Bia Vô Tự

Chương 22: Thân Thế



Ta lạnh lùng xoay người lại, quả nhiên nhìn thấy Nhiếp chính vương - Lý Hòa - đang đắc ý đứng đó, đám ám vệ đi theo ta lập tức bao vây, ngăn cách hắn ta với ta. Ta chậm rãi bước tới, đưa tay ra sau lưng, ném một viên thuốc về phía ngọn đuốc đang cháy phía sau.

 

"Lúc ngươi xây dựng phủ đệ, ta đã cảm thấy có gì đó không ổn rồi... Người đứng sau lưng ngươi, quả nhiên là hắn ta. Không ngờ tên tiểu tử này lại tìm được một chỗ dựa vững chắc như vậy." Lý Hòa nhìn ta từ trên xuống dưới, như thể chưa từng quen biết ta: "Trưởng công chúa quả nhiên thủ đoạn cao minh, những năm qua, không ít người của ta đã chế./t trong tay ngươi."

 

Ta cau mày, nghe giọng điệu của hắn, phải chăng hắn và Hàn Thủy quen biết nhau?

 

Nghĩ đến việc Hàn Thủy mỗi khi xuất hiện trước mặt người khác đều phải cải trang, ngày thường cũng luôn che giấu dung mạo thật sự, trong lòng ta dần có đáp án.

 

Ta và hắn quen biết nhau từ lúc nghèo khó, điều mà ngay cả ta cũng không biết, chỉ có thể là xuất thân của hắn.

 

Đây là bí mật lớn nhất của Hàn Thủy.

 

"..." Phía sau vang lên tiếng xích sắt va chạm, ta quay đầu lại, nhìn thấy Hàn Thủy đang cố gắng gượng người, há miệng muốn nói, nhưng lại không thể phát ra tiếng.

 

Tim ta thắt lại, bước đến gần hắn, nói: "Ta đến rồi."

 

Hắn nghiến răng, khó khăn lắm mới thốt ra được một chữ: "... Đi!"

 

Ta không hiểu, người của Nhiếp chính vương không còn nhiều, bên ngoài địa lao đều là người của ta, hoàng đệ còn phái cấm quân mai phục cách đó nửa dặm, rõ ràng là không có nguy hiểm, tại sao Hàn Thủy lại muốn ta bỏ đi?

 

Ta nắm lấy tay Hàn Thủy, bôi thuốc cầm m.á.u cho hắn, dịu dàng nói: "Không sao, ta biết mình đang làm gì."

 

"Đi? Ngươi sợ nàng ta biết được sao?"

 

^^

Không hiểu sao, rõ ràng đang ở thế đơn độc, nhưng Lý Hòa lại không hề hoảng loạn, ung dung ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong địa lao, dưới ánh nến leo lét, chậm rãi kể lại chuyện cũ.

 

Ta không phải là không tò mò về thân thế của Hàn Thủy, chỉ là hắn không nói, ta cũng không tiện hỏi.

 

Nhưng cho dù ta có đoán thế nào, cũng không thể ngờ rằng hắn lại là con trai của Nhiếp chính vương - Lý Hòa.

 

Cuối cùng ta cũng hiểu được sự nhẫn nhịn và trốn tránh của Hàn Thủy trong suốt những năm qua.

 

Trước đây, ta từng phỏng đoán rất nhiều khả năng, có lẽ hắn cảm thấy thân phận hai ta chênh lệch, hoặc có lẽ do bản thân hắn nhiều năm lăn lộn chốn giang hồ, sợ hãi không thể cho ta một tương lai tốt đẹp.

 

Hắn cố chấp như vậy, ta cũng không tiện nói thẳng, chỉ có thể bóng gió ám chỉ rằng ta không quan tâm đến những điều đó... Ai ngờ được...

 

Những năm qua, hắn luôn giữ khoảng cách với ta, chỉ vì phụ thân ruột thịt của hắn và ta là kẻ thù không đội trời chung.

 

Ta lạnh lùng nhìn Lý Hòa, chỉ vì lý do hoang đường này mà khiến ta phải hao tâm tổn trí nhiều năm như vậy mới có thể cưa đổ được Hàn Thủy sao?

 

Rõ ràng sau khi chúng ta phát sinh quan hệ, hắn đã nghĩ thông suốt rồi! Cũng biết cách trêu chọc ta rồi! Vậy mà chỉ vì sợ ta biết được quan hệ giữa hắn và Lý Hòa, nên mới chạy đến đây chịu khổ, chịu nhục như vậy!

 

Cơn tức này, ta nuốt không trôi!

 

"Năm đó, ta cũng chỉ trách phạt hắn nặng lời một chút, vậy mà người mẹ vô dụng của hắn lại không chịu được, đúng là tiện nhân, vậy mà lại nhân lúc trời mưa bão, lén lút đưa hắn bỏ trốn." 

Lý Hòa không để ý đến ánh mắt của ta, vẫn đắm chìm trong hồi ức của chính mình: 

"Ả ta đào một cái hầm ở góc khuất nhất trong vương phủ, dùng thân mình che chắn, cho dù bị đ.â.m mấy nhát d.a.o cũng không cho người khác đến gần, ta tức giận, dùng roi da đánh cho ả ta gãy hết xương cốt, trong vòng trăm trượng, cho dù mưa to gió lớn cũng có thể nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết của ả ta..."

 

Ta biết, người phụ nữ đó dùng tính mạng để đổi lấy con đường sống cho con trai mình, kết cục chắc chắn sẽ không tốt đẹp gì, nhưng chế./t như vậy... thảo nào lại trở thành cơn ác mộng của Hàn Thủy.

 

"Đám ám vệ đi truy bắt hắn cũng vô dụng, chỉ bẩm báo là hắn bị thương chí mạng, nhưng lại không tìm thấy thi thể... Ha ha... Không ngờ lại ở chỗ Trưởng công chúa ngươi, ha ha ha, đúng là ông trời trêu ngươi! Con trai ta lại làm việc cho kẻ thù của ta, thú vị, thật thú vị!"

 

Ta lấy lại tinh thần từ trong cơn giận dữ, nhưng lại không hiểu nổi sự đắc ý của Lý Hòa: "Rồi sao?"

 

Hắn là con trai ngươi, rồi sao?

 

Lý Hòa bị ta hỏi ngược lại, nghẹn họng một lúc, sau đó cười lạnh: "Tiểu tử này tự mình đến tìm ta trước, chẳng qua là không muốn để ngươi biết được quan hệ giữa ta và hắn mà thôi, ngươi chẳng lẽ không quan tâm sao?"

 

Chưa để ta kịp trả lời, hắn ta lại cười lớn, dữ tợn nhìn Hàn Thủy, gào lên: "Ngươi nhìn thấy chưa?! Phụ nữ chính là như vậy đấy! Cho dù ngươi có m.ó.c t.i.m móc phổi ra cho nàng ta thì đã sao? Chân tình của ngươi, nàng ta căn bản không cần!"

 

Ta: "..." Tuy rằng Hàn Thủy đối với ta là thật lòng thật dạ, nhưng mà...

 

Sao trước đây ta không phát hiện ra Nhiếp chính vương là một kẻ thần kinh nhỉ? Nghe hắn ta nói, hình như từng bị nữ nhân nào đó tổn thương sâu sắc lắm?

 

Lý Hòa cười một hồi, ôm n.g.ự.c ho khan: "Trưởng công chúa nhất định đang thắc mắc, tại sao ta lại dám đơn độc đến gặp ngươi như vậy?"

 

Ta khẽ nhướn mày: "Rửa tai lắng nghe."

 

"Con trai ngoan của ta, nàng ta bằng lòng đến cứu ngươi, chứng tỏ trong lòng nàng ta, ngươi vẫn có chút phân lượng." Lý Hòa siết chặt vạt áo trước ngực, trên mặt chảy đầy mồ hôi lạnh: "Ngươi có muốn biết, chút phân lượng này... nặng đến đâu không?!" Câu nói này hắn ta phải chia ra làm mấy lần mới nói hết, thở hổn hển dừng lại nghỉ ngơi.

 

Ta chăm chú quan sát biểu cảm của hắn ta, dáng vẻ thống khổ này không giống như giả vờ, chẳng lẽ hắn ta mỗi khi trăng tròn là lại lên cơn đau tim sao? Vậy thì loại bệnh này cũng quá định kỳ rồi đấy?

 

Hàn Thủy không nói nên lời, nhưng ngón tay lại siết chặt đến mức kêu lên ken két. Ta đau lòng tách tay hắn ra, luồn năm ngón tay vào khe hở giữa các ngón tay hắn, nắm chặt lấy tay hắn, ghé sát tai hắn, dịu dàng nói: "Trong lòng ta, chàng còn nặng hơn cả núi Thái Sơn, nặng hơn cả ngũ nhạc(*) cộng lại."

 

-------------------------

(*) Ngũ Nhạc (五岳) là năm ngọn núi thiêng nổi tiếng ở Trung Quốc, bao gồm:

Đông Nhạc: Thái Sơn (泰山) ở tỉnh Sơn Đông.

Tây Nhạc: Hoa Sơn (华山) ở tỉnh Thiểm Tây.

Nam Nhạc: Hành Sơn (衡山) ở tỉnh Hồ Nam.

Trung Nhạc: Tung Sơn (嵩山) ở tỉnh Hà Nam.

Bắc Nhạc: Hằng Sơn (恒山) ở tỉnh Sơn Tây.

Một sự so sánh tột bậc, thể hiện tình cảm sâu đậm, sự trân trọng vô bờ bến mà Trường An dành cho Hàn Thủy


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.