13.
Mời được Mạnh Thu xong, ta mang theo Hàn Thủy không kịp nghỉ ngơi, lập tức chạy tới một biệt viện ở ngoại ô kinh thành.
Tin tức nhận được cho biết, Lễ bộ Thượng thư Quản Đàm Đạt tối qua nghỉ lại ở đây.
Hiện nay trong triều gian thần tham quan không ít, Quản Đàm Đạt này chính là một trong những kẻ hăng hái nhất. Năm đó lúc phụ hoàng còn tại vị, hắn ta dựa vào sự bao che của Đại tướng quân mà tác oai tác oái, chèn ép Lễ bộ Thị lang Trịnh Nhân Quân đến mức không thể nhúc nhích. Mới đây, sau khi khoa cử được khôi phục, nghe nói tên khốn này lại bắt đầu âm thầm liên lạc với cò mồi, muốn bán đề thi.
Đối phó với loại người này, ta chỉ có một chữ từng nói với Lâm Tu năm đó.
Giết.
Với võ công của Hàn Thủy, muốn ngụy trang vụ ám sát này thành một vụ cướp của g.i.ế.c người thì quá dễ dàng.
Phu nhân của Quản Đàm Đạt không sống trong biệt viện, nơi này là do hắn ta mua để bố trí cho ngoại thất và con riêng, vì vậy Quản phu nhân cũng không tỏ ra quá đau buồn trước cái chế./t của trượng phu, ngược lại còn đứng ra làm chứng, nói rằng gần đây Quản Đàm Đạt quả thật có qua lại với thương nhân Ba Tư, mua rất nhiều châu báu, bị g.i.ế.c người cướp của cũng là điều dễ hiểu.
Lời này được nói ra trước mặt bá tánh khi quan phủ đến điều tra, nhất thời dân chúng bàn tán xôn xao, đều nghi ngờ một Lễ bộ Thượng thư như Quản Đàm Đạt sao có thể có nhiều tiền như vậy.
"Phu nhân đại nghĩa diệt thân, bản cung vô cùng kính phục."
Đêm đó, ta ở trong phủ Thượng thư, nhàn nhã thưởng thức trà ngon do Quản phu nhân pha.
"Điện hạ chê cười rồi, là ngài đã cho ta cơ hội trả thù. Năm đó nếu không phải hắn ta cưỡng bức ta, sao quận chúa như ta có thể cam tâm gả cho hắn chứ?" Quản phu nhân, à không, là Minh Loan quận chúa cười nhạt, nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ xót xa, "Lúc Quản Đàm Đạt cưới ta, hắn ta đã thề thốt với phụ vương ta rằng sẽ bảo vệ ta, yêu thương ta, sau khi phụ vương bị Nhiếp chính vương hãm hại, hắn ta mới để lộ bộ mặt thật, thậm chí ta còn biết, trong tội danh thông đồng với địch, đối nghịch với phụ vương, có một phần công lao của hắn ta."
"Người yên tâm, ngày mai ta sẽ đích thân vạch trần tội ác của hắn ta trước mặt mọi người trên Kim Loan điện, hắn ta muốn bắt cá hai tay, muốn lấy lòng cả Đại tướng quân và Nhiếp chính vương, bây giờ lại là người đã chế./t, bọn họ sẽ không vì hắn ta mà lên tiếng đâu."
Ngày hôm sau, Minh Loan quận chúa mặc đồ tang, tháo trâm cài, một mình đi lên Kim Loan điện, vạch trần tội ác của Quản Đàm Đạt nhân danh khoa cử để buôn bán chức quan, thao túng việc bổ nhiệm quan lại trong triều, đồng thời lật lại vụ án oan của phụ thân nàng - Thành An quận vương năm xưa, trả lại trong sạch cho quận vương, khôi phục lại tước vị quận chúa cho nàng.
Hoàng đệ ngồi trên long ỷ, tức giận đến mức không thể kiềm chế: "Tội ác của Quản Đàm Đạt thật sự là không kể hết, loại gian thần này chế./t cũng đáng đời, chỉ là chức vị Lễ bộ Thượng thư này..."
Nhiếp chính vương và Đại tướng quân rục rịch muốn lên tiếng, Minh Loan liền nhanh chóng nói: "Lúc sinh thời, Quản Đàm Đạt thường nhắc đến Lễ bộ Thị lang Trịnh Nhân Quân, trong lời nói tràn đầy ghen ghét với tài năng thực sự và phẩm hạnh ngay thẳng của ông ấy."
Hoàng đệ vỗ đùi: "Nhân tài như vậy suýt chút nữa đã bị chôn vùi! Vừa hay ông ấy vốn là người của Lễ bộ, lại thông thạo công việc, theo trẫm thấy không cần phải nghĩ nữa, để Trịnh đại nhân lên thay đi!"
"Việc này... Bệ hạ nói chí phải, thần không có ý kiến gì."
Nhiếp chính vương lên tiếng trước, dù sao trong tay hắn ta hiện tại cũng không có ai có thể thay thế, nếu như để Đại tướng quân chiếm được lợi thế, chi bằng để Trịnh Nhân Quân lên thay trước, sau này tính tiếp. Mà Đại tướng quân hiển nhiên cũng có suy nghĩ giống hắn ta, cho nên cũng không nói gì thêm.
^^
Hoàng đệ mất kiên nhẫn nói: "Không còn việc gì nữa thì bãi triều, Trịnh đại nhân ở lại, trẫm muốn dạy bảo ngươi vài điều, đừng có đi theo vết xe đổ của Quản Đàm Đạt."
Lời này vừa nói ra, khóe miệng Nhiếp chính vương hiện lên ý cười, có lẽ là rất hài lòng với hành động ngốc nghếch của hoàng đệ, mà Trịnh Nhân Quân cũng không hề vui mừng vì được thăng chức, mặt mày u ám đi theo hoàng đệ đến Ngự thiện phòng.
Đúng vậy, bất cứ ai bị nói là đi theo vết xe đổ của một tên tham quan đã chế./t, đều sẽ không vui vẻ gì.
Trịnh Nhân Quân, là người ta chú ý đến ở Nhã Âm phường trong kinh thành.
Ta có không ít cứ điểm trong kinh thành, nơi tin tức linh thông nhất, một là Nhuyễn Ngọc Các, hai là Nhã Âm phường.
Lúc đó, hắn ta đang ở trong nhã gian vừa nghe khúc hát vừa uống rượu giải sầu, trong lúc say sưa, lời nói đều là bất mãn với Quản Đàm Đạt, lo lắng cho quốc gia, thương xót cho các sĩ tử. Sau khi kỹ nữ gảy đàn ở Nhã Âm phường báo cáo lại cho ta, ta vẫn luôn âm thầm quan sát hắn ta, xác định hắn ta quả thật có tài năng thực sự, cũng có lòng yêu dân, lúc này mới quyết định giúp đỡ hắn ta một phen.
Chỉ là Trịnh Nhân Quân không tin tưởng hoàng đệ cho lắm, lúc trả lời trong Ngự thư phòng, lời nói có phần qua loa.
Hoàng đệ cũng không tức giận, cười tủm tỉm hỏi hắn ta thấy bức thư pháp treo trên tường của mình thế nào.
Trịnh Nhân Quân vừa liếc mắt nhìn liền kinh ngạc, bức thư pháp của Mạnh Thu đại nho là thứ mà tất cả học trò trên đời đều ao ước, chỉ là ông ấy tính tình kiêu ngạo, chưa từng dễ dàng ban tặng cho ai.
"... Vì thế hệ sau kế thừa học thuật của thánh hiền, vì muôn đời khai sáng thái bình!" Trịnh Nhân Quân lẩm bẩm.
"Trịnh đại nhân u uất không được trọng dụng, sao biết được trẫm không phải là đang ẩn nhẫn chờ thời cơ?" Đây là lần đầu tiên hoàng đệ lộ ra khí thế trước mặt quần thần, "Đã không muốn đồng lõa với bọn họ, sao không nhân lúc gió thuận buồm xuôi mà vùng lên? Hiện nay Mạnh Thu tiên sinh đã xuất sơn, Trịnh đại nhân, nên tự tạo dựng nên một bầu trời của riêng mình."