Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 126: Vua và tử tù



Chương 126: Vua và tử tù

- Sao rồi, lại giống ta chống lại quý tộc, địa chủ, bị bọn họ liên hợp lại phản kháng sao?

- Để ta đoán xem, ở khu vực này tuy không rắc rối phức tạp như ở miền bắc nhưng cũng không thiếu thế gia vọng tộc như nhà họ Phạm, nhà họ Lý.

- Ngươi đang muốn xử lý một số u ác tính nhưng sợ đánh rắn động cỏ, khiến họ liên hợp lại?

Hồ Mị Ly tỏ ra hứng thú rất nhiều với vấn đề của Trần Tí, bởi vì ông ta cũng từng làm điều tương tự, mặc dù vì năng lực có hạn, mục đích không thuần khiết nên thất bại nhưng ít ra cũng gọi là có chí tiến thủ.

- Ngươi từ đâu nghe được những tin tức này?

Trần Tí không vội nói tiếp mà lạnh giọng chất vấn.

Về bản chất, Hồ Mị Ly đã là n·gười c·hết, chỉ tạm thời còn sống để đưa tới thành Đồ Bàn làm vật tế.

Trần Tí đã nghiêm lệnh cấm tuyệt đối không cho phép người khác tới gặp Hồ Mị Ly.

- Cái này còn cần người khác nói, dùng ngón chân để nghĩ cũng biết ngươi sẽ đánh bại Dưa Lạc?

- Con lợn Hen Sun tuổi tôm mà đấu lại với ngươi, ngay cả ta cũng có thể bón hành ngập mồm.

- Nếu ngươi mà để thua hắn thì không xứng làm kẻ đánh bại ta.

- Đám quý tộc đó ta rõ nhất, chi chi hồ dã ra vẻ cao thượng chứ toàn lũ nhát c·hết, lấy đâu ra can đảm ngáng đường một thiết huyết quân vương khải hoàn trở về?

- Bọn chúng không sợ ngươi tặng cho một tràng kẹo đồng, biến miền Trung thành Sài Gòn thứ hai?

- Nên chắc chắc giới quý tộc ở miền trung không dám công khai chống đối ngươi, chỉ ngầm liên hợp lại.

- Ngươi hiện tại cũng chưa thể thanh toán hết quý tộc cùng một lúc được, sẽ dẫn đến rung chuyển xã hội.

- Nên tất nhiên là ngươi đang vướng chỗ vài khối u nào đó, muốn nhổ nhưng không khiến những quý tộc còn lại đề phòng.

Hồ Mị Ly rất nhẹ nhàng phân tích ra vấn đề cốt lõi khiến Trần tí chỉ có thể cảm thán “người thành công luôn có tài năng kiệt xuất ở mảng nào đó, Hồ Mị Ly cũng vậy.”



Tiểu thuyết, phim ảnh thường hay miêu tả nhân vật phản diện là kẻ ngu ngốc vô năng, đầu óc như kiểu bị nước vào, luôn luôn thực hiện một số thao tác đần độn.

Nhưng trên thực tế, phản diện cũng là người, cũngcó suy nghĩ, tâm tư và tài năng riêng.

Ví dụ như Hồ Mị Ly, nếu nói về an bang trị quốc thì đúng là vô năng nhưng xét về âm mưu, quỷ kế, đấu đá nội bộ, mưu hèn kế bẩn, đâm dao sau lưng thì mười Trần Tí cũng không bằng được Hồ Mị Ly.

Trần Tí không trả lời Hồ Mị Ly là đúng hay sai mà lướt qua chủ đề khác:

- Vậy ngươi có cách nào xử lý vấn đề này hay không?

Hồ Mị Ly thấy vậy liền cười khẩy châm chọc:

- Thế nào, chân mệnh thiên tử cũng có chuyện không biết, phải hỏi bại tướng dưới tay như ta?

Vốn dĩ Hồ Mị Ly dùng kiểu nói đá đểu, dù sao hắn cũng c·hết chắc rồi, không cần thiết lấy lòng Trần Tí làm gì.

Nhưng không ngờ Trần Tí lại thực sự gật đầu:

- Đúng vậy, trẫm không biết.

- Ngươi có thể giải đáp hay không?

Hồ Mị Ly chăm chú nhìn lên, thấy khuôn mặt Trần tí không hề lộ vẻ tức giận hay cay cú, chỉ đành chán nản lắc đầu:

- Ta lại thua rồi, ta không bằng ngươi!

Hồ Mị Ly nghĩ đến bản thân, mới lên làm hoàng đế đã trở nên kiêu căng độc đoán, không phân biệt được trung gian, dẫn tới ngày càng lún sâu vào thất bại.

So với thái độ thành khẩn, khiêm tốn của Trần Tí thì cách xa một trời một vực.

- Thôi được, ngươi muốn nghe thì ta sẽ nói cho ngươi biết.

- Đầu tiên, quý tộc và địa chủ không phải là một thể thống nhất.

- Ngươi không nên đặt toàn bộ quý tộc, địa chủ ở mặt đối lập, làm như vậy là tự tạo độ khó cho mình.



Thấy Trần Tí có vẻ đăm chiêu, Hồ Mị Ly tiếp tục “dạy dỗ”:

- Ngươi vẫn còn quá hiền lành, chính trực!

- Ngươi đang là hoàng đế, có quyền lực trong tay, quý tộc nào được ngươi ủng hộ sẽ lên như diều gặp gió.

- Ngươi chỉ cần vứt ra cục xương thúi, bọn chúng sẽ như chó dại tự cắn xé lẫn nhau để giành giật.

- Chia tách, ly gián chúng ra từng nhóm nhỏ, vừa dụ dỗ, vừa tiêu diệt, sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

- Tất nhiên, đó là chuyện sau này, ngươi tự mình nhìn xem xử lý.

- Bây giờ nói đến vấn đề trước mắt!

- Ngươi có biết vì sao quý tộc, địa chủ gồm rất nhiều gia tộc, dòng họ khác nhau nhưng lại có thể đoàn kết một lòng bóc lột dân chúng không?

- Chính là dựa vào thông gia, sử dụng hôn nhân làm ván cầu liên kết, nhất thống.

- Các quý tộc hầu hết đều chỉ kết hôn với nhau, tạo thành một mạng lưới quyền lực khổng lồ, trên có thể liên hợp che mắt thánh, dưới chung tay trị tiện dân.

- Vậy nên nếu muốn để đám quý tộc này yên ổn, ngươi bức thiết phải để thân tín của mình kết thông gia với họ

- Đối với quý tộc, quan hệ thông gia là cần thiết để củng cố quyền lực, ngay cả hoàng đế cũng không ngoại lệ.

Nghe nói đến đây, đầu óc Trần Tí giống như được mở mang ra một chân trời mới.

Bởi vì bản thân Trần Tí thường xuyên xem các tài liệu về hôn nhân tự do ở thời hiện đại nên theo bản năng bỏ quá sức mạnh của thông gia, liên hôn.

Từ cổ chí kim, bất kỳ triều đại nào đều ít nhiều sử dụng thông hôn như một biện pháp củng cố quyền lực.

Ngay cả hoàng đế chọn phi tần cũng phải cân nhắc đến thế lực nhà vợ để cân đối, lôi kéo thân tín.



Trần Tí nhớ tới tư liệu về Hồ Thanh Trừng và Hồ Hán Thương, chợt nhận ra nguyên nhân Hồ Mị Ly ưu ái Hồ Hán Thương hơn.

“Bởi vì Hồ Hán Thương là con nhà quý tộc, Hồ Tranh Trừng có mẹ xuất thân bần hàn nên Hồ Mị Ly mới phân biệt đối xử, ưu ái Hồ Hán Thương đủ đường.”

“Xem ra tất cả mọi chuyện cũng đều có lý do chứ bản thân Hồ Mị Ly không thực sự ngu ngốc vô đạo.”

Anh thầm nhủ trong lòng, sau đó nghĩ đến việc khác, tò mò hỏi:

- Cảm ơn ngươi, trẫm đã hiểu được rất nhiều điều.

- Nhưng trẫm có một thắc mắc, nếu ngươi rõ ràng như vậy thì sao cải cách lại thất bại?

Trần Tí cảm thấy nếu Hồ Mị Ly sử dụng đầy đủ những thủ đoạn này thì nhà Hồ không đến nỗi nát bung bét như thế.

Nên biết, khi Trần Tí dẫn quân tiến tới Sài Gòn, hơn một nửa quý tộc miền nam nhảy ra phản bội Hồ Mị Ly và xin đi theo Trần Tí, đủ để thấy Hồ Mị Ly thất bại triệt để tới mức nào.

Hồ Mị Ly cười nhạt:

- Biết là một chuyện, có làm được hay không là chuyện khác.

- Ngươi tưởng quý tộc hủ bại sẽ nhảy ra nói “ta là sâu mọt” sao?

- Không, chúng sẽ là những kẻ đầu tiên nhảy ra ủng hộ kế hoạch của ngươi, ngoài miệng ủng hộ, tung hô nhưng lén lút p·há h·oại.

- Ngươi sẽ không biết ai là địch, ai là bạn, dần dần mê mẩn trong những lời nịnh nọt, ca tụng mà không biết đang bước vào vực sâu.

Hồ Mị Ly liên tục phun ra những lời tận đáy lòng nhưng rồi giống như nghĩ tới điều gì lại tự giễu:

- Mà chưa chắc, bản thân ta ngu si đần độn đánh mất bản thân.

- Nhưng ngươi thì chưa chắc, biết đâu lại dễ dàng vượt qua cám dỗ để trở thành “đại đế”.

- Đúng rồi, ngươi phải làm đại đế, chân đá Thiên Long, quyền đấm tây dương.

-…

Trần Tí cuối cùng cũng rời đi.

Mặc dù sau đó, Hồ Mị Ly giống như phát rồ, nói điên nói khùng vì nghĩ tới những chuyện trong quá khứ nhưng ít nhất cũng giúp Trần Tí có phương hướng thanh toán Lý Thông một cách êm đẹp.

- Lý Thông ơi à Lý Thông, mau về đây, đừng làm trẫm thất vọng!

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.