Tiếng vó ngựa vang vọng khắp thôn làng một cách lạc lõng.
Trên ngựa, những chiến sĩ mông cổ mặc trang phục bằng lông cừu, hông đeo bó tên và v·ũ k·hí ngắn dạng đoản kiếm nhưng hình cong.
Những binh sĩ này vừa ngồi trên lưng ngựa vừa chuyền nhau nước, thức ăn ở khoảng cách xa một cách thành thạo, lại còn rảnh rỗi nhòm ngó lung tung mà chẳng hề sợ ngã ngựa.
Đây chính là lợi thế của kỵ binh mông cổ, họ đã ở trên lưng ngựa từ lúc sinh ra, mỗi người đều là kỵ binh tinh nhuệ.
Nhưng cũng chẳng làm được cái quái gì cả.
Lúc này, đám binh sĩ mông cổ đang chia nhau số nước và lương thực ít ỏi, vừa đi vừa chửi bới:
- Mẹ kiếp, đám người việt này lúc nào cũng chơi trò vườn không nhà trống này, chẳng kiếm được cái gì lót bụng.
- Lũ nhát c·hết, chỉ biết trốn tránh bỏ chạy, không dám đối đầu với dũng sĩ thảo nguyên.
- Thôi, bớt kêu ca đi, có phải lần đầu đâu, ba đợt đại bại ở Đại Việt đều trúng chiêu này.
Một người lính có vẻ già dặn dường như nghĩ tới ký ức đáng sợ nào đó, rùng mình nhắc nhở.
Những kẻ khác bĩu môi khinh thường nhưng cũng không nói thêm gì, vì người lính già kia là thập phu trưởng, thủ lĩnh của họ.
Thập phu trưởng dẫn đội đi dạo một vòng xung quanh làng, ông ta nhìn thấy những ngôi nhà trống rỗng không khóa cửa, bếp núc lạnh tanh hiu quạnh, giếng nước bị che lại bằng đá tảng.
Đây đều là những thứ cực kỳ khó chịu mà quân dân Đại Việt gây ra cho lực lượng viễn chinh Nguyên Mông.
Nguyên nhân bởi Nguyên Mông thường sử dụng chiến thuật lấy chiến dưỡng chiến.
Các binh sĩ của họ sẽ không phải phụ thuộc vào vật tư, hậu cần mà c·ướp b·óc tài nguyên của kẻ địch để sử dụng tại chỗ.
Chiến thuật này giúp họ có thể tung hoàng từ đông sang tây một cách mạnh mẽ.
Nhưng lại bị Đại Việt khắc chế gắt gao bằng chiến thuật vườn không nhà trống, bó tay toàn tập.
Tên thủ lính bước ra ngoài làng, nhìn thấy đồng cỏ bị đốt cháy rụi chỉ có thể thở dài ra lệnh:
- Rút lui!
- Về báo cáo với đại hãn.
Những người lính bên cạnh nghe vậy, không thể nhịn được nữa, chạy tới hỏi han:
- Thập phu trưởng, chúng ta chỉ mới rời khỏi đại quân chưa đầy mười dặm, kẻ địch còn chưa chạm mặt, bây giờ trở về có sớm quá không?
Thập phu trưởng liếc xéo nhìn người hỏi, sau đó mở miệng:
- Bao nhiêu tuổi rồi?
- Dạ, mười sáu tuổi.
Đối với mông cổ, thanh niên mười sáu tuổi đã có thể thuộc về phạm vi bắt đi lính, thời kỳ này không tồn tại những thứ như là bảo vệ trẻ vị thành niên!
Thập Phu Trưởng nghe thấy tuổi đối phương, liền biết đây là gà tơ mới ra chiến trường, gằn giọng hỏi:
- Muốn c·hết sao?
- Thập phu trưởng…?
Trong lúc đối phương còn chưa hiểu chuyện gì, đang muốn hỏi lại thì thập phu trưởng đã hét lên:
- Không muốn c·hết thì câm mồm cho ta.
- Có biết đây là nơi nào không, là Đại Việt, là nơi từng chôn g·iết trăm vạn đại quân Mông Cổ, ngăn cản ước mơ bá quyền của đại nguyên triều.
- Mấy thằng oắt con các ngươi khôn hồn thị ngậm cái miệng lại, nhìn nhiều, nói ít, ta không ngại vứt các ngươi ở lại làm phân bón đâu.
Bị chửi như tát nước vào mặt, những người khác câm như hến, cổ rụt lại, cúi đầu đi theo sau thập phu trưởng.
Trên đường trở về, thập phu trưởng cảm thấy lúc nãy có hơi nặng lời nên từ từ giải thích:
- Các ngươi còn trẻ, không biết Đại Việt là nơi kinh khủng như thế nào.
- Ở nơi đây, các ngươi phải đối mặt với đói khát, giếng độc, ngay cả cỏ cho ngựa cũng không có mà ăn.
- Đại Việt là một quốc gia cực kỳ trung liệt, từ con nít ba tuổi cho tới người trưởng thành đều sẵn sàng hi sinh tất cả để bảo vệ quê hương khỏi quân xâm lược.
- Từng bụi cây, từng ngọn cỏ đều trở thành v·ũ k·hí sắc bén nhất, không giống với Thiên Long Nhân vì tư lợi mà giành nhau làm chó cho chúng ta.
- Vậy nên không được đi quá xa đại quân chủ lực, nếu không c·hết cũng đừng oán trách vì sao số xui.
Sau khi giải thích rõ ràng cho mấy con chim non, thập phu trưởng xuống ngựa, chạy tới chỗ bách phu trưởng để báo cáo tình hình, bách phu trưởng lại báo cáo lên thiên phu trưởng, cứ thế tiếp tục.
Tầng tầng lớp lớp báo cáo lên, thông qua tổng hợp tin tức lại, liên quân Mông Nguyên, Thiên Long Quốc, Hậu Kim đi đến một kết luận.
Liên quân đang bị thiếu lương thảo, vật tư.
Đúng vậy, mặc dù đánh hạ được Ải Tiên Quan nhưng bên trong không có lương thực hay vật tư gì cả.
Trong khi đó, lực lượng khổng lồ của liên quân mỗi ngày tiêu tốn một lượng lương thực khổng lồ mà người thường khó có thể tưởng tượng.
Tất cả là vì kế sách vườn không nhà trống do Đức Thánh Trần sáng tạo ra.
Nếu không phải vì kế sách này, Mông Nguyên thậm chí đã trực tiếp kéo quân tới đánh Định Long.
Cuối cùng, các tướng lĩnh Thiên Long Quốc đề nghị dừng lại chỉnh đốn một chút để Thiên Long Quốc tích trữ vật tư rồi mới tiến công.
Thiên Long Quốc nghĩ rằng liên quân mạnh như vậy, sợ gì Đại Việt bé xíu xiu.
Cứ từ từ như tằm ăn dâu thì cuối cùng Đại Việt cũng chỉ là một tỉnh của Thiên Long Quốc.
Nhưng chúng không biết rằng, theo thời gian trôi qua, tình thế sẽ có thay đổi cực lớn.
- Ầm!
- Ầm!
- Ầm!
Chiến trường Dưa Lạc.
Khói lửa bốc lên trong tòa thành.
Bức tường bằng đá đã bị sụp đổ từng mảng lớn trước họng pháo của binh sĩ Đại Việt.
Quân phòng thủ Khô Máu Đỏ ở bên trong đã sớm bỏ chạy hết cả, để lại dân thường trơ trọi ôm nhau than khóc.
Silly, một cô bé tội nghiệp đang khoanh chân núp sau một tấm vải rách nơi góc phố.
“Đừng tới đây, đừng ai tới đây!”
Cô bé chắp tay cầu nguyện, bởi vì dựa theo kinh nghiệm trong quá khứ, mỗi lần có c·hiến t·ranh xảy ra, chỉ cần bị những tên Khô Máu Đỏ mang theo v·ũ k·hí tìm thấy sẽ bị đ·ánh đ·ập, bắt bớ.
Cha, mẹ của Silly đều đ·ã c·hết bởi lý do ấy, chính mắt cô nhìn thấy họ bị đám Khô Máu Đỏ s·át h·ại một cách tàn nhẫn.
Đúng lúc này, tiếng bước chân đến gần khiến Silly sợ đến mức tim ngừng đập.
Một bàn tay thô ráp mở miếng vải rách, khiến khuôn mặt của Silly lộ ra bên ngoài.
Silly sợ đến run bần bật, khóe mắt liếc trộm nhìn thấy một bộ quân phục lạ lẫm, bên tai nghe thứ ngôn ngữ xa lạ:
- Có trẻ em ở đây, mau đưa đi s·ơ t·án.
Chốc lát sau, có một vài người tới đưa Silly đi ra ngoài.
Dọc theo đường đi Silly nhìn thấy rất nhiều phụ nữ, trẻ em giống mình được dẫn theo một hướng, cái đầu nhỏ nhắn lo lắng không biết sẽ phải đối mặt với chuyện gì.
Dựa theo những câu chuyện mà người lớn kể, có một số tên lính biến thái ưa thích những cô bé nhỏ tuổi, rơi vào tay chúng sẽ sống không bằng c·hết.
Cô cực kỳ cảnh giác nhìn xung quanh, cơ bắp căng cứng luôn rình rập tìm cơ hội chạy trốn.
Nhưng bỗng cô nghe được một câu nói bằng tiếng cam:
- Cháu bé, đi hướng này, an toàn rồi!
- Hướng này dẫn tới Đại Việt, nơi đó không ai hại các cháu nữa!
Lúc này Silly được khoác lên người một chiếc áo choàng, phát tận tay hai chiếc bánh bao không và một ít nước.
Mùi bánh bao thơm ngát xộc vào mũi khiến cô bé không nhịn được gặm xuống, ăn lấy ăn để.
Đã từ lâu rồi, hai năm, ba năm, cô bé không còn nhớ rõ nữa nhưng kể từ khi Khô Máu Đỏ xuất hiện thì bánh bao là mộng tưởng xa vời với những kẻ như cô.
Dần dần rời xa chiến trường, cô bé nhìn thấy nhiều người bạn đồng lứa đang nghỉ ngơi ăn uống, các binh lính hiền hòa dễ gần đưa nạn dân lùi về phía sau để bố trí.
Cô bé loáng thoáng nghe thấy những lời bàn tán:
“Họ đang đánh đổi mạng sống để cứu chúng ta, chúng ta nên biết ơn họ.”