng gặp cái thân hình cao to phía trước liền hèn mọn xuống. "Ui, anh Saka có chuyện gì không?"

Saka khoanh tay, nhếch môi cười

"Cười gì? Đều chảy nước dãi"

"Ách, chỉ là đang tưởng tượng tối nay sẽ đi vũ trường thôi" Kantor cho đối phương một ánh mắt mang hàm ý hai ta đều hiểu.

Saka lập tức đổi thành một cái khuôn mặt tươi cười, sáng cả mắt lên choàng tay qua vai Kantor:

"Đều là anh em, mời khách một chút thôi?"

Mấy ngày gần đây Saka đều rất bức bối, nhưng lại hơi thiếu tiền, lương tháng thì chưa tới.

Thật ra trong casino có sẵn chỗ phát tiết, như mấy nữ nhân viên bên mấy phòng l·ừa đ·ảo chẳng hạn, hắn có thể tùy tiện chọn.

Nhưng mà Saka không thèm vào, mấy cô nàng kia đều không phản kháng được, thành ra chỉ cần ở lâu thêm chút thì đều bị cưỡng ép bởi bởi cả chục thằng là còn ít.

Mà như vậy thì trừ mấy đứa được quản lí, đầu mục bao nuôi, hay giám đốc điểm tên...

Còn lại gần như con nhỏ nào cũng dính cả đống bệnh sinh dục, Saka cũng không muốn bản thân chỉ sảng khoái được vài phút, sau đó liền bị lây giang mai, sùi mào gà hay HIV.



So với đó đám kỹ nữ ở vũ trường hay hộp đêm có khi vẫn sạch hơn nhiều.

Ít nhất kỹ nữ còn được cho phép mang bao.

"Không thành vấn đề, nhất định gọi cho anh ba con nhỏ vừa trắng vừa mịn" Kantor một mặt hào phóng đáp, hắn bây giờ giàu mà, không thiếu chút tiền này.

"Tốt tốt"

Saka cười hài lòng, làm như rất thân quen đập đập vào vai đối phương mấy cái, nhưng trong mắt lại lóe lên vẻ kỳ lạ.

Cáo tên mặt chuột này móc đâu ra nhiều tiền mà hào phóng như vậy? Phát tài rồi?

Saka không nghĩ Kantor có lá gan khoác lác, hứa điêu rồi không làm, dựa cái thân lùn teo gầy còm của hắn thì sao dám, nếu dám làm vậy phải hỏi nấm đấm của bản thân có đủ cứng hay không.

"Được rồi đúng là huynh đệ, vậy hẹn tối nay đi, nhưng giờ còn một chút chuyện"

"Hả?"

"Xem xem mấy giờ rồi?"

"Ba giờ chiều" Kantor nhìn đồng hồ trên tường, rốt cuộc phản ứng lại. "A, là xe tải chở thực phẩm tới"

"Ừ, đi thôi, hôm nay tới lượt của hai người huynh đệ chúng ta được phân công kéo hàng vào kho, giờ ra cửa đón mấy chiếc xe tải"

"Tận mấy chiếc?"

Kantor trợn tròn mắt, bình thường chỉ một chiếc sao hôm nay lại là nhiều chiếc?

Hắn bây giờ có tiền, nên cực kỳ kháng cự công việc khổ lực như này.

"Vừa đi vừa nói"

"Thật đúng là mấy chiếc, tối nay giám đốc sẽ tiếp đãi mấy vị khách quý, cần tương đối nhiều bàn tiệc"

"Là mấy tên người Vạn Tượng lạ mặt kia?"

"Ừ, cả đám đó hồi một giờ chiều ăn uống mà cứ như quỷ đói đầu thai vậy, đều không đủ hàng dự trữ nên mới phải đặt nhiều nguyên liệu thêm thế này...được rồi không bàn nữa, xe tải tới"

"Để đi trò chuyện với tài xế, còn mày lên thùng xe kiểm tra hàng hoa, không có vấn đề thì gọi phòng an ninh cho vào"

"Hiểu, việc thường ngày ấy mà"

Thế là Saka liền đi đón tài xế đòi biên lai, phía này Kantor cũng leo lên thùng xe, thùng thứ nhất không có vấn, lại lên xe thứ hai.

Nếu xe thứ nhất là rau củ cùng nhiều loại nguyên liệu gia vị, thì xe thứ hai lại là vô số thịt cá tươi rói, mùi tanh khiến Kantor chỉ liếc nhìn qua loa liền nhảy xuống xe ngay.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.