Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 180: Sự va chạm của hai người phụ nữ khác thời đại



Chương 180: Sự va chạm của hai người phụ nữ khác thời đại

Trường Sơn không giống Dưa Lạc, Trần Tí sẽ không để yên cho Nguyễn Vương giày xéo.

Kể từ sau khi chiếm quyền, Nguyễn Vương liên tục thi hành những chính sách d·iệt c·hủng tàn ác.

Bí mật dùng thuốc độc g·iết sạch cựu thần nhà Lê.

Mượn danh nghĩa của con trai và hoàng hậu là “ghen ghét sủng ái” đồ sát cả nhà của Lê Thị Bình và mẹ đẻ Nguyễn Thị Huyền.

Vô số người ủng hộ ngày xưa của gã ta đều c·hết không toàn thây.

Sưu cao thuế nặng, mỗi năm có tới hàng chục cuộc khởi nghĩa nông dân nổ ra vì đói khát.

Dân thường vẫn đang mơ màng bị hắn lừa gạt, xuyên tạc.

Nhưng những trò lừa gạt này sẽ sớm bị xé toang khi Pháp đẩy mạnh xâm lược, Đại Thanh cũng không thể che chở cho Đại Nam mãi được.

Ở thế giới này, người dân ở Đại Nam và Đại Việt đều có chung nguồn gốc, văn hóa, chỉ vì nhiều nguyên nhân mà tách ra, khi cần thiết có thể tái hợp dễ dàng và không gây ra mâu thuẫn xã hội.

Sau khi trấn an các tướng lĩnh, Trần tí chưa thể nghỉ ngơi ngay mà mặc thường phục, đi tới một ngôi nhà khang trang nằm giữa lòng thủ đô Định Long.

Bước vào bên trong, Trần tí loáng thoáng nghe thấy cuộc tranh luận giữa hai người phụ nữ.

- Không đúng, rõ ràng là trọng nam khinh nữ, vì sao đàn ông có thể yêu đương, quan hệ với nhiều người mà phụ nữ lại b·ị đ·ánh giá?

- Đây chỉ là bản năng tự nhiên, quy luật khách quan của xã hội.

Trần Tí cảm thấy hứng thú, giơ tay ra lệnh cho lính hầu im lặng, đứng ngoài nghe thử xem hai người phụ nữ tranh cãi vụ gì.

- Đây là ngụy biện tà thuyết, cái gì mà quy luật khách quan của xã hội, mục đích chỉ có chèn ép, ngăn cản phụ nữ tìm được tình yêu đích thức, gò bó trong khuôn mẫu cố định.

- Phụ nữ phải liên hợp lại phá bỏ những rào cản bất công, hướng tới một xã hội ổn định và hạnh phúc hơn.

Một cô gái phản bác cực kỵ kịch liệt, mặt đỏ tới mang tai, giống như quan công mở mắt vậy.



Cô ta chính là Mai Anh, người xuyên việt may mắn được Trần Tí cứu giúp.

Ở phía đối diện, Trịnh Uyên đang nhàn nhã ngồi dưới đất rót trà, không vì lời nói của Mai Anh mà dao động.

Cô chỉ nhẹ nhàng hỏi lại:

- Vậy cụ thể là cái gì ngăn cản các cô tìm kiếm tình yêu đích thực?

- Còn cái gì nữa, tất nhiên là tư tưởng cổ hủ coi trọng trinh tiết và quá khứ?

- Chỉ có loại đàn ông phong kiến, cổ hủ mới để ý đến quá khứ của phụ nữ.

Đây là một trong những tư tưởng tương đối phổ biến ở xã hội, được khá nhiều nữ giới áp dụng nên Mai Anh nói với giọng cực kỳ tự tin.

Trịnh Uyên chỉ cười nhạt, đặt chén trà xuống nói nhỏ:

- Vậy nếu đàn ông thất học, mù chữ, vừa nghèo, lại còn lười, tương lai mịt mù, phụ nữ có nên cưới không?

Mai Anh hơi sững người lại, cô cảm thấy trong này có bẫy gì đó nhưng vì tự tin mình là người hiện đại nên tiếp tục:

- Tất nhiên là không.

- Cưới người như vậy chỉ tổ rước nợ vào người, có điên mới cưới.

- Vậy em vừa mới trọng nữ khinh nam rồi đấy, chỉ có phụ nữ phong kiến, cổ hủ mới để ý tới tương lai của người đàn ông.

Nhìn thấy nụ cười của Trịnh Uyên, Mai Anh phản bác:

- Cái này không giống nhau?

- Không giống nhau ở chỗ nào?

- Điều gì khiến tương lai của đàn ông khác biệt và quan trọng hơn quá khứ của phụ nữ?

Mai Anh cạn lời.



Mặc dù theo như những gì kiến thức hiện đại tuyên truyền, cô cảm thấy lý thuyết này có gì đó không ổn nhưng lại chẳng thấy lỗi logic.

- Em không biết, nhưng quá khứ của phụ nữ không phải để đàn ông soi xét.

Trịnh Uyên cũng thừa biết đối phương đang mạnh mồm, không tranh cãi ở vấn đề này mà tự mình kể chuyện theo kinh nghiệm của bản thân:

- Em biết không, kể từ lúc sinh ra cho tới bây giờ, chị luôn ý thức được bản thân cần phải cân đo đong đếm tương lai của đối tượng kén chồng.

- Chị luôn ưu tiên cho nho sinh vì họ có cơ hội thi đậu làm quan, chị luôn tiếp cận con nhà quyền quý, vì tương lai ở bên họ sung túc hơn.

- Đây là bản năng của phụ nữ, mặc dù nhiều lúc không muốn, nhưng trong đầu chị vẫn sẽ tự động so sánh.

- Và ngược lại đàn ông cũng sẽ có bản năng của mình.

- Chị từng thấy nhiều thằng khua môi múa mép “bỏ qua quá khứ” hoặc “anh không quan tâm quá khứ em thế nào rồi” toàn nói láo hết.

- Đây là bản năng khắc sâu vào gen của đàn ông, cho dù là một người yêu em thật lòng đi nữa, mỗi khi nghĩ đến cảnh em từng dâng hiến lần đầu tiên cho thằng nào khác thì họ đều khó chịu.

- Nếu như em nói cái phong trào của em là công bằng, tiến bộ, vì sao không loại bỏ những tiêu chuẩn về tương lai, sự nghiệp đối với đàn ông mà chỉ chăm chăm căm thù tiêu chuẩn về quá khứ của phụ nữ?

- Em nhận ra chưa, loại bỏ những tiêu chuẩn áp đặt trên bản thân nhưng lại tìm cách giữ nguyên những tiêu chuẩn tương tự lên người khác, cái này nên gọi là gì nhỉ?

Mai Anh không thể phản bác được những điều mà Trịnh Uyên nói, khuôn mặt cô trắng xanh một hồi.

Thực ra những vấn đề logic cơ bản thế này không có gì khó hiểu, Mai Anh đã sớm biết rõ từ lâu.

Nhưng hiển nhiên, việc loại bỏ tiêu chuẩn về tương lai, sự nghiệp, ý chí phấn đấu sẽ gây bất lợi cho phụ nữ, và Mai Anh tất nhiên không muốn thừa nhận điều đó.

- Chị có phải là phụ nữ không vậy?

- Chẳng lẽ đã tồn tại trong xã hội phong kiến lâu quá nên thành ra chị đã trở nên cam chịu rồi sao?



Đối diện với ánh mắt g·iết người là những lời lẽ công kích cá nhân nặng nề, Trịnh Uyên chỉ đơn thuần cười nhạt:

- Em biết không?

- Chị không hề ghét em chút nào, bởi vì chị thấy cái bóng của mình ngày xưa trên người em.

Câu nói này khiến Mai Anh ngẩn người, cô không hiểu vì sao một người phụ nữ phong kiến “cam chịu” lại thương hại nữ tính hiện đại như mình.

- Chị mồ côi cha mẹ từ nhỏ, sinh ra ở đất Hải Phòng đầy rẫy những bang hội tranh đấu với nhau.

- Suốt tuổi thơ, cuộc sống của chị đầy rẫy những đại ca giang hồ tam thê tứ th·iếp, xem phụ nữ là đồ chơi giày xéo không thương tiếc.

- Trong khi phụ nữ phải quỵ lụy, bám theo những người đàn ông một cách hạ tiện.

- Khi đó, chị cũng giống như em vậy, trong lòng nung nấu biết nhiêu hoài bão, căm thù đàn ông, muốn đòi lại công bằng cho phụ nữ.

- Nhưng một sự kiện bất ngờ diễn ra đã thay đổi tất cả.

Nói tới câu này, đôi mắt của Trịnh Uyên mơ màng nhìn về phương xa, như tưởng nhớ điều gì đó.

- Sự kiện gì vậy chị?

Mai Anh tò mò, bởi vì nghe Trịnh Uyên nói không giống giạng phụ nữ phong kiến cam chịu mà tiểu thuyết hay nói tới.

- Trong một lần tình cờ, chị bắt gặp tiểu thư nhà giàu dạo chơi phố phường.

- Chị lập tức phát hiện cơ hội “giải cứu” những người phụ nữ khổ sở, giúp họ lấy được tự do.

- Chị lập kế hoạch, giả vờ bị d·u c·ôn đuổi bắt, đ·ánh đ·ập để tiếp cận vị tiểu thư đó, rồi “vô tình” nói những tên đại ca giang hồ đ·ánh đ·ập phụ nữ, trẻ em, hãm h·iếp, g·iết người như nghóe, tội ác tày trời.

- Kết quả, vị tiểu thư ấy giận tím mặt, ra lệnh một tiếng, chục tên đại ca giang hồ b·ị b·ắt vào tù ngay hôm đó.

Mai Anh nghe tới đây, hưng phấn vỗ tay:

- Tốt, loại đàn ông vũ phu phải bị trừng phạt, đáng đời!

Trịnh Uyên hơi liếc mắc, mở hé miệng:

- Thực ra các tội đó là chị bịa đặt.

Mai Anh trợn tròn mắt.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.